Mục lục
Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hoàng cung nước Liệt Diễm, sau hôm đi thăm Bách Lý Thần Hi về, Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn chưa được nhìn thấy nàng, ròng rã một tháng trời, cũng không phải hắn không nhớ, mà là hắn không đi được.

Có người còn nói, Nạp Lan Ngôn Kỳ đi thăm Bách Lý Thần Hi chỉ là chuyện trong nháy mắt, liên tâm giới khẽ động, là có thể đến bên cạnh phương, nhưng nếu là bị người ta quấn lấy thì sao?

Từ khi Bách Lý Thần Hi, thời gian Tư Đồ Mộng Liên tìm Nạp Lan Ngôn Kỳ lại càng nhiều, ả ta kiểu gì cũng sẽ lấy đủ loại lấy cớ tiếp cận Nạp Lan Ngôn Kỳ, thậm chí, ả còn dùng ít thủ đoạn đùa nghịch, hòng giữ Nạp Lan Ngôn Kỳ ở bên cạnh.

Nhưng người như Nạp Lan Ngôn Kỳ thông minh ra sao chứ? Sao có thể không nhìn ra chút tâm tư của Tư Đồ Mộng Liên hay sao? Cái này cũng đã định trước mỗi một lần thất bại của Tư Đồ Mộng Liên.

"Hoàng huynh, ngươi định làm như thế nào?" Nạp Lan Ngôn Triệt cười nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, sao lại có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác thế này.

"Ban cho ngươi làm Vương phi thì thế nào?" Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng là cười nhìn Nạp Lan Ngôn Triệt, đôi mắt màu vàng óng như biển cả tĩnh mịch, làm cho người ta nhìn không thấu ý nghĩ thật sự của hắn.

"Hoàng huynh, ta thì sao, ta cũng biết đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang." Nạp Lan Ngôn Triệt không hề do dự mà cự tuyệt.

"Triệt, ngươi vẫn chưa quên Điệp Y sao?" Nạp Lan Ngôn Kỳ nghiêm túc nhìn Nạp Lan Ngôn Triệt, như muốn nhìn thấu y.

Nạp Lan Ngôn Triệt nói "Hoàng huynh, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

"Đừng quên, chúng ta là huynh đệ ruột.”

"Hoàng huynh, ngươi vẫn nên nghĩ đến vấn đề của mình trước đi." Nạp Lan Ngôn Triệt nói "Mộng Liên yêu ngươi nhiều năm như vậy, hoàng tẩu lại đi rồi, nàng ta khẳng định sẽ để tất cả tâm tư trên người ngươi, nếu như không yêu, thì nên sớm nói rõ ràng với nàng đi.”

"Ta đã nói với nàng ta không chỉ một lần, người ta yêu chỉ có Thần Hi, nhưng nàng quá cố chấp." Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng rất nhức đầu.

"Nếu là những nữ nhân khác, ta còn có thể khuyên ngươi trực tiếp nhận, nhưng nếu là Mộng Liên thì không được." Nạp Lan Ngôn Triệt cũng có phần bất lực.

"Nếu là những nữ nhân khác, ta đã sớm gϊếŧ nàng, còn có thể cho nàng cơ hội hành hạ như thế?" Nạp Lan Ngôn Kỳ nhàn nhạt hỏi lại, trong ngôn ngữ lộ ra sự mỏi mệt, cũng lộ ra sự lạnh lùng.

"Cũng đúng!" Nạp Lan Ngôn Triệt dừng một chút, lại cười hỏi "Nhưng mà, ngươi thật sự định thủ thân như ngọc vì hoàng tẩu hay sao?”

Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi đầu chau lên "Ta có thể nói ta chỉ có cảm giác đối với nàng không?”

Nạp Lan Ngôn Triệt "...”

"Đã tra ra kẻ làm Mộng Liên bị thương lần trước là người phương nào hay chưa?" Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không đợi Nạp Lan Ngôn Triệt nói gì tiếp, nhất quyết dời sang chủ đề khác.

Nạp Lan Ngôn Triệt nói "Đã tra ra rồi, nhưng mà, ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

"Vậy ta lại càng phải nghe xem." Nạp Lan Ngôn Kỳ cười lạnh, ngược lại hắn muốn xem xem, là ai dám ra tay với Tư Đồ Mộng Liên.

Nói đến, một lần kia, Tư Đồ Mộng Liên sẽ thụ thương, nhiều ít cũng có hắn nguyên nhân, lại bởi vì nàng bị thương không nhẹ, Nạp Lan Ngôn Kỳ mới có thể tại Quang Minh Điện thủ nàng lâu như vậy, đối nàng như vậy kiên nhẫn, cho nên một cái sơ sẩy, tạo thành đằng sau nhiều chuyện như vậy.

"Là Băng Minh ra tay." Nạp Lan Ngôn Triệt thành thật trả lời "Nhưng, Băng Minh mà lại nương tay đối với nàng ta. Ta nghĩ, giữa bọn họ hẳn là có giao dịch nào đó.”

"Ngươi cho rằng Mộng Liên phản bội ta sao?" Nạp Lan Ngôn Kỳ hỏi lại Nạp Lan Ngôn Triệt.

Nạp Lan Ngôn Triệt nói "Ta không dám nói nàng ta có phản bội ngươi hay không, nhưng ta tin rằng, nàng làm nhiều chuyện như vậy, nhất định là muốn giữ ngươi ở bên cạnh, hoặc là nói, nàng muốn đứng bên cạnh ngươi.”

"Ta nghĩ, chắc là nên nói chuyện lại với nàng ta." Nạp Lan Ngôn Kỳ suy nghĩ, trong lòng hạ quyết định lần nữa.

"Hi vọng ngươi có thể quyết đoán một chút." Nạp Lan Ngôn Triệt hoàn toàn là đứng đấy nói chuyện mà không hề đau eo.

"Ta cũng hi vọng như vậy." Nạp Lan Ngôn Kỳ khẽ thở dài "Dị tượng Hoán Thành, đương nhiên Thần Hi sẽ đi, suốt một tháng qua ta vẫn chưa được gặp nàng, còn muốn mau tới gặp lại nàng đây này.”

"Ta nói này, hoàng huynh, ngươi và hoàng tẩu không phải có liên tâm giới hay sao? Muốn đi xem nàng ấy không phải rất dễ à?" Nạp Lan Ngôn Triệt không khỏi hỏi lại, nhưng dứt lời, hắn lại như nhớ ra cái gì đó, lập tức im lặng, không nói thêm gì nữa.

"Ngươi cũng nghĩ đến rồi à?" Nạp Lan Ngôn Kỳ nói "Từ khi Thần Hi rời đi, Mộng Liên lập tức vào cung liên tục. Không cần ta nói, ngươi chắc là cũng biết, thời gian nàng ta vào không bao giờ cố định, ngẩn ngơ là cả ngày trời, mà nàng ta lại luôn có nhiều chuyện như vậy, quốc sự cộng thêm chuyện của nàng ta, ta còn có thời gian đi gặp Thần Hi nữa sao?”

"Không đúng, thời gian cũng có thể bỏ ra, khó là khó ở chỗ Mộng Liên luôn kề bên cạnh thì ta đi kiểu gì?”

"Mộng Liên chắc là cũng đã tính toán đến chuyện ngươi và hoàng tẩu có mang theo liên tâm giới." Nạp Lan Ngôn Triệt nói "Mộng Liên không giống với những nữ nhân khác, ngươi nói với nàng cho tốt đấy.”

Dừng một chút, Nạp Lan Ngôn Triệt nói tiếp "Dị tượng Hoán Thành, ta cũng muốn đi xem sớm một chút.”

"Dị tượng Hoán Thành?" Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Nạp Lan Ngôn Triệt đầy nghi ngờ, Nạp Lan Ngôn Triệt nói "Đúng thế, lúc trước không phải ta đã nói rồi sao? Đã hơn một tháng rồi.”

"Ngươi nói với ta khi nào?" Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi im lặng rồi hỏi lại.

Hoán Thành dị tượng? Không biết thần hi nhưng nghe được tin tức?

Nạp Lan Ngôn Triệt cười cười, sờ lên mũi "Chắc là quên mất, cũng tại ngươi muốn ta tra nhiều chuyện như vậy, tất cả sức lực và sự chú ý của ta đều để vào những chuyện trên kia rồi.”

"Chuyện gì thế?" Lời Nạp Lan Ngôn Triệt vừa dứt, Tư Đồ Mộng Liên đã đẩy cửa đi vào, điệu bộ hệt như là chủ nhân."Triệt sư huynh, đã lâu không gặp.”

"Mộng Liên, muội đang làm gì thế?" Thật ra, câu nói vừa rồi của Tư Đồ Mộng Liên đúng là nói nhảm, ngày hôm qua bọn họ vừa mới gặp nhau, đương nhiên, câu Nạp Lan Ngôn Triệt vừa hỏi cũng chỉ là phí lời, trong tay Tư Đồ Mộng Liên bưng một tô canh, ngoại trừ là canh thì còn có thể là cái gì được nữa?

"Ta tự tay hầm canh, Triệt sư huynh cũng nếm thử đi?" Tư Đồ Mộng Liên cười giải thích, giữa đôi mày mang theo ý cười, có cảm giác hơi thẹn thùng.

Đồ đần cũng biết Tư Đồ Mộng Liên chỉ là mời cho có lệ mà thôi, Nạp Lan Ngôn Triệt nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ một cái rồi cười nói "Không được rồi, ta còn có vài việc, muội cố ý hầm canh cho hoàng huynh, nếu ta mà ăn cũng không tốt lắm đâu.”

Cuối cùng, Nạp Lan Ngôn Triệt mới nói "Hoàng huynh, thần đệ cáo từ trước, các ngươi cứ từ từ mà nói chuyện.”

Nói xong, Nạp Lan Ngôn Triệt lập tức thức thời mà rời đi, cũng rất tốt bụng đóng cửa lại thay bọn họ.

Trong chốc lát, cả ngự thư phòng chỉ còn lại hai người Nạp Lan Ngôn Kỳ và Tư Đồ Mộng Liên, bầu không khí bỗng trở nên có vẻ quỷ dị.

"Sư huynh có mệt không? Nếm thử canh ta mới học được đi." Tư Đồ Mộng Liên vừa hỏi, vừa đổ canh vào chén, đưa cho Nạp Lan Ngôn Kỳ, từ đầu tới cuối trên mặt đều mang theo nụ cười hạnh phúc.

Không sai, Tư Đồ Mộng Liên đúng là đã nghĩ đến Nạp Lan Ngôn Kỳ mang theo liên tâm giới, sợ Nạp Lan Ngôn Kỳ đi tìm Bách Lý Thần Hi, cho nên bây giờ mới ngày ngày chạy vào trong cung, cũng hầu như đều kiếm cớ để ở lại, để Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ có thể nhìn thấy mình ả ta tồn tại.

Vì lấy lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ, Tư Đồ Mộng Liên càng tự tay xuống bếp, thay đổi cách làm món ăn cho Nạp Lan Ngôn Kỳ, hi vọng có thể làm Nạp Lan Ngôn Kỳ cảm động.

Thật lòng mà nói, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không thể bắt bẻ được gì, dù sao, tất cả đều là vì hắn.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhận cái bát, cũng không uống ngay mà đặt cái bát dang một bên, nhìn Tư Đồ Mộng Liên đánh giá, như muốn nhìn thấu ả ta.

"Sư huynh, sao lại nhìn ta như vậy?" Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tư Đồ Mộng Liên không chịu nổi việc Nạp Lan Ngôn Kỳ cứ nhìn ả ta như vậy mà không nói lời nào, mở miệng trước "Là canh không hợp khẩu vị hay sao?”

"Không liên quan đến canh!" Cuối cùng Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng mở miệng, hắn lại tiếp tục cái điệp khúc đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần"Mộng Liên, đừng hao tổn tâm tư trên người trẫm, trẫm không sẽ yêu muội.”

"Sư huynh, huynh nhất định phải đẩy ta ra ngoài hay sao?" Trong nháy mắt, nụ cười trên mặtTư Đồ Mộng Liên vụt tắt, uất ức nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, nói "Ta cũng không cần huynh nhất định phải cưới ta ngay bây giờ, ta yêu huynh! Muốn đối xử tốt với huynh, chẳng lẽ ngay cả việc này huynh cũng muốn cự tuyệt hay sao?”

