Mục lục
Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Lý Thần Hi rất nghi ngờ, có phải trên miệng nam nhân này có bôi mật hay không? Hở một chút là nói lời ngon ngọt. Có điều Bách Lý Thần Hi nàng là người dễ ăn lắm sao?

Chỉ sắc với mình nàng? Chết tiệt! Vật mấy phi tử kia là người khác sủng hạnh sao? Nói dối cũng không biết nghĩ.

Nghe nói nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, Bách Lý Thần Hi vô cùng tin tưởng. Nàng rất tự tin với dáng người hiện tại của mình có thể làm nam nhân say mê cũng không phải chuyện lạ.

“Sao vậy? Cảm động đến nỗi không biết nói gì luôn rồi? Nạp Lan Ngôn Kỳ kề sát vào Bách Lý Thần Hi nói, Bách Lý Thần Hi còn chưa kịp trả lời thì đã nói: “Thái Hậu hỏi ngươi đó, ngươi đang nghĩ gì vậy? Gọi mấy lần cũng không đáp.”

Ớ! Bách Lý Thần Hi 囧, nàng như lạc vào cõi tiên một lúc, đứng trên đại điện cung Từ Ninh lúc nào cũng không hay.

“Bách Lý Thần Hi, rốt cuộc ngươi có để ai gia ra gì hay không?” Thái Hậu tức giận thật rồi, cả mặt cũng tái luôn.

Thái Hậu phải thừa nhận, nữ tử trước mặt rất xinh đẹp, trông như tiên nữ từ bức tranh bước ra vậy, thoát tục bất phàm, cả người đều là hơi thở thanh nhã, chỉ cần đứng yên ở đó cũng khiến người ta không thể rời mắt, hoàn toàn không giống kẻ đần độn như người ta vẫn hay đối đãi.

Quá mức kinh ngạc, Thái Hậu lại dùng thần thức kiểm tra tu vi của Bách Lý Thần Hi, liếc một cái liền thấy nàng chẳng có năng lực gì, quả thật là một kẻ bỏ đi như lời đồn.

Nhưng điều này chẳng những không làm Thái Hậu yên tâm, mà càng thêm hoảng hốt, làm sao nàng ta gϊếŧ được Linh phi? Một đao đã đoạt mạng.

Lúc Thái Hậu nhìn Bách Lý Thần Hi, Bách Lý Thần Hi cũng liếc mắt nhìn Thái Hậu.

Rõ ràng là người đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng tháng năm không hề lưu lại dấu vết gì trên khuôn mặt bà, bà vốn đã xinh đẹp, kết hợp lớp trang điểm tỉ mỉ, thoạt nhìn chưa được ba mươi, chỉ là nét giận dữ trên mặt làm vẻ đẹp trở nên vặn vẹo, trở nên có chút dữ tợn.

Bách Lý Thần Hi lạnh lùng nói: “Thái Hậu nói gì? Ngài là người đứng đầu hậu cung, sao thiếp dám không coi người ra gì?”

“Vậy sao?” Thái Hậu lạnh lùng nói: “Vậy xin hỏi Thần Quý phi, Linh phi, Tiêu phi đã làm gì? Tại sao ngươi dám hành xử tàn nhẫn như thế với họ?”

“Tàn nhẫn sao?” Bách Lý Thần Hi hời hợt lặp lại, với nàng mà nói như vậy đã là nhẹ tay lắm rồi. Nếu muốn tàn nhẫn, nàng có vô số phương pháp và thủ đoạn.

“Từ xưa đến nay, thiếu nợ trả tiền gϊếŧ người đền mạng là chuyện đương nhiên, bổn cung muốn ngươi phải đền mạng cho những người đã chết thảm trong tay ngươi.” Thái Hậu không muốn dây dưa nữa, trong đầu bà chỉ còn một ý nghĩ, đó là phải gϊếŧ Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi nói: “Thái Hậu đã muốn gϊếŧ ta từ đầu, sao còn phải làm bộ làm tịch tìm nguyên nhân làm gì?”

“To gan…” Thái Hậu lại tức giận quát lên: “Ngươi là cái thá gì mà dám nói năng với bổn cung như vậy? Là ai cho ngươi lá gan đó?

Nạp Lan Ngôn Kỳ đứng bên cạnh nhíu mày, hắn thấy khó chịu khi có người dám nói Bách Lý Thần Hi như thế, cho dù là Thái Hậu cũng không được phép. Đang định mở miệng nói lại bị Bách Lý Thần Hi đoạt cơ hội, nàng không đáp mà hỏi ngược lại: “Thái Hậu, nếu có kẻ muốn gϊếŧ người thì ngươi sẽ xử lý thế nào?”

“Đương nhiên là tử hình.” Thái Hậu thốt ra, vừa sửa câu liền thấy có gì đó sai sai, sao bà lại có cảm giác bị rơi vào bẫy?

Bách Lý Thần Hi cong môi nở một nụ cười nhạt nhẽo, cười như không cười nói: “Vậy thì xin hỏi Thái Hậu, ta gϊếŧ bọn họ thì có tội gì đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK