Mục lục
Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đám người đang chiến đấu hỗn loạn, bờ môi của Bách Lý Thần Hi phác ra một đường cong nhẹ, nhìn thế nào cũng có dự cảm xấu.

Thu hồi tầm mắt, Bách Lý Thần Hi trực tiếp đi tới một phiến đá cách đó không xa ngồi xếp bằng, từ từ nhắm mắt lại bắt đầu tu hành.

Ngự Thanh ở bên cạnh Bách Lý Thần Hi ngoan ngoãn giúp nàng hộ pháp.

Thời gian trôi qua, ban đầu ý chí chiến đấu của thành viên tổ chức Quang vẫn còn sục sôi, chân như đạp trên phong hỏa luân mà điên cuồng chiến đấu sau đó dần chậm lại.

Họ nghĩ nhiệm vụ lần này sẽ dễ dàng vượt qua, nhưng rốt cục mãi vẫn không thể hoàn thành.

Hai vòng nữa trôi qua, bọn họ sắp không thở được nữa rồi, thở ra thì nhiều hít vào thì không đủ. Mồ hôi đổ ướt đẫm y phục, đầu tóc. Từng hạt to như hạt đậu lăn dài trên má chảy xuống gương mặt đỏ bừng đầu óc choáng váng. Sức cùng lực kiệt như đá tảng kéo chân, mỗi một bước đi đều cảm thấy vô cùng đau đớn, tốc độ di chuyển chậm như sên bò.

Bách Lý Thần Hi từ từ mở mắt, nhìn cả đám người trong hỗn loạn, vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh.

Đông Phương Thanh Thanh thân là nữ nhân, Thác Bạc Duệ và Độc Cô Diễm tuổi đời nhỏ nhất, còn Mộ Dung Phong thì gầy như que, thể lực của bốn người này được coi là kém nhất, đến vòng thứ năm thì họ đã kiệt sức. Càng về sau càng khó chịu, cả người như bị nhũn ra, mỗi bước đi đều nặng trĩu, chưa bao giờ thấy khó chịu như lúc này.

Đầu đau như búa bổ, từng bước chân nhịp thở đều khó khăn, ý thức bắt đầu trôi dạt, hầu như cuối cùng tất cả mọi người đều đã từng di chuyển, chẳng hạn như Đông Phương Thanh Thanh, Thác Bạc Duệ, Độc Cô Diễm, Mộ Dung Phong, bốn người có thể nói là đi vài bước liền ngã. Cuối cùng, đành phải để người khác dìu đi.

“Đứng lên, cho dù là bò, các ngươi cũng phải bò đến bước cuối cùng cho ta” Nhìn thấy người ngã xuống, chậm chạp mãi cũng không đứng dậy được. Bách Lý Thần Hi không khỏi quát lên. “Ai muốn dừng lại, ta lập tức ném hắn ra ngoài. Bách Lý Thần Hi ta không cần kẻ yếu. Ta còn cần kẻ không thể hoàn thành đường chạy 20 vạn mét ngắn ngủi sao? Làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo? Làm sao có thể ra trận trong tương lai?”

“Con đường đến với ngôi vương đầy rẫy khó khăn. Các ngươi cứ thử suy nghĩ xem, khi các ngươi đang chiến đấu với kẻ thù, cảm thấy mệt mỏi có thể nghỉ ngơi hay sao? Khi ngươi gặp một đối thủ xứng tầm, hoặc một đối thủ mạnh hơn. Ai có thể đảm bảo trận chiến kéo dài bao nhiêu ngày? Biết không, lúc đó dù chỉ là khoảnh khắc cũng có thể quyết định thắng bại, thắng bại sẽ quyết định sinh tử. Ngươi còn mong địch cho mình thời gian nghỉ ngơi khi chống lại kẻ thù không? “

“Ngươi không phải rất không cam tâm sao? Cho nên, hiện tại nói với ta, hai vạn mét chẳng là gì cả.”

“Nếu ngươi thực sự cảm thấy không làm được, thì bỏ cuộc, ta sẽ cho ngươi cút đi. Nếu ngươi không muốn trở thành kẻ bại trận thì hãy hoàn thành hai vạn mét này.”

Những lời nói của Bách Lý Thần Hi chắc chắn đã khơi dậy lại tinh thần chiến đấu của mọi người. Vì họ đã ở đây rồi thì sẽ không còn ai ra đi nữa. Những người đã gục ngã hãy đứng dậy một lần nữa, hỗ trợ nhau và cố gắng nỗ lực hết mình trong thời gian sớm nhất. Trở lại từ đầu.