"Mộng Liên, trẫm không cho muội được cái muội muốn, cho nên, buông tay đi!" Nạp Lan Ngôn Kỳ nói "Ở trong lòng trẫm, chỉ có một mình Thần Hi đã chiếm hết trái tim ta rồi, không chứa được những người khác, muội cần gì phải lãng phí nhiều thời gian trên người trẫm như vậy làm gì?”

"Nhưng nàng ta đã đi rồi, chẳng lẽ huynh muốn chờ nàng trở về?" Trong mắt Tư Đồ Mộng Liên lóe lên ánh nước mắt, vô cùng đáng thương nói "Ta cũng không nói muốn thay Thần quý phi, chỉ là đơn giản muốn chăm sóc bên cạnh huynh mà thôi, chẳng lẽ chuyện này cũng không được hay sao?”

"Huynh là vua một nước, tam cung lục viện, vô số phi tần, thật sự chỉ để ý đến một mình ta ư?”

"Mộng Liên, ngươi khác với bọn họ." Nạp Lan Ngôn Kỳ không hề rung động chút nào, quyết tâm hung dữ nói "Ở trong lòng trẫm, vẫn luôn coi ngươi là muội muội ruột; mà bọn họ lại là nữ nhân của trẫm, chẳng lẽ ngươi đồng ý chia sẻ trẫm với các nàng hay sao?”

"Ta không ngại." Tư Đồ Mộng Liên trả lời vô cùng chắc chắn.

Bách Lý Thần Hi có thể thiết lập uy tín của mình ở trong cung, mạnh mẽ ngăn chặn toàn bộ nữ nhân trong hậu cung, nàng - Tư Đồ Mộng Liên tại sao lại không được?

Đáng tiếc, Nạp Lan Ngôn Kỳ căn bản cũng không định cho nàng cơ hội làm vậy.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nói "Mộng Liên, trẫm không sợ nói cho ngươi nghe, hậu cung này, trẫm đã phân tán, đối với trẫm mà nói, không có người nào có thể thay thế Thần Hi, dù là nàng bây giờ không có ở đây, nhưng tấm lòng của trẫm đối với nàng, từ đầu đến cuối đều không thay đổi. Nếu là việc riêng tư, sau này cũng không cần quay lại, cũng đừng tốn suy nghĩ chuẩn bị nhiều món ăn như vậy làm gì.”

"Sư huynh, huynh thật sự nhẫn tâm như vậy sao?" Tư Đồ Mộng Liên ngước mắt nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, nước mắt trong hốc mắt vẫn chực trào ra, cuối cùng không bị khống chế mà rơi xuống, theo khuôn mặt lăn dài.

"Mộng Liên, đừng có ép buộc trẫm nữa!" trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng có chút không đành, nhưng vẫn ngồi nguyên tại chỗ, không hề có ý đứng dậy"Quên trẫm đi!”

"Quên?" Tư Đồ Mộng Liên cười đắng chát một tiếng "Nếu như thật sự có thể nói quên là quên, vậy thì, huynh quên Bách Lý Thần Hi đi.”

"Ngươi cần gì cố chấp như vậy chứ? Cái gì trẫm cũng không thể đáp lại ngươi được.”

"Ngay cả cơ hội cũng không cho ta, sao huynh lại biết là không được?”

"Nếu như có thể yêu, trẫm đã sớm yêu ngươi, sao ngươi lại không hiểu chứ?”

"Ta chính là không hiểu đấy, rốt cuộc Bách Lý Thần Hi có cái gì tốt? Có đáng để huynh khăng khăng yêu nàng ta như thế hay không?”

"Nàng không có cái gì tốt cả, nhưng trẫm vẫn yêu nàng.”

"Ngươi nhất định phải như thế kíƈɦ ŧɦíƈɦ ta sao?”

"Trẫm chỉ là không muốn ngươi lại vì như thế một phần không có hồi báo tình cảm, tiếp tục chấp nhất xuống dưới.”

"Nếu ta đời này không phải ngươi không gả đâu?”

"Trẫm sẽ không lại cưới bất luận kẻ nào, bao gồm cả ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK