“Thần Hi, nếu ngươi muốn cứu bọn họ, muốn cuộc chiến tranh không chết không ngừng này kết thúc thì ngươi phải đứng lên, đi qua bên đó đoạt lấy tuyết liên địa cực đi.” Đột nhiên Ngự Thanh cảm thấy đau lòng cho Bách Lý Thần Hi. Hai người biết nhau lâu như vậy rồi, nhưng đây là đầu tiên hắn nhìn thấy một Bách Lý Thần Hi yếu đuối bất lực làm cho người khác không đành lòng như vậy,
Tuy nhiên, Ngự Thanh biết Bách Lý Thần Hi chỉ có thể đi một con đường duy nhất này thôi. Chỉ cần qua khỏi con đường này, nàng ấy sẽ nghịch thiên sống lại một lần nữa, còn nếu không, nàng sẽ chết.
Ngự Thanh mang sứ mệnh trên người, bất luận là công hay tư cũng không thể buông tay bỏ mặc Bách Lý Thần Hi được. Nếu như nàng không đứng dậy được, vậy thì Phượng Hoàng đại nhân phải làm sao đây?
Bách Lý Thần Hi ngước mắt lên nhìn tuyết liên địa cực cách đó không xa, trong lòng đột nhiên cảm thấy thật xa vời.
Mẫn Gia và La Gia vẫn đang đánh nhau kịch liệt, không chết không ngừng. Mộ Dung Phong và các thành viên khác của tổ chức Quang đều đã bị thương, nhưng họ vẫn kiên trì liều lĩnh cứ ngã xuống rồi lại đứng lên hết lần này đến lần khác. Văn Nhân Trạch, Văn Nhân Thụy và bốn người khác cũng bắt đầu chiến đấu với Tư Đồ Mộng Liên. Vũ kỹ đấu với ma pháp có chút kỳ quái, nhưng mà cao thủ quyết đấu với nhau, đao quang kiếm ảnh không ngừng.
Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn đang cố gắng giải huyệt đạo, còn trái tim của Nạp Lan Ngôn Triệt đã chết theo Nam Cung Điệp Y, hoàn toàn quên mất mình phải làm gì.
Nam Cung Chi Khiêm tâm trạng phức tạp đứng bên cạnh bảo hộ Nạp Lan Ngôn Kỳ chu toàn.
“Ca, huynh thật sự muốn gϊếŧ ta sao?” Mẫn Gia bị La Gia đánh trọng thương. Đối mặt với công kích không chút lưu tình của La Gia, nàng rất đau lòng, run rẩy không ngừng mà hỏi hắn.
La Gia không hề phản ứng, Mẫn Gia biết mình không thể tránh khỏi nên chỉ có thể nghênh đón đòn công kích của hắn. Trong đầu hiện ra cảnh hai huynh đệ lớn lên bên nhau, ánh mắt nhìn La Gia càng trở nên thống khổ và bi thương, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.
Hắn nghe tin Nam Cung Điệp Y chết, nhìn vẻ mặt tàn nhẫn của La Gia thì không khỏi thê lương, người tiếp theo phải chết là hắn sao?
Ca, khi ngươi tỉnh lại, biết được chính mình đã gϊếŧ đệ đệ ruột cũng sẽ đau khổ đúng không?
Tâm trạng Mẫn Gia vô cùng phức tạp, cho đến khi trúng một chưởng của La Gia, Mẫn Gia mới đột nhiên hoàn hồn lại, tia hy vọng cuối cùng trong mắt cũng biến mất.
Lục phủ ngũ tạng đau nhức, bên trong một trận dâng trào, dù đã cố gắng hết sức chịu đựng nhưng cổ họng vẫn dâng lên từng đợt ngai ngái, cuối cùng phun ra một búng máu.
Máu đỏ như hạt mưa đập thẳng vào mặt La Gia, mùi máu tanh làm hắn đỏ bừng cả mắt...
Khóe môi Mẫn Gia nở một nụ cười, cơ thể không thể chống đỡ được nữa liền ngã xuống.”
Đồng tử của La Gia đột nhiên co rút lại, đầu đau như bị người ta hung hăng đập vào, lúc này trí nhớ bị phong ấn đó hiện ra mãnh liệt như thủy triều.
La Gia ngước mắt lên nhìn người toàn thân đầy máu trước mắt mình đang ngã xuống vực thẳm sâu hun hút. Trong lúc nhất thời hắn như con thú bị thương gầm lên một tiếng. Cảm giác khi phải nhìn người mình yêu thương chết trước mặt mình tuyệt vọng và đau thấu tâm can khôn tả.
"Mẫn Gia..." La Gia căn bản không kịp suy nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía Mẫn Gia đang rơi xuống.
"Ngự Thanh, cứu Mẫn Gia đi..." Tiếng kêu tê tâm phế liệt đánh thẳng vào lòng Bách Lý Thần Hi, nàng gần như không cần nghĩ ngợi gì nữa liền đưa ra quyết định.
“Trừ khi ngươi đi qua đó.” Đối với Ngự Thanh mà nói không gì quan trọng hơn Bách Lý Thần Hi cả.
“Ta sẽ qua đó, ta nhất định phải qua đó!” Bách Lý Thần Hi nhanh nhẹn, thậm chí có chút vội vàng trả lời.
Ngự Thanh nhanh chóng khôi phục chân thân kịp lúc cứu Mẫn Gia ra khỏi vực thẳm, sau đó giao lại cho La Gia chăm sóc rồi bay về chỗ của Bách Lý Thần Hi.
Vào lúc này, cuộc chiến giữa Tư Đồ Mộng Liên và đám người Nhân Trạch cũng đã đến hồi gay cấn. Thực tế đã chứng minh chỉ với tu vi của Tư Đồ Mộng Liên thì không thể đánh lại Văn Nhân Trạch và Văn Nhân Thụy liên thủ, bị bọn họ bức ra mép vực thẳm.
“Quốc vương Băng Minh quốc, không lẽ ngươi cũng sợ bọn họ sao?” Tư Đồ Mộng Liên trúng một chưởng của Văn Nhân Trạch lùi lại mấy bước mới đứng vững được, tâm tình cực kỳ không tốt, trong lời nói không chỉ vô lý bình thường đâu.
La Gia ôm Mẫn Gia càng thêm đau lòng.
"Mẫn Gia, thật xin lỗi. Ca không cố ý, ca...”
"Ca, không cần nói nữa, ta đều biết hết.”
"Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
"Ta không sao...”
Mẫn Gia miễn cưỡng cười, dùng máu của hắn để đổi lấy việc La Gia tỉnh lại là đáng giá.
“Thanh Thanh, ngươi có thể cứu Mẫn Gia không?” Người duy nhất mà La Gia có thể nghĩ đến chỉ có Đông Phương Thanh Thanh.
Trong lòng Đông Phương Thanh Thanh đau nhói, nhanh chóng chạy đến chỗ Mẫn Gia, nàng sợ rằng nếu mình chậm một chút sẽ có thêm một Nam Cung Điệp Y chết trước mặt nàng.
Đông Phương Thanh Thanh cố gắng ổn định cảm xúc của mình, niệm chú trong miệng, đưa ma pháp chữa trị vào cơ thể Min Jia, nhưng bị Ngự Thanh ngăn lại.
"Đừng phí sức nữa, ngươi không cứu được hắn đâu.”
"Thần thú đại nhân, Mẫn Gia hắn..." La Gia không thể tin nhìn Ngự Thanh.
Ngự Thanh nói, "Tạm thời ta giúp hắn bảo vệ tâm mạch, đợi Thần Hi trở về rồi nói sau.”
Nói xong, Ngự Thanh giơ tay rót thần quang vào lông mày của Mẫn Gia, sau đó phi thân tới chỗ Bách Lý Thần Hi.
Lúc này, Bách Lý Thần Hi chỉ còn cách tuyết liên địa cực mấy bước chân.
“Nếu ngươi không động thủ thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.” Trái tim của Tư Đồ Mộng Liên thót lên.
Băng Minh nói: "Còn chờ gì nữa?”
Còn chưa dứt lời Băng Minh đã biến mất, hắn đương nhiên sẽ không để Bách Lý Thần Hi đến gần tuyết liên địa cực.
Tuy nhiên, Băng Minh đã đánh giá thấp uy lực của hồ Thiên Địa Chân và tuyết liên địa cực, đồng thời cũng đánh giá thấp tình yêu của Nạp Lan Ngôn Kỳ dành cho Bách Lý Thần Hi.
Ngay khi Băng Minh bắt đầu tấn công Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng đã cưỡng ép giải được huyệt đạo, dùng tốc độ nhanh nhất cản lại đòn tấn công.
Tốc độ của Nạp Lan Ngôn Kỳ rất nhanh, nhưng tốc độ của Băng Minh cũng không hề chậm, vì thể nếu hắn muốn cứu Bách Lý Thần Hi thì chỉ có thể cứng rắn đón lấy sát chiêu của Băng Minh.
Ngoài Băng Minh ra thì còn có Từ Đồ Mộng Liên cho nên rốt cuộc Nạp Lan Ngôn Kỳ phải cố hết sức chống đỡ.
Vì bảo vệ Bách Lý Thần Hi bình an nên Nạp Lan Ngôn Kỳ đã dẫn Băng Minh và Từ Đồ Mộng Liên cách hồ Thiên Địa Chân càng xa càng tốt.
Băng Minh cũng cảm thấy hồ Thiên Địa Chân đang chèn ép phía trên nên không ngần ngại đi theo Nạp Lan Ngôn Kỳ ra ngoài, nhưng mục tiêu của Từ Đồ Mộng Liên luôn rất rõ ràng, ả ta muốn gϊếŧ Bách Lý Thần Hi nên không hề có ý định đi ra ngoài.
Nạp Lan Ngôn Kỳ sợ Từ Đồ Mộng Liên sẽ gây bất lợi cho Bách Lý Thần Hi, hắn muốn đi tới kéo ả ra nhưng Băng Minh dây dưa không ngừng khiến hắn không thể làm gì được.
Bách Lý Thần Hi tiến đến bên dưới tuyết liên địa cực, muốn giơ tay ra hái nó xuống thì phát hiện toàn thân không thể cử động được, cơn đau do thịt thối rữa, xương cốt bị đục khoét đã khiến nàng mất đi cảm giác.
“Ngươi hái một cánh tuyết liên địa cực ăn vào là được.” Ngự Thanh thấy Bách Lý Thần Hi mãi không nhúc nhích, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Ta cũng muốn hái, nhưng ta không động đậy được.” Bách Lý Thần Hi cũng cảm thấy rất bất lực, không biết phải làm sao.
Ngự Thanh: "...”
“ Ngự Thanh, ngươi đi hái giúp ta đi.” Bách Lý Thần Hi không nhịn được đề nghị Ngự Thanh.
Ngự Thanh đưa mắt nhìn tuyết liên địa cực một chút sau đó chỉ có thể nhắm mắt lại
Linh lực bị tiêu hao quá nhiều khiến Ngự Thanh không cách nào duy trì hình dạng một con rồng được nữa, hắn leo lên đỉnh đầu Bách Lý Thần Hi, cả người đứng thẳng lên, há miệng cắn lấy tuyết liên địa cực.
Cố gắng một hồi cuối cùng hắn cũng cắn trúng một cánh tuyết liên nhưng còn chưa kịp đưa đến chỗ của Bách Lý Thần Hi đã bị rơi vào hồ Thiên Địa Chân.
Ngự Thanh lại phải làm lại một lần nữa, lần này tuy rằng cánh hoa không rơi vào trong hồ Thiên Địa Chân nhưng hắn lại nuốt nó vào bụng.
Thất bại như lần trước nên Ngự Thanh không thể không lấy lại một cánh hoa khác.
Lần này, Ngự Thanh nín thở, ngậm cánh tuyết liên thả vào tay mình, sau đó càng thận trọng, ổn định thân thể từ từ rơi xuống.
Cho tơi khi Bách Lý Thần Hi ăn cánh tuyết liên xong Ngự Thanh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết liên ngọt ngào như băng tan vào cổ họng, theo lục phủ ngũ tạng lan đến từng dây thần kinh trong cơ thể.
Trong nháy mắt, thân thể Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh bắt đầu phát ra một luồng ánh sáng trắng mờ nhạt, khác hẳn với khí lạnh toát ra từ trong hồ Thiên Địa Chân, nhưng lại làm cho người ta cảm giác chúng đang hỗ trợ lẫn nhau.
Trong lòng Từ Đồ Mộng Liên chợt dâng lên một linh cảm xấu, ả giơ tay định tấn công Bách Lý Thần Hi lần nữa, nhưng ả ta vẫn chậm hơn một bước, đòn tấn công của ả hoàn toàn không thể đến gần Bách Lý Thần Hi.
Từ Đồ Mộng Liên không phục càng cố gắng tấn công nhưng Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh đã biến mất ngay dưới mí mắt ả.
Cùng lúc đó, tuyết liên địa cực vốn đang nở rộ trong nháy mắt đã khép lại, xoay tròn cực nhanh, xung quanh tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, không ai có thể tới gần.
Những người có mặt ở đây không ai có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra, trong lòng mỗi người đều có những suy đoán khác nhau. Người bên phe địch không khỏi có chút bất an.
Từ Đồ Mộng Liên vẫn khăng khăng không tin chuyện này có vấn đề nên không tiếc sử dụng ma pháp hắc ám để tiêu diệt tuyết liên đang bao bọc Bách Lý Thần Hi.
Cuộc chiến của Nạp Lan Ngôn Kỳ và Băng Minh vẫn tiếp tục. Nạp Lan Ngôn Kỳ chỉ biết ma pháp hắc ám rất lợi hại nhưng lại không biết thần uy của tuyết liên địa cực nên phân tâm, trúng chiêu của Băng Minh.
Nhưng hắn không bận tâm đến điều đó, ngược lại, hắn lao tới chỗ của Từ Đồ Mộng Liên, trước hết ngăn Từ Đồ Mộng Liên lại. Tức thì Từ Đồ Mộng Liên phản công theo bản năng.
Băng Minh vẫn theo sát Nạp Lan Ngôn Kỳ, công kích của hắn và Từ Đồ Mộng Liên chồng lên nhau làm tăng lực sát thương.
Hai tia sáng đan xen, một trắng, một đỏ, không thương tiếc đánh về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ. Nạp Lan Ngôn Kỳ hóa giải được đòn tấn công của Băng Minh lại không tránh thoát công kích của Từ Đồ Mộng Liên, miễn cưỡng đón lấy.
Khi hỏa châu màu đỏ bắn trúng tim, cơ thể vốn đang bị thương của Nạp Lan Ngôn Kỳ không thể chống đỡ được nữa, bay về phía sau một cách yếu ớt, sau đó đập mạnh xuống đất.
"Ngôn Kỳ...”
"Nạp Lan chủ tử...”
Từ Đồ Mộng Liên và các thành viên của Tổ chức Quang đồng thanh kêu lên, dùng hết sức lao tới chỗ hắn.