“Làm nàng.” Nạp Lan Ngôn Kỳ trả lời rất thẳng thắn.
“Nếu như ngươi muốn chết.” Bách Lý Thần Hi cười lạnh, cổ tay khẽ động, chẳng biết trên đầu ngón tay của nàng đã xuất hiện thêm lưỡi dao từ lúc nào, trên lưỡi dao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Nàng có thể thử trước gϊếŧ sau.” Nạp Lan Ngôn Kỳ cười tà một tiếng rồi quay đầu đi, khẽ nắm lấy cổ tay của Bách Lý Thần Hi xích lại gần nàng, mập mờ nói: “Sau khi thử xong, đảm bảo nàng sẽ không nỡ gϊếŧ.”
Hơi thở ấm nóng đều phả vào cổ của Bách Lý Thần Hi làm cho cả người nàng cứng đờ, cảm giác tê dại giống như có dòng điện đang chạy khắp toàn thân, thoải mái giống như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra lại có cảm giác bất lực.
“Cút…” Bách Lý Thần Hi thất thần một lát rồi lập tức hoàn hồn, lúc hoàn hồn lại, nàng đột ngột ra tay, đúng lúc đó môi của Nạp Lan Ngôn Kỳ đúng lúc chạm vào tai Bách Lý Thần Hi.
Mẹ kiếp cái tên lưu manh này! Bách Lý Thần Hi đã không nhớ rõ mình văng tục bao nhiêu lần rồi, nàng muốn đẩy Nạp Lan Ngôn Kỳ ra nhưng tay chân đều bị hắn chế trụ hoàn toàn không thể động đậy.
“Gấp gáp thế à?” Nạp Lan Ngôn Kỳ cười một tiếng tà mị ôm Bách Lý Thần Hi lăn một vòng trên giường rồi ép lên người nàng, nhích gần đến bên tai nàng cười nói: “Bây giờ ái phi của trẫm đã hài lòng chưa?” Nói xong lại nhanh chóng hôn một cái lên môi nàng.
Bách Lý Thần Hi: “…”
Đã từng gặp người không biết xấu hổ chỉ chưa thấy người không biết xấu hổ đến mức này.
“Nếu không thì chúng ta đổi một tư thế khác nhé?” Đột nhiên Bách Lý Thần Hi cong môi cười một tiếng rồi duỗi cái lưỡi đinh hương ra liếm môi một vòng, đôi mắt phượng nhắm lại, trong đôi mắt màu tím hiện ra thủy quang khác thường có một loại dụ hoặc không thể diễn tả bằng lời.
Chỉ một động tác nhỏ như thế cũng đủ khiến lý trí của Nạp Lan Ngôn Kỳ sụp đổ, yếu hầu của hắn nuốt xuống, hầu kết bắt đầu nuốt từng ngụm nước bọt, trong mắt tràn đầy sắc dục. Trong cơ thể hắn như có lửa đốt, còn có cả xu thế muốn bùng nổ, hạ thể truyền đến cảm giác căng đau như muốn nứt ra cần phải giải quyết gấp.
Chỉ là Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn cố nhịn, nhíu mày hỏi: “Không biết ái phi muốn như thế nào?”
Bách Lý Thần Hi nói: “Buông tay ra trước.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi do dự, Bách Lý Thần Hi nói bằng giọng mỉa mai: “Sao thế? Hoàng Thượng đường đường là một võ giả cấp Thiên mà còn sợ một người không có gì như ta chạy mất à? Ngay cả chút tự tin ấy mà ngài cũng không có sao?”
Cho dù bất kỳ ai nghe nói như thế cũng đều sẽ buông tay bởi vì đây chính là vấn đề tôn nghiêm của nam nhân, Nạp Lan Ngôn Kỳ xoay người ngồi dậy nghiêng người nhìn Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi mị hoặc cười một tiếng cũng xoay người ngồi dậy đặt cả người Nạp Lan Ngôn Kỳ ở dưới thân, giam cầm tất cả tay chân của hắn. Ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ thâm sâu, hắn vừa muốn nói gì đó thì ý cười ở khóe miệng của Bách Lý Thần Hi càng sâu hơn, không tự chủ mang đến cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cảm thấy có chút sai sai muốn xoay người đặt Bách Lý Thần Hi dưới thân nhưng động tác của hắn lại chậm nửa bước.
Ngay khi Bách Lý Thần Hi đặt Nạp Lan Ngôn Kỳ ở dưới thân rồi giam cầm tay chân hắn thì lưỡi dao bạc sắc nhọn vẫn luôn trong tay nàng đã ép vào Nạp Lan Ngôn Kỳ. Chờ lúc Nạp Lan Ngôn Kỳ kịp phát hiện ra thì trước ngực hắn đã có thêm một vết rách, máu đỏ tươi tràn ra từ bên trong tạo thành một màu đỏ diễm lệ.
Mùi máu tanh nhàn nhạt dần dần tràn ngập trong không trung, đau đớn trước ngực đối với Nạp Lan Ngôn Kỳ mà nói hoàn toàn chẳng hề hấn gì, chỉ có điều…
Nữ nhân trước mắt này là người đầu tiên có can đảm dám làm hắn bị thương, Nạp Lan Ngôn Kỳ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm. Hắn nên nói nàng to gan bằng trời hay là khen nàng rất can đảm? Hoặc là nói nàng ngu không nói nổi đây?
Hắn giơ tay lên chuẩn xác nắm lấy cằm nàng…