“Đứng đi chậm, hoặc nghỉ tại chỗ, không ngồi chứ đừng nói là nằm.” Có người lần lượt trở lại, hoàn thành nhiệm vụ thì ngồi bệt hoặc nằm. Bách Lý Thần Hi trực tiếp vặn người, nói.

Tất cả mọi người đều không hiểu Bách Lý Thần Hi đang làm gì, mệt chết đi được, cuối cùng cũng hoàn thành xong, có chuyện gì vậy, ngồi một lúc cũng không được sao?

Thấy mọi người nghi ngờ, Bách Lý Thần Hi nói: “Sau khi gắng sức quá độ, nếu ngươi ngồi hoặc nằm xuống ngay lập tức sẽ không tốt cho cơ thể. Người có thể đi hai ba bước hoặc đứng yên một lúc.”

Sau khi nghe Bách Lý Thần Hi giải thích, mọi người đều hiểu.

Bách Lý Thần Hi quan sát tình hình của mọi người, đoán rằng thời gian đã gần hết, liền tập hợp tất cả lại.

“Vừa mới chạy tới chạy lui, ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi còn cảm thấy được thể lực vô dụng của mình chứ?”

Mọi người cúi đầu, không ai lên tiếng. Đúng vậy, khi họ mới chạy, họ đã có ý tưởng đó, nhưng sau đó, họ không còn nghĩ như vậy nữa. Đúng như Bách Lý Thần Hi đã nói, họ thậm chí không thể chạy hai vạn mét ngắn ngủi thì định chiến đấu như thế nào khi gặp một kẻ thù mạnh và cần phải chiến đấu trong một trận chiến kéo dài?

Bách Lý Thần Hi cười nhẹ và nói: “Nghỉ ngơi đầy đủ rồi. Bây giờ, chúng ta hãy chính thức chia thành các nhóm.”

“Văn Nhân Trạch, trong tất cả mọi người, ngươi là người lớn tuổi nhất. Từ nay về sau, ngươi chính là lão đại của Quang; những người luyện võ kỹ, tất cả đều đứng sau Văn Nhân Trạch; những người luyện ma pháp, đều đứng sau Đông Phương Thanh Thanh.”

Nghe vậy, mọi người lập tức vào chỗ, Bách Lý Thần Hi nói: “Việc chia nhóm này chỉ là tạm thời, sau khi quan sát các ngươi tu hành, ta sẽ chia thành hai nhóm nữa. Vì vậy, khi huấn luyện, hãy đem toàn bộ sức mạnh thực sự của mình ra.”

Trong đợt tu hành này, Bách Lý Thần Hi đã mang tất cả những bài huấn luyện ma quỷ của thế kỷ 21 ra. Không ai được phép sử dụng võ thuật hay phép thuật, tất cả đều là những bài huấn luyện thực tế về thể chất.

Sau một ngày huấn luyện, tất cả đều mệt như chó, cơ bắp đau nhức, yếu ớt, ngồi bệt xuống đất chẳng muốn nhúc nhích.

Bách Lý Thần Hi luôn dửng dưng nhìn họ, không nói lời nào.

“Hừ... thật sự rất mệt...” Đông Phương Thanh Thanh thở ra một hơi dài, mệt quá nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích.

“Chủ tử, hôm nay, ngài thật sự đã cho chúng ta mở mang tầm mắt...” Văn Nhân Trạch thở dài nói.

“Chủ tử, người nghĩ ra những phương pháp này như thế nào? Thật sự rất mệt mỏi.” Toàn bộ khuôn mặt thanh tú của Mộ Dung Phong đỏ bừng, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi bám vào má làm rối tung mà chủ tử của chúng không thèm để ý.

“Chủ tử…”

Ngươi nói một câu, ta một câu, đại khái chính là ba loại ý tứ trên, ngay cả Ngự Thanh cũng không khỏi thốt lên “Chủ tử, phương pháp của ngươi thật sự cao chiêu nha.”

Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng chạm vào đầu nó và nói, “Đây chỉ là bắt đầu.”

Quả nhiên sau một khoảng thời gian ngắn, mọi người cũng nhẹ nhõm một chút, không còn cảm thấy mệt mỏi như lúc đầu, bụng đã một ngày không ăn gì tự nhiên cũng kháng nghị.

Nói cách khác, những người này sẽ không ăn trong một ngày, là Bách Lý Thần Hi cố ý.

Sau nửa ngày huấn luyện, đến buổi trưa, lẽ ra bọn họ nên ăn chút gì đó trước khi huấn luyện, nhưng khi vào trong kết giới lại không mang theo thứ gì, đương nhiên chuyện này cũng là do Bách Lý Thần Hi cố ý.

Trong buổi tập cuối cùng vào buổi sáng, Bách Lý Thần Hi đã cố ý chọn một nhiệm vụ khó đến mức gần như không ai có thể hoàn thành, và yêu cầu họ thực hành.

Các yêu cầu là gì? Yêu cầu là: miễn là một người trong đội không qua, toàn đoàn làm lại, không có lý do.

Muốn ăn? Đúng vậy, nhiệm vụ làm xong rồi hẵng nói, thời gian ăn cơm chỉ còn nửa canh giờ, quá giờ thì nhịn.

Một nhiệm vụ khó đến mức gần như không thể hoàn thành, một người sai và hình phạt chung. Đối với Đông Phương Thanh Thanh và những người khác chưa từng tiếp xúc với loại hình huấn luyện đó, không cần nghĩ cũng biết được kết quả, đợi bọn họ qua cửa trời hẳn đã sập tối.

Đói không? Muốn ăn không? Muốn thì chỉ còn cách nỗ lực và hoàn thành các nhiệm còn lại nên hoàn thành trong ngày hôm nay. Chỉ một câu thôi: hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện khi nào, ăn khi đó, muốn ăn gì cũng được.

Kháng nghị? Kháng nghị cũng vô ích, ngươi không ăn, Bách Lý Thần Hi cùng ngươi nhịn, không huấn luyện thì cuốn gói xéo.

Ai nói Bách Lý Thần Hi chỉ lạnh lùng một chút? Đối với Đông Phương Thanh Thanh và những người khác, trong quá trình huấn luyện, nàng là ác quỷ máu lạnh vô tình. Các nhiệm vụ huấn luyện đề ra rất khó đạt được. Trừ khi ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện theo quy định của nàng, nếu không, bất kể ngươi là ai và trình độ tu luyện của ngươi cao đến đâu, dù có bò lên núi, ngươi cũng phải bò cho ta.

Qua một ngày, bọn họ cuối cùng đã hiểu rõ vì sao chạy tới chạy lui hai vạn khiến bọn họ mệt muốn chết mà nàng chỉ coi đó là làm nóng người. Khách quan mà nói những nội dung huấn luyện tiếp theo chạy hai vạn mét thực sự chỉ gọi một cách đơn giản là làm nóng người.

“Chủ tử, có cái gì ăn không? Đói chết mất?...” Đông Phương Thanh Thanh lên tiếng trước nhất, những người khác tranh thủ phụ họa thêm vào.

“Tất nhiên...” Bách Lý Thần Hi mỉm cười, nói một cách dễ dàng khiến người khác có cảm giác khó tin.

Mọi người rất cảm động, chỉ mong chờ Bách Lý Thần Hi cầm thứ gì đó ra có thể ăn, kết quả đợi cả buổi Bách Lý Thần Hi cũng vẫn không chịu nhúc nhích.

“Chủ tử...” Mọi người đều thấy khó hiểu

Đã quên mất không nói cho các ngươi biết, rời khỏi hoàng cung chúng ta không mang theo gì cả.

Mọi người: “...”

Như thế này là đang đùa giỡn bọn họ hay sao? Sau một ngày mệt nhọc tưởng có thứ gì để ăn, kết quả chẳng có gì cả? khổ càng thêm khổ ư?

“Tuy rằng chúng ta không mang thứ gì vào, nhưng chẳng phải bên trong kết giới này cũng có rất nhiều thứ có thể ăn hay sao?” Giọng Bách Lý Thần Hi vô cùng ung dung. Nàng nói “Tùy vào bản lĩnh của mỗi người, tự tìm thức ăn đi, trong kết giới này tìm được cái gì thì ăn cái đó.”

“A…” Thực sự xúc động chỉ muốn khóc. Mệt mỏi cả một ngày trời lại còn phải tự đi tìm thức ăn.

“Tất nhiên, các ngươi có thể không đi tìm.” Bách Lý Thần Hi làm ra vẻ không miễn cưỡng.

Ngay khi mọi người suy đoán có phúc lợi nào khác nữa hay không. Bách Lý Thần Hi lại lên tiếng xóa tan ý nghĩ của bọn họ “Nếu như các người đồng ý bị đói vậy thì cứ tiếp tục ngồi đi. Mấy ngày tiếp theo coi như huấn luyện khả năng chịu đói của các ngươi.”

Mọi người “…”

Tàn nhẫn, thực sự là quá ác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK