“Ta biết.” Trước khi Ngự Thanh nói thêm, Bách Lý Thần Hi đã lên tiếng ngắt lời nó, nàng nói: “Ngươi là Thần thú Thanh Long, năng lực đương nhiên sẽ không yếu, nếu không tại sao Long Vương lại sợ ngươi như vậy? Có thể khiến Viêm Kỳ tăng tốc độ tu luyện cũng không có gì kỳ lạ.” Dừng một chút: “Ta cho rằng ngươi hoàn toàn có thể cho hắn một viên long châu.”
“Bây giờ không được.” Ngự Thanh không hề phủ nhận suy đoán của Bách Lý Thần Hi, nhưng cũng không giấu diếm, hiện tại hắn thật sự không được.
“Để bọn họ chung sống với nhau đi!” Bách Lý Thần Hi nói: “Nếu lần sau gặp lại, cuộc sống gặp phải vô vàn khó khăn trắc trở nhưng bọn họ vẫn có thể ở bên nhau thì ta sẽ tác thành cho bọn họ.”
Bách Lý Thần Hi nói như vậy, cũng chỉ vì muốn xác nhận Viêm Kỳ đã mất long châu và Mính Dương đã mất đi nước mắt của tình yêu thật sự yêu nhau đến mức không có chuyện gì có thể chia cách bọn họ.
Rời khỏi Đông Hải, Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh dự định đến tộc Huyết trước, nhưng mọi chuyện luôn có ngoài ý muốn, nằm ngoài dự đoán khiến người ta hết sức bất ngờ.
Tộc Tinh Linh và tộc Huyết đều ở rừng Tinh Linh, có điều, một tộc ở phía tây, một tộc ở phía đông, hai vùng địa cực.
Bên trong rừng Tinh Linh, Linh khí sung túc, so với rừng Ma thì cũng không ít quá nhiều, Tinh Linh, ma thú rất nhiều, nguy hiểm cũng không chỉ một chút xíu.
Bình thường Tộc Tinh Linh sẽ xuất hiện vào ban ngày còn tộc Huyết xuất hiện vào ban đêm, nhưng bọn họ cũng sẽ không rời khỏi rừng Tinh Linh.
Đối với bọn họ mà nói, rừng Tinh Linh chính là nhà của bọn họ cũng là nơi bọn họ gửi gắm tất cả.
So với bên ngoài thì nhiệt độ ở rừng Tinh Linh thấp hơn, lúc Bách Lý Thần Hi bước vào rừng Tinh Linh nàng cảm nhận rõ ràng khí lạnh phả vào người khiến nàng run run theo bản năng.
Càng đi vào bên trong, rừng Tinh Linh không chỉ lạnh mà còn vô cùng tối tăm ảm đạm và quỷ dị.
Bách Lý Thần Hi tỉnh táo và cảnh giác đi về phía trước, Ngự Thanh ở bên cạnh, cũng không phóng ra Uy Áp của Thần thú trên người mình, nhưng nó cũng không dám chủ quan.
Đi được một lát, Ngự Thanh đột nhiên mở miệng: “Thần Hi, cho Thanh Thanh, Độc Cô, Văn Nhân bọn họ ra ngoài đi, càng đi vào trong thì lại càng nguy hiểm.”
Nghe vậy Bách Lý Thần Hi không chút hoài nghi, nàng dùng ý niệm, vung tay lên, Đông Phương Thanh Thanh, Độc Cô Diễm, Thác Bạt Duệ, Văn Nhân Trạch, Văn Nhân Thụy, Mộ Dung Phong, Mẫn Gia, La Gia lập tức xuất hiện trước mắt.
Đông Phương Thanh Thanh lao tới bên cạnh Bách Lý Thần Hi: “Thần Hi, cuối cùng chủ tử cũng thả chúng ta ra rồi, ta nhớ chủ tử muốn chết mất.”
“Đây là rừng Tinh Linh, lạnh thế sao?” Đông Phương Thanh Thanh vừa dứt lời thì Văn Nhân Trạch lên tiếng.
“Long châu với nước mắt của Mỹ Nhân Ngư đều lấy được rồi?” Tất cả mọi người ở đây đều hết sức kinh ngạc, mới được bao lâu chứ?
“Lấy được rồi.” Bách Lý Thần Hi gật đầu, vẻ mặt bình thản, nhìn không ra nàng có chút vui mừng nào cả.
“Như này là phải đến tộc Huyết sao?” Mộ Dung Phong lên tiếng.
Chỗ mà bọn họ đang đứng đã khá sâu bên trong của rừng Tinh Linh rồi, nếu còn tiến lên phía trước sẽ là trung tâm cũng là nơi phân chia lãnh thổ của các tộc.
Tộc Tinh Linh sinh ra đã rất đẹp, khó tránh khỏi bị các tộc khác nhòm ngó đến, hơn nữa ở địa bàn của bọn họ thiết lập kết giới rất lớn mạnh kiên cố, bọn họ cũng rất ít khi ra ngoài, điều này khiến bọn họ trở nên thần bí, những chủng tộc khác muốn tới gần bọn họ cũng không được.
Tộc Huyết hung ác, sống bằng máu và tu luyện ma pháp hắc ám, vô cùng lợi hại, điều này khiến cho ma thú cùng với những chủng tộc khác trong rừng Tinh Linh đều hết sức sợ hãi bọn họ.
Nếu để so sánh thì muốn vào tộc Huyết sẽ dễ dàng hơn so với vào tộc Tinh Linh, có điều sự nguy hiểm thì tương đương nhau.
Tộc Huyết hung ác, nhưng bọn họ không đoàn kết như tộc Tinh Linh.
Cũng chính bởi vì điểm này, tộc Huyết cũng không thể nào đàn ép được tộc Tinh Linh, chỉ có thể chia đều địa bàn với bọn họ.
Tộc Tinh Linh và tộc Huyết một đông một tây, ở giữa trở thành địa bàn của ma thú khác, hoặc là nói, những chủng tộc ma thú khác chỉ có thể đi loanh quanh ở giữa.
Vì sinh tồn, bọn họ đều là cá lớn nuốt cá bé, hơn nữa tình cảnh của những ma thú yếu kém lại càng trở nên vô cùng nguy hiểm, cả ngày đều lo lắng hãi hùng, có điều, nhìn thấy loài người, bọn họ sẽ trở nên hết sức hung hãn.
Ngự Thanh chưa phóng Uy Áp của Thần thú ra ngoài, thế nên có ma thú tới gần cũng không có gì lạ, lúc này Bách Lý Thần Hi đang đứng một mình ở đó, Mộ Dung Phong vừa dứt lời liền có ma thú xuất hiện.
Đông Phương Thanh Thanh nói: “Chủ tử, ngươi biết chúng ta đã quá lâu không hoạt động nên cho chúng ta ra ngoài luyện tập sao?”
Bách Lý Thần Hi nói: “Các ngươi cho rằng như thế cũng được, các ngươi từ từ luyện tập với những tên này đi.”
Nói xong, Bách Lý Thần Hi nháy mắt với Ngự Thanh ra hiệu cho nó đi thẳng về phía trước.
Lúc lướt qua người, Ngự Thanh một tay túm lấy Đông Phương Thanh Thanh, một tay túm lấy Độc Cô Diễm, nói: “Hai người ở bên cạnh bảo vệ Thần Hi.”
Khóe miệng Đông Phương Thanh Thanh cùng Độc Cô Diễm đồng thời co lại, có Thần thú đại nhân ở bên cạnh, còn cần bọn họ sao?
Bách Lý Thần Hi nhìn Ngự Thanh một cái nhưng cũng không hỏi gì nhiều, nàng tin Ngự Thanh làm như thế là có đạo lý của nó, nếu nó muốn nói, cho dù không hỏi, nó cũng sẽ nói, nếu nó không muốn nói thì cho dù nàng hỏi, nó cũng sẽ không nói, nếu đã thế này, tiết kiệm một chút nước bọt không phải tốt hơn sao?
Ma thú lại gần, Ngự Thanh, Đông Phương Thanh Thanh, Độc Cô Diễm ba người tiến về phía trước, vô cùng ăn ý dồn ma thú lùi bước, mở ra một con đường cho Bách Lý Thần Hi, còn việc đánh nhau thì giao cho người đám Văn Nhân Trạch, chuyện này cũng thật sự khiến bọn họ nghiêm túc hoạt động một hồi.
Bách Lý Thần Hi đi ở phía trước, không cần quay đầu cũng có thể biết được tình hình đánh nhau từ những âm thanh phía sau truyền đến và ánh sáng muôn màu trên bầu trời.
Không chút nghi ngờ, Bách Lý Thần Hi vì tổ chức Quang đã nỗ lực và bỏ ra không ít, hao phí không ít tâm tư, sau khi trải qua mấy trận đại chiến, tố chất của mỗi một người trong bọn họ đều tăng lên không ít, ứng phó các loại tình huống đều trở nên thuận buồm xuôi gió.
Cho đến khi đi đến trung tâm của rừng Tinh Linh, ma thú xuất hiện ngày càng nhiều, đánh nhau cũng rất tốn thời gian, Bách Lý Thần Hi nghĩ đám Văn Nhân Trạch cũng mệt rồi, lập tức bảo Ngự Thanh phóng ra Uy Áp của Thần thú, dùng phương thức đơn giản nhất để khiến những ma thú đã xuất hiện đều rời đi.
Ngự Thanh hiểu được tâm tư của Bách Lý Thần Hi, đang chờ phóng ta Uy Áp của Thần thú, bỗng nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một cô gái bị đàn thú vây quanh, tình cảnh nguy hiểm nhưng cũng chính vì sự tồn tại của cô gái kia, Ngự Thanh lập tức thu lại Uy Áp của Thần thú.
Ngự Thanh nói với Bách Lý Thần Hi: “Cô gái kia là Tinh Linh, nhìn quần áo và thần thái có vẻ không phải là một Tinh Linh bình thường, nếu có thể cứu nàng ấy, nhận được sự giúp đỡ của nàng ấy thì việc đi đến tộc Tinh Linh sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Ngự Thanh vừa nói xong, Bách Lý Thần Hi đã hiểu được ý tứ của nó, thế nên không nói lời nào nữa mà bay vọt lên, lao thẳng tới chỗ cô gái.
Đông Phương Thanh Thanh và Độc Cô Diễm muốn đi đến hỗ trợ nhưng lại bị Ngự Thanh cản lại, nó nói: “Để Thần Hi một mình giải quyết đi.”
Đông Phương Thanh Thanh và Độc Cô Diễm không hiểu cho lắm nhưng cũng không tiếp tục tiến lên phía trước.
Bách Lý Thần Hi đứng ở bên cạnh cô gái kia, chỉ nhìn lướt qua một cái liền có cảm giác vô cùng kinh ngạc như gặp phải thần tiên.
Cô gái đánh nhau cùng ma thú có vẻ khá chật vật, có điều không hề ảnh hưởng đến sắc đẹp của nàng ấy, một đôi mắt to tròn phảng phất biết nói chuyện, vô cùng đẹp đẽ.
Bách Lý Thần Hi cảm thán: Quả nhiên không hổ danh là tộc Tinh Linh nổi tiếng vì xinh đẹp.
Cô gái cho rằng mình sẽ chết ở đây, đang hối hận không nên không nghe lời của ca ca, chạy loạn khắp nơi, nàng ấy không ngờ đột nhiên xuất hiện một người ở bên cạnh, người kia giống như tiên nữ giáng trần khiến người ta an tâm đến mức không thể nào không để ý.
Lúc Bách Lý Thần Hi quay đầu lại nhìn cô gái, cô gái lại kinh ngạc một lần nữa.
Tộc Tinh Linh và tộc Mỹ Nhân đều nổi tiếng vì xinh đẹp, trong tộc ai ai cũng đẹp đến mức kinh động như gặp thần tiên, nhưng nhìn lại toàn bộ tộc Tinh Linh cũng không tìm ra người nào xinh đẹp hơn cô gái trước mặt, bất luận là tướng mạo hay là khí chất. Đặc biệt là nốt ruồi son ở giữa lông mày kia càng khiến gương mặt đẹp đến tột cùng.
“Ngươi là người phương nào?” Cô gái mở miệng lên tiếng trước, ánh mắt không rời khỏi Bách Lý Thần Hi một khắc nào, rõ ràng là một đôi mắt đơn thuần nhưng lại vô cùng đăm chiêu.
“Ngươi là Tinh Linh?” Bách Lý Thần Hi hỏi thẳng.
Cô gái sửng sốt một chút, ngay sau đó tràn ngập cảnh giác trừng mắt với Bách Lý Thần Hi, thầm nghĩ: Chẳng lẽ cảm giác của ta có gì đó sai sót, cô gái này hoàn toàn không phải là đến giúp ta?
Phản ứng của cô gái đều lọt vào mắt của Bách Lý Thần Hi, Bách Lý Thần Hi nói: “Ta đúng là đến để cứu ngươi, chỉ có điều ta cũng cần sự giúp đỡ của ngươi mà thôi.”
Cô gái nháy mắt mấy cái, rõ ràng có chút không hiểu được những lời của Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi nói: “Ta cứu ngươi một mạng, ngươi dẫn ta đến tộc Tinh Linh tìm tộc trưởng.”
“Ngươi muốn đến tộc Tinh Linh?” Cô gái hết sức kinh ngạc, đôi mắt hiện lên vẻ không thể nào tin được.
“Đúng!” Bách Lý Thần Hi cũng không giấu diếm, dừng lại một chút, giống như nhớ ra cái gì đó, trước khi cô gái lên tiếng, nàng nói bổ sung thêm: “Ngươi yên tâm, ta không phải đến để gây phiền phức cho tộc Tinh Linh, ta chỉ muốn mượn tộc trưởng một thứ thôi, tuyệt đối sẽ không làm thương một cọng cỏ một ngọn cây của tộc Tinh Linh.”
“Ngươi cam đoan?” Cô gái cũng không nói rõ được vì cái gì mà trong lòng luôn có một giọng nói nói với nàng ta rằng người trước mắt rất đáng tin tưởng!
Thế nên sau khi nhìn thấy Bách Lý Thần Hi gật đầu, cô gái cũng gật nhẹ một cái, nói: “Được!”
Nghe xong khóe môi Bách Lý Thần Hi cong lên, lập tức chuyển hướng về phía ma thú, giơ tay lên, Hỏa Linh Châu đã xuất hiện trong lòng bàn tay, không ngừng xoay tròn, vừa xoay tròn vừa phát ra ánh sáng màu đỏ mãnh liệt.
Ngự Thanh, Đông Phương Thanh Thanh, Độc Cô Diễm cùng với đám Văn Nhân Trạch vừa mới chạy đến sau khi giải quyết hết những ma thú kia đều lặng lẽ mà đứng nhìn Bách Lý Thần Hi.
Chỉ nhìn thấy Hỏa Linh Châu trong tay Bách Lý Thần Hi, Hỏa Linh Châu giống như có sinh mệnh, ở trong lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng đỏ chói lóa chiếu vào mắt của mọi người ở đây, tựa như nhuộm một lớp màu đỏ.
Bách Lý Thần Hi dùng ý niệm, khóe môi cong lên lạnh lẽo, đột nhiên, môi son khẽ mở: “Ma pháp Hỏa hệ, bừng cháy vô biên…”
Bách Lý Thần Hi sẽ rất ít khi hô lên chiêu thức, nhưng một khi hô lên, uy lực tất nhiên không cần phải nói nữa.
Trải qua khoảng thời gian phối hợp với nhau này, Bách Lý Thần Hi khống chế Hỏa Linh Châu có thêm vài phần linh hoạt, có thể khiến năng lượng phát ra trở nên lớn mạnh hơn.
Bách Lý Thần Hi vừa dứt lời, Hỏa Linh Châu lập tức thoát khỏi bàn tay của nàng, bay nhanh ra ngoài, tựa như mọc ra con mắt, quét một lượt ma thú, những nơi đi qua đều trở thành một biển lửa vô biên, còn đám ma thú đang đứng yên tại chỗ thậm chí còn không kịp phản ứng, sinh mệnh đã kết thúc, cơ thể cháy đen ngã xuống đất.
Những ma thú đứng xa một chút nhìn thấy thế trận này, có con thì ra tay phản kích, cũng có con bị dọa sợ bỏ chạy.
Ánh mắt Bách Lý Thần Hi tối sầm lại, ma pháp Phong hệ rất có tính mục tiêu, những con ma thú bỏ chạy lập tức đã bị cuốn trở về, liên tiếp ngã xuống đất, thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ thấy một luồng sáng lạnh lướt qua, trên cổ đã xuất hiện một vết đỏ mảnh như sợi tóc, kiến huyết phong hầu. Bởi vì lông của bọn chúng rất dài, hoàn toàn che khuất chỗ đó, hơn nữa nhìn lướt qua cũng không thể nhìn ra bọn chúng bị thương ở chỗ nào trên người.
Đương nhiên, khả năng phá hủy của Hỏa Linh Châu cực kỳ mạnh, chỉ bay trong không trung một vòng đã giải quyết hết đám ma thú còn lại, tốc độ cực nhanh, mang lại cho người ta cảm giác mơ hồ. Nếu những thi thể nằm dưới đất không rõ ràng như thế thì cho dù ai cũng không dám tin nơi đây vừa mới trải qua một trận chiến đấu.
Ánh mắt nhìn Bách Lý Thần Hi của cô gái Tinh Linh đã không thể nào dùng kinh động để miêu tả nữa rồi, đây là một cô gái của loài người sao? Vì sao, cấp bậc tu luyện của nàng lại cao như thế? Còn nữa, trong tay nàng là Hỏa Linh Châu sao? Một người phàm như nàng có thể thuần hóa Hỏa Linh Châu sau đó làm theo ý của mình? Tóm lại là không thể tưởng tượng nổi.
Bách Lý Thần Hi đưa tay thu Hỏa Linh Châu lại, Ngự Thanh cùng đám kia nhao nhao đi tới, Ngự Thanh hỏi: “Không sao chứ?”
Bách Lý Thần Hi khẽ lắc đầu: “Không sao.”
Mộ Dung Phong không hiểu: “Chủ tử, tại sao không để bọn chúng rời đi?”
“Để bọn chúng rời đi? Đến lúc đó lại xuất hiện, chỉ sợ rằng không chỉ có ngần ấy.” Văn Nhân Thụy có lòng tốt giải thích: “Sự tồn tại của những ma thú này đều có quy luật, nếu không, ngươi cho rằng bọn chúng có thể sống lâu như vậy?”
“Ma thú trong rừng Tinh Linh tất cả đều hành động theo bầy đàn.” Ngự Thanh tiếp lời của Văn Nhân Thụy, một lần nữa lên tiếng giải thích.
“Thì ra là thế!” Mộ Dung Phong gật đầu, dừng lại một chút, giống như nhớ ra cái gì đó, lại tiếp tục hỏi: “Bây giờ chúng ta gϊếŧ nhiều ma thú như vậy, đồng bọn của bọn chúng nhìn thấy rồi, có khi nào sẽ…”
“Bây giờ biết sợ rồi à?” Mộ Dung Phong chưa nói xong đã bị một giọng khàn khó nghe lên tiếng ngắt lời.
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, không ngờ đó là một con mãng xà màu đen cực lớn, nó ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh băng, nó vốn là một loại động vật máu lạnh, vào lúc này nó cho người ta một cảm giác hết sức nguy hiểm.
“Hắc Mãng...” Ngự Thanh kêu lên, ánh mắt kinh ngạc không dám tin: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Thanh Long?” Hắc mãng liếc mắt một cái đã nhận ra Ngự Thanh.
“Tại sao ngươi lại ở đây?” Ngự Thanh hỏi một lần.
“Ngươi nói tại sao ta lại ở đây?” Hắc Mãng không cam lòng nói: “Đại chiến năm đó, ta không cẩn thận rơi vào ma đạo, ba vị tôn thần đều rơi vào luân hồi, các ngươi đều có nơi thuộc về mình, có mình ta, chỉ có thể ở lại Ma Giới, sống cuộc sống vô cùng tối tăm mù mịt.”
Ngự Thanh cùng đám kia đều nhìn Hắc Mãng, không có một người nào ngắt lời nó, Hắc Mãng nói: “Ta ở Ma Giới mãi, nghĩ đến sau khi Phượng Hoàng đại nhân trở về, ta có thể thoát khỏi Ma Giới, không ngờ cách đây không lâu, thần của Mộng Áp kéo ta ra khỏi Ma Giới sau đó tự tay vứt ta tới nơi này, đồng thời lập thần chú, phong ấn ta tại nơi này.”
Bách Lý Thần Hi cùng mọi người hoàn toàn không chen lời vào được, Ngự Thanh chau mày lại: “Thần của Mộng Áp trở về rồi?”
Làm sao có thể? Người kia chưa hề chết, làm sao trở về được?
“Đúng thế, thần của Mộng Áp trở về rồi.” Hắc Mãng nói rất chắc nịch.
Nhưng Ngự Thanh lại nhìn thấy được sự nham hiểm chợt lóe lên trong mắt của nó, trái tim đau nhói, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm.
“Né ra...” Ngự Thanh hét lớn một tiếng, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, dùng tốc độ nhanh như chớp, sét đánh không kịp bưng tai để kéo Bách Lý Thần Hi.
Ngay lúc Ngự Thanh kéo Bách Lý Thần Hi thì phía sau chỗ nàng đứng, một gốc đại thụ cao chọc trời bỗng nhiên sụp đổ, “Ùm...” một tiếng, năng lượng lớn mạnh tác động đến vài dặm, những cây đại thụ xung quanh cũng tuần tự sụp đổ, dấy lên từng đợt cuồng sa, khói đặc cuồn cuộn.
Đông Phương Thanh Thanh cùng mọi người hết sức bất ngờ, không kịp tránh đi chỗ khác, bị nội thương, cơ thể lui về sau mấy bước mới đứng vững được.
Mọi người ở đây không khỏi sợ hãi, Bách Lý Thần Hi cũng có chút không thể tin, nàng nghĩ nàng phản ứng rất nhanh nhưng với tốc độ đó lại không phát hiện động tác của Hắc Mãng, thậm chí, Hắc Mãng đã động thủ rồi nhưng nàng cũng không thấy được chiêu thức là cái gì, đến một luồng ánh sáng nhạt cũng không nhìn thấy, thật sự là vô cùng kinh khủng.
“Thần Hi, không sao chứ?” Ngự Thanh lo lắng nhìn Bách Lý Thần Hi, muốn kiểm tra một lượt nhưng cảm giác như thế sẽ vượt quy củ, chỉ có thể lên tiếng hỏi.
“Không sao.” Cho tới bây giờ, Bách Lý Thần Hi vẫn không dám tin, đối phương rốt cục là có thân phận gì, tại sao lại lợi hại như thế?
Nghe thấy Bách Lý Thần Hi nói không sao, trong lòng Ngự Thanh mới xem như yên tâm một chút, có điều, liếc mắt qua nhìn thấy đám Đông Phương Thanh Thanh bởi vì quá bất ngờ, không kịp né tránh mà đều bị thương với mức độ không giống nhau, nó nói: “Thần Hi, trước hết để cho Thanh Thanh bọn họ vào Tử Giới đi.”
Bách Lý Thần Hi nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của Ngự Thanh, trong lòng nàng biết tình hình không ổn, lập tức lấy một lọ thuốc ném cho bọn họ, nói: “Uống đi.”
Đông Phương Thanh Thanh cùng mấy người cũng không chần chừ, nhận lấy lọ thuốc, mỗi người một viên, sau đó cho vào miệng.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đã uống, Bách Lý Thần Hi mới nói: “Các ngươi nghỉ ngơi trước đã, lát nữa lại ra ngoài.”
Lời vừa dứt, Bách Lý Thần Hi cũng đợi đám người phản đối, cho dù là bọn họ không ai phản đối quyết định của nàng, nàng vung tay lên, Đông Phương Thanh Thanh cùng mấy người lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Đưa đám người Đông Phương Thanh Thanh vào Tử Giới, Bách Lý Thần Hi mới đi đến chỗ cô gái Tinh Linh bị thương không nhẹ trước mặt, đưa tay lên, không nói lời nào đã đưa ma pháp Quang hệ chữa trị vào trong cơ thể, tia sáng màu vàng mãnh liệt không ngừng lấp lóe, chạy vào cơ thể cô gái Tinh Linh.
Ngự Thanh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó cất bước đi về hướng Hắc Mãng, lạnh lùng nói: “Ngươi biết rõ nàng là ai, còn dám làm thương nàng? Chán sống rồi phải không?”
“Năm đó, cũng là bởi vì ả ta, mới có đại chiến thần ma thú, nếu không phải ả ta tự hủy hoại mình, rơi vào luân hồi, làm sao hai vị tôn thần khác lại rơi vào luân hồi chứ? Ả ta còn sống chỉ khiến lịch sử ba vạn năm trước tái diễn...” Hắc Mãng phẫn nộ, nhưng hắn còn chưa nói xong đã bị Ngự Thanh ngắt lời, Ngự Thanh nói: “Phượng Hoàng đại nhân trân quý nàng hơn bất cứ ai, tuyệt đối sẽ không để lịch sử ba vạn năm trước tái diễn, nếu gϊếŧ nàng, ngươi cũng chỉ có một con đường chết. mà thôi.”
“Ngươi cũng đừng quên, thân phận của nàng là gì, chỉ cần tồn tại một sợi u linh, nàng sẽ không chết, dựa vào khả năng của ngươi, có thể hủy diệt hoàn toàn linh hồn của nàng sao?”
“Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, muốn Phượng Hoàng đại nhân tỉnh lại vẫn phải dựa vào nàng, nếu gϊếŧ nàng vậy thì Phượng Hoàng đại nhân cũng tạm thời không quay về được, Phượng Hoàng đại nhân và nàng đều không thể quay về, thì vị tôn thần kia cũng không thể quay về, nếu như thế, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có chuyện như thế nào xảy ra không?”
“Không cần nói thứ khác, chỉ cần có Thanh Long ta ở đây, cho dù là ai cùng đừng có mơ mộng làm tổn thương một cọng tóc của nàng.”
“Nếu ta cứ gϊếŧ chết ả ta thì sao?” Hắc Mãng phẫn nộ nói: “Nếu không phải bởi vì a tả, ta sẽ rơi vào bước đường này sao?”
“Hắc Mãng, thủ đoạn của nàng, ngươi chắc là biết, ba vạn năm trước là như thế, vào hôm nay - ba vạn năm sau cũng vẫn như thế, ta khuyên ngươi tốt nhất hãy tỉnh táo một chút.” Ánh mắt của Ngự Thanh sắc nhọn, mặc dù nói nhưng không hề bỏ lỡ bất kỳ cử động nào của Hắc Mãng, dù chỉ là một chút biểu lộ không bỏ qua.
“Thanh Long, ngươi nói ả ta có thể khiến Phượng Hoàng đại nhân tỉnh lại?” Hắc Mãng hỏi một lần nữa.
“Không sai!” Ngự Thanh nói: “Đại chiến năm đó, là ngươi rơi vào ma đạo trước, không thể trách ai được.”
Hắc Mãng không nói, chuyện năm đó, nếu nói trách ba vị tôn thần, không bằng tự trách bản thân mình.
Thấy Hắc Mãng không nói, Ngự Thanh tiếp tục nói: “Nếu như ngươi nhìn rõ hiện thực, sau này Phượng Hoàng đại nhân trở về, nhất định có thể để ngươi rời khỏi nơi này, nếu không...”
“Bây giờ ngươi sẽ gϊếŧ ta?” Hắc Mãng tiếp lời của Ngự Thanh.
Ngự Thanh nói: “Không có người nào có thể ngăn cản bước đi của nàng, thần cản gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật!”
Hắc Mãng ngước mắt nhìn Bách Lý Thần Hi, lúc này Bách Lý Thần Hi vừa mới chữa trị vết thương cho cô gái Tinh Linh, đang thu hồi ma pháp chữa trị Quang hệ.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ, Bách Lý Thần Hi quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Hắc Mãng đang nhìn mình với ánh mắt dò xét.
Bách Lý Thần Hi dùng ý niệm hỏi Ngự Thanh: “Ngươi nói với hắn cái gì? Tình hình lúc này là thế nào?”
“Không có gì.” Ngự Thanh nhất thời cũng không hiểu được tâm tư của Hắc Mãng, hơn nữa cũng không biết trả lời Bách Lý Thần Hi như thế nào.
Bách Lý Thần Hi đảo mắt một vòng sau đó cất bước đi tới.
“Ngươi muốn gϊếŧ ta?” Bách Lý Thần Hi nhìn chằm chằm Hắc Mãng, lên tiếng hỏi thẳng.
“Bây giờ không muốn nữa.” Hắc Mãng cũng trả lời thẳng, lúc nãy đầu óc xoay một vòng tròn, hắn suy nghĩ những lời của Ngự Thanh, cảm thấy đối đầu với Bách Lý Thần Hi hình như không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Cho dù thân phận hiện tại của ả ta là gì thì cái sự thật ả ta là người đó không thể thay đổi, nếu như không nắm chắc mười phần có thể hủy hoại ả ta thì phục tùng ả ta sẽ tốt hơn.
Hắc Mãng hắn vốn cũng là Thần thú, chịu ảnh hưởng của đại chiến thần ma thú ba vạn năm trước mới rơi vào bước đường này, nếu ả ta và Phượng Hoàng đại nhân đều có thể trở về, như vậy, hắn vẫn có cơ hội trở lại nơi thuộc về hắn đúng không?
“Hả?” Bách Lý Thần Hi có chút ngạc nhiên, nàng quay người nhìn về phía Ngự Thanh, lúc này Ngự Thanh mới nói: “Hắc Mãng đã từng là Thần thú.”
Một câu nói đơn giản, Bách Lý Thần Hi đã đoán được đại khái, có điều nàng không hỏi gì nữa, nàng nói: “Ngươi không muốn gϊếŧ ta nữa vậy thì cho ngươi hai lựa chọn, một là đi theo ta, hai là tiếp tục ở lại nơi này.”
“Đi theo ngươi?” Hắc Mãng nhìn Bách Lý Thần Hi, không chắc chắn hỏi lại: “Đi theo ngươi thì ta có thể ra khỏi rừng Tinh Linh này sao?”
“Tại sao không thể?” Lần này là Bách Lý Thần Hi không hiểu.
Ngự Thanh giải thích: “Thần của Mộng Áp trở về phong ấn hắn ở rừng Tinh Linh.”
“Không có cách nào?” Bách Lý Thần Hi dùng ý niệm hỏi Ngự Thanh: “Ta nhớ ngươi từng nói, không có kết giới nào ta không phá được, dựa vào máu của ta cộng thêm tu vi của chúng ta, chẳng lẽ còn không phá được phong ấn mà Thần của Mộng Áp đã đặt ra?”
“Ngươi chắc chắn muốn mang hắn theo trên người?” Ngự Thanh không trả lời mà hỏi lại.
“Nếu như hắn gật đầu.” Bách Lý Thần Hi cũng rất thành thật: “Không biết vì cái gì, ta dường như không thể nhẫn tâm được với hắn.”