Ngự Thanh nghĩ đến, Hắc Mãng cũng nghĩ đến, ký ức năm xưa dần dần hiện về trong trí óc, ánh mắt mà Hắc Mãng nhìn Bách Lý Thần Hi cũng dần thay đổi.
Bách Lý Thần Hi còn chưa kịp mở miệng, Hắc Mãng đã lên tiếng trước "Được! Ta đi theo ngươi!" Hắn tin rằng, nàng sẽ có khả năng để khiến hắn rời đi.
Bách Lý Thần Hi gật đầu, sau đó nàng quay người lại nhìn nữ tinh linh "Ngươi tên gì?”
"Linh Diên." Nữ tinh linh chậm rãi mà thốt ra hai chữ.
"Ngươi có thể đưa bọn ta đi." Bách Lý Thần Hi nhẹ gật đầu nói với Linh Diên.
Sau một lúc chợt dừng lại, tựa như là đang trầm ngâm nhớ đến gì đó, Bách Lý Thần Hi lại nhìn về phía Hắc Mãng, khẽ nói "Ngươi có thể tiến vào Tử Giới được không?”
Hắc Mãng và Ngự Thanh bất ngờ dừng lại cùng một lúc, bọn họ sao lại quên đi một thứ như vậy chứ?
Tử Giới chính là Thần Khí, là thứ đồ vật thuộc về nàng, trời đất dù cho có hủy diệt, Tử Giới vẫn sẽ tồn tại, như vậy đủ để có thể tưởng tượng ra được uy lực của nó lớn như thế nào, cấm chú áp dưới thần mộng sao có thể ngăn được Tử Giới?
Nói như thế, chỉ cần thứ cấm chú kia không thể cản ngăn được Bách Lý Thần Hi, vậy thì, nếu Hắc Mãng muốn vào rừng tinh linh cũng không tính là việc khó.
Hắc Mãng trả lời ""Được""
Bách Lý Thần Hi khẽ vung tay lên, Hắc Mãng đã biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, Bách Lý Thần Hi dùng thần thức để dò xét tình trạng của Đông Phương Thanh Thanh và những người khác, sau khi chắc chắn rằng họ vẫn ổn, lúc này nàng mới thật sự nhẹ nhõm.
Ngự Thanh dường như nhìn ra được tâm tư của Bách Lý Thần Hi, nó nói "Dù gì bọn họ đều đã ổn cả, cho Thanh Thanh và những người khác ra đi.”
Bách Lý Thần Hi liền gật đầu "Được.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Bách Lý Thần Hi ngay lập tức vung tay lên, trong nháy mắt, Đông Phương Thanh Thanh cùng những người khác đã xuất hiện ngay trước mắt Bách Lý Thần Hi, xếp thành một hàng dài, cung kính hô.
"Chủ tử..." Mọi người cùng nhau đồng thanh.
Bách Lý Thần Hi gật đầu, rồi nói "Đi thôi.”
"Đi theo ta..." Linh Diên đi lên trước dẫn đường, Bách Lý Thần Hi, Ngự Thanh cùng những người khác đi theo sau.
Vị trí của tộc Tinh Linh ở phía đông của rừng Tinh Linh nằm bên tay phải, nơi mà Bách Lý Thần Hi cùng những người khác đang đứng.
Không lâu sau khi Bách Lý Thần Hi và mọi người đi theo Linh Diên, Linh Diên chợt dừng bước chân, Bách Lý Thần Hi và những người khác cũng theo đó mà dừng lại.
Linh Diên lên tiếng "Trước tiên các ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi mở kết giới.”
Bách Lý Thần Hi cùng những người khác đều không nói gì, ăn ý một cách phi thường mà lui về phía sau một bước để tạo đủ khoảng trống cho Linh Diên.
Linh Diên tiến về phía trước hai bước, ngưng tụ năng lực, trong chốc lát, chỉ thấy một tia sáng xanh nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay tỏa ra, khi ngẩng đầu lên, ánh sáng hình thành nên một chùm tia sáng, tựa như mọc ra một con mắt hướng về phía trước mà phóng.
Kết giới ngăn thông đến tộc Tinh Linh vô cùng trong suốt, mắt thường căn bản sẽ không thể nhìn thấy, và tất nhiên, năng lực này cũng vô cùng lớn mạnh, tốt hơn hết là không nên tiến lại gần, nếu càng tiến gần, dựa trên tu vi thấp, nhất định sẽ bị bắn ngược lại gây nên thương tích càng lớn.
Chùm tia sáng màu xanh vọt lên phía trước, đụng vào kết giới trong suốt, trong nháy mắt đã khuếch tan ra, tạo nên từng trận sóng ánh sáng.
Bách Lý Thần Hi cùng mọi người lặng lẽ quan sát, không một ai mở miệng ra nói lời nào.
Một lát sau, chùm tia sáng xanh cuối cùng cũng đã đẩy mở ra kết giới trong suốt, bên trong hình thành nên một vòng xoáy ở giữa.
Linh Diên thu lại linh lực của mình, quay sang nhìn Bách Lý Thần Hi, khẽ nói "Đi thôi!”
Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh dẫn đầu đi vào, Đông Phương Thanh Thanh cùng những người khác theo sát phía sau, Linh Diên chặn đằng sau.
Sau khi Đông Phương Thanh Thanh và những người khác tiến vào xong, Linh Diên mới đi vào, cũng chính vừa vặn vào lúc mà nàng bước vào, kết giới liền đóng lại.
Bách Lý Thần Hi nhìn cửa kết giới đóng kín phía sau, đôi mắt thâm trầm, lại không nói gì thêm.
Địa bàn của tộc Tinh Linh, xem ra không khác gì rừng tinh linh bên ngoài kết giới là mấy, nhưng trên thực tế, lại chênh lệch rất lớn, trước hết là bầu không khí hoàn toàn khác hẳn.
Đi trong rừng tinh linh, có chút lạnh lẽo, thậm chí là cả quỷ dị, nhưng trong kết giới của tộc Tinh Linh, dường như không hề cảm nhận được bầu không khí như vậy, tuy rằng có chút quạnh quẽ, nhưng lại tạo nên một cảm giác nhẹ nhàng, ít ra, trong lòng sẽ không áp lực như thế.
Linh Diên đi lên phía trước dẫn đường, vừa đi, vừa nói "Tộc Tinh Linh vẫn luôn sống ở trong rừng tinh linh, chưa từng đi ra ngoài, càng chưa từng kết giao với các chủng tộc khác, họ cũng không thích các chủng tộc khác đến tộc Tinh Linh, đặc biệt là nhân loại.”
"Đã vậy, vì sao ngươi lại đồng ý đưa chúng ta vào đây?" Bách Lý Thần Hi nhướng mày hỏi lại.
Thật ra, chuyện những chủng tộc này không giao du với nhân loại, đây không phải là chuyện hiếm lạ gì, như Long tộc, tộc nhân ngư, tộc Tinh Linh, huyết tộc đều chỉ sống trong lãnh thổ của mình, rất ít khi ra ngoài.
Linh Diên trả lời "Ngươi đã cứu ta, tất nhiên là ta sẽ cảm tạ." Dừng lại một chút, nàng ta nói tiếp "Ta chỉ phụ trách việc dẫn ngươi đi vào, nhưng không đảm bảo rằng những gì ngươi muốn mượn đều có thể mượn được.”
Bách Lý Thần Hi nói "Chỉ cần ngươi dẫn ta đến gặp nữ vương Tinh Linh là được, còn lại, không cần ngươi phải lo lắng.”
Giờ phút này, hơi thở của nhân loại tràn ngập bên trong linh khí của tộc Tinh Linh đặc biệt rõ ràng, chỉ cần là cách nhau khá gần, tinh linh tu vi không cao cũng có thể cảm nhận ra được.
Vì vậy, Bách Lý Thần Hi cùng những người khác chỉ vừa tiến vào tộc Tinh Linh không bao lâu đã có một nhóm tinh linh cầm vũ khí lao tới.
Vừa tới gần, Linh Diên liếc mắt một cái đã có thể nhận ra người cầm đầu, khóe môi lập tức vẽ nên một nụ cười điềm mỹ ngọt ngào, chậm rãi chạy về phía trước, rục đầu vào trong lồng ngực của người nọ, hưng phấn mà hô "Ca ca...”
"Công chúa..." Những tinh linh khác cung kính mà hành lễ với Linh Diên.
Bởi vì cách nhau không quá xa, xung quanh lại rất yên tĩnh, vì vậy, Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh có thể nghe rõ được những gì Linh Diên và những tinh linh khác nói.
Cũng chính vào lúc này, bọn họ mới biết được rằng Linh Diên là công chúa của tộc Tinh Linh, và nhóm tinh linh vừa mới xông lên đây được dẫn đầu bởi vương tử của tộc Tinh Linh.
Bách Lý Thần Hi thần sắc bình tĩnh đứng tại chỗ, nàng đứng im, những người khác tự nhiên cũng đứng im theo.
"Linh Diên, muội đã đi đâu? Muội khiến ca ca cùng mẫu hậu vội chết rồi." Linh Hoàn kéo Linh Diên ra một chút, cẩn thận mà kiểm tra "Không có nơi nào bị thương chứ?”
"Ca ca, ca xem muội không phải rất tốt sao?" Linh Diên làm nũng mà kéo tay Linh Hoàn nói.
Sau khi Linh Hoàn đã xác định Linh Diên không có bất kỳ vết thương nào trên người, mới hoàn toàn yên lòng.
Khẽ ngước mắt lên, Linh Hoàn nhìn ngay về phía Bách Lý Thần Hi cùng một nhóm người đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh, biểu tình sửng sốt rất rõ ràng mà xuất hiện, thầm cảm thán: Hai người này thật sự là nhân loại? Nhân loại khi nào cũng có người đẹp như thế sao?
"Nhân loại?" Sau khi phục hồi lại tinh thần, Linh Hoàn đánh thẳng vào chủ đề chính "Các ngươi đến đây làm gì? Mau rời đi ngay lập tức, bổn vương tử sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, bằng không, đừng trách bổn vương tử đây không khách khí.”
Bách Lý Thần Hi vẫn chưa trả lời, Linh Diên liền mở miệng, nàng nói "Ca ca, là muội dẫn bọn họ vào đây. Tuy rằng bọn họ là nhân loại, nhưng bọn họ không phải người xấu...”
Linh Diên còn chưa nói xong, liền bị linh Hoàn đánh gãy lời "Linh Diên, muội quá đơn thuần rồi, làm sao mà biết tốt xấu? Nhân loại nham hiểm xảo trá, đâu có đơn giản như vẻ bề ngoài?”
“Sau khi chúng ta nhìn thấy nữ hoàng Tinh Linh và mượn được đồ cần mượn, chúng ta sẽ tự rời đi.” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh mà nói.
Nghe được những lời này, Linh Hoàn lập tức trở nên cảnh giác hơn “Rời khỏi đây ngay, nếu không, đừng trách bổn vương tử đây không khách khí.”
“Đấy là cách mà các ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng?” Đông Phương Thanh Thanh lạnh lùng hỏi lại.
“Ân nhân cứu mạng?” Linh Hoàn chỉ vừa nghĩ ngợi một hồi, trong đầu xoay tròn một vòng, đã có thể đoán ra được đại khái, hắn ngoái đầu nhìn về phía Linh Diên, trong đáy mắt lộ rõ một tia nghi vấn “Linh Diên, sao lại thế này?”
Linh Diên cúi đầu, có chút sợ hãi mà nói “Ca ca, mọi chuyện là như thế này...”
Linh Diên lén lút tự mình ra khỏi tộc Tinh Linh, gặp ma thú, suýt chút nữa đã bị chôn trong miệng ma thú, may sao lại được Bách Lý Thần Hi cứu giúp, vì để báo đáp Bách Lý Thần Hi, nên mới dẫn nàng đến tộc Tinh Linh gặp mẫu hậu, sự tình được kể hết một lượt cho Linh Hoàn.
Linh Hoàn vừa nghe xong, lập tức nói “Nha đầu ngốc, ân nhân cứu mạng gì ở đây? Theo như ta thấy, đây rõ ràng là cái bẫy do bọn họ tự sắp đặt, cốt là muốn muội đưa bọn họ đến tộc Tinh Linh.”
“Theo như lời vương tử nói đây, bản lĩnh của ta thật sự không nhỏ, có thể điều khiển được lũ ma thú trong rừng tinh linh nữa cơ?” Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt mở miệng, ý mỉa mai chế giễu vô cùng rõ ràng trong lời nói.
“Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?” Linh Hoàn nói “Ngươi nói vậy, chính là thật sự nhắm đến tộc Tinh Linh.”
“Không sai!” Bách Lý Thần Hi nói tiếp ""Vì vậy, cho dù ngươi muốn ngăn, cũng không ngăn được ta đâu.”
“Khẩu khí cũng không nhỏ đấy, hôm nay, ta sẽ khiến ngươi có đến mà không có về.” Linh Hoàn lạnh lẽo cất lời, thanh âm vừa dứt, hắn đã muốn ra tay, nhưng lại bị Linh Diên nhanh chóng ngăn lại.
Linh Diên nói “Ca ca, huynh không thể ngăn cản bọn họ.”
“Linh Diên...”
“Huynh, tin ta một lần thôi, được không?” Linh Diên đánh gãy lời Linh Hoàn, nàng nói “Bọn họ chỉ muốn tới mượn đồ vật, sẽ không làm tổn thương đến chúng ta’’
“Nhưng ta không tin!” Linh Hoàn thở dài.
Linh Diên ngước mắt nhìn về phía Bách Lý Thần Hi, nhưng lại nói với Linh Hoàn, ngữ khí khẳng định “Ta tin tưởng nàng ấy!” Tin tưởng Bách Lý Thần Hi!
“Vương tử, nghĩ thì, ngươi cũng không muốn mất nhiều thời gian với chúng ta làm gì, vậy thì, đi thôi!"" Bách Lý Thần Hi nói “Những gì ta đã nói với Linh Diên, hiện tại vẫn còn giá trị.”
“Ca...” Linh Diên chớp con mắt to tròn nhìn Linh Hoàn, đau thương nói “Muội sớm đã phân rõ kết thúc cùng với huyết hoàng, vì sao, cho đến tận bây giờ, mọi người vẫn không muốn tin tưởng muội?”
Đám người Bách Lý Thần Hi vừa nghe xong, không khỏi kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, hóa ra công chúa Tinh Linh có quan hệ với tộc Huyết Hoàng sao?
Linh Hoàn vừa nhìn thấy dáng vẻ của Linh Diên, vừa nghe lời nàng nói, trong lòng có chút đau nhói, hắn khẽ thở dài “Lần này ca sẽ đi theo muội, sau khi trở về, phải giải thích với mẫu hậu một chút.” Dừng một chút, lại nói tiếp “Ca cũng có thể làm được, vậy đó, Linh Diên, đừng nghĩ đến hắn ta nữa, các ngươi căn bản là không có khả năng.”
“Muội biết.” Linh Diên rũ thấp đầu xuống, từ trong lời nói, thật khó để nghe ra được sự cô đơn của nàng.
Ánh mắt của Bách Lý Thần Hi mờ đi, nàng lại không nói thêm điều gì.
Linh Hoàn nói “Đi theo ta!”
Vương cung của tộc Tinh Linh không khác hoàng cung của nhân loại là mấy, đều đặc biệt lớn, đặc biệt xa hoa và được canh gác cẩn mật.
Có lẽ là tộc Tinh Linh có thành kiến với nhân loại, khi Linh Hoàn, Linh Diên dẫn theo đám người Bách Lý Thần Hi đến vương cung của tộc Tinh Linh, thủ vệ đã ngăn họ lại ngay, chẳng sợ Linh Hoàn thân là vương tử, Linh Diên thân là công chúa.
Bách Lý Thần Hi nhướng mày, tộc Tinh Linh này có vẻ hơi khác so với suy nghĩ của nàng.
Linh Hoàn và Linh Diên đã đồng ý sẽ đưa Bách Lý Thần Hi đến gặp mẫu hậu, họ cũng không thể nói gì thêm, vì thế, Linh Hoàn bước tới chỗ thủ vệ, không, hẳn là cùng những thủ vệ thương lượng rất lâu, lúc này mới đồng ý để bọn họ vào trong.
Ngự Thanh đã giấu đi hơi thở của thần thú, tinh linh ở đây tự nhiên sẽ không biết được thân phận của nó, mà chỉ huy thủ vệ trực tiếp nghe lệnh nữ vương tộc Tinh Linh, không vi phạm nguyên tắc dưới tình huống, mệnh lệnh của Linh Hoàn và Linh Diên, hắn cũng sẽ nghe theo, chỉ là, gặp được một chuyện tương đối khó làm, giống như tình hình hiện tại đây, như vậy, chỉ huy thủ vệ sẽ nghĩ ra biện pháp khác.
Linh Hoàn giải thích tình huống cho Bách Lý Thần Hi nghe, sau đó Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là quyết định cho đám người Đông Phương Thanh Thanh trở lại Tử Giới.
Người ở đây, chỉ nhìn thấy Bách Lý Thần Hi vung tay lên, trong chớp mắt, ngoại trừ Ngự Thanh ra thì tất cả mọi người đều đã hoàn toàn biến mất trong hư không tiêu tán, tựa như là chưa từng xuất hiện qua.
Trong tình cảnh này, ai cũng kinh sợ mà thầm suy đoán ra thân phận của Bách Lý Thần Hi.
Chỉ là một phàm nhân, rốt cuộc là có bao nhiêu bản lĩnh mới có thể khiến người còn đang sống sờ sờ biến mất trong tích tắc?
Bách Lý Thần Hi cũng lười giải thích, nàng trực tiếp nhìn chỉ huy thủ vệ kia, nói “Hiện tại, có thể cho đi được chưa?”
Bách Lý Thần Hi vừa mở miệng, trong người còn đang khiếp sợ, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, đã nói ra rồi, sao có thể thu hồi lời nói? Vì thế...
Linh Hoàn cùng Linh Diên đi lên phía trước, Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh theo sau, dọc đường đi, mọi người đều nghĩ đến nhau, bầu không khí vì thế có chút kỳ lạ.
Không biết đã đi được bao lâu, Linh Hoàn rốt cuộc cũng nhịn không nổi, mở miệng hỏi Bách Lý Thần Hi “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Sao có thể làm nhiều người sống biến mất trong nháy mắt? Và những người đó đã đi đâu?”
“Các vấn đề này không phải là những gì mà ngươi nên hỏi.” Đối mặt với câu hỏi của Linh Hoàn, biểu hiện của Bách Lý Thần Hi điềm tĩnh đến phi thường.
Linh Hoàn “...”
Lại đang định nói gì đó, rốt cuộc cũng đã đến vương cung Tinh Linh, lời mà Linh Hoàn muốn nói, chỉ có thể cam chịu nuốt ngược trở vào.
Linh Hoàn ra lệnh cho lính gác lui, sau đó dẫn theo Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh vào trong.
Tinh Linh Vương là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, dung mạo của Linh Diên giống với Tinh Linh Vương, nhưng so với Linh Diên, Tinh Linh Vương lại trưởng thành hơn, còn về Linh Diên cũng chỉ có thể sử dụng hai từ nhẹ nhàng để hình dung.
Thấy Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh, Tinh Linh Vương sửng sốt, quay sang nhìn các con của mình, hỏi “Đây là chuyện gì?”
“Mẫu hậu, mọi chuyện là như thế này...” Linh Diên lại một lần nữa nói ra hết toàn bộ sự thật.
Tinh Linh Vương nhìn Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh, trong ánh mắt thể hiện ý tìm tòi, nàng không cho rằng, mối nguy hiểm mà Linh Diên gặp phải là Bách Lý Thần Hi, chỉ là, nàng cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói cụ thể ra sao.
“Không biết hai vị đây muốn mượn vật gì?” Tinh Linh Vương có chút cẩn thận, trực tiếp hỏi thẳng.
“Tinh Linh Tâm.” Bách Lý Thần Hi nói “Đến đây, hẳn là Tinh Linh Vương cũng biết ta muốn mượn vật gì rồi nhỉ?”
“Làm sao các ngươi biết được vật đó? Ngươi muốn vật đó để làm gì?” Trong nháy mắt, sắc mặt của Tinh Linh Vương đã thay đổi.
“Cần dùng tới thôi.” Bách Lý Thần Hi nói “Ta biết vật đó rất quan trọng đối với tộc Tinh Linh, nhưng mục đích trước khi bọn ta tới đây, đều là vì vật đó.”
“Các ngươi cứu Linh Diên, bổn vương rất cảm kích, các ngươi muốn mượn vật gì, bổn vương cũng có thể thỏa mãn, ngoại trừ Tinh Linh Tâm.” Tinh Linh Vương hoàn toàn không đồng ý.
Bách Lý Thần Hi lại nói “Thứ ta muốn, duy chỉ có mỗi Tinh Linh Tâm.”
Thấy Bách Lý Thần Hi bướng bỉnh muốn bằng được thứ đó, sắc mặt của Linh Hoàn cùng Linh Diên hoàn toàn thay đổi, bọn họ tuy chưa từng thấy qua vật đó, nhưng cũng biết được rằng vật đó quan trọng thế nào đối với tộc Tinh Linh, nếu đem vật đó cho Bách Lý Thần Hi, như vậy, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với tộc Tinh Linh.
Sắc mặt của Tinh Linh Vương càng thêm khó coi “Tuyệt đối không thể!”