"Chàng ở trước mặt ta lại căng thẳng vì nàng ấy như vậy, chàng không sợ ta ghen sao, không sợ ta đột nhiên thay đổi chủ ý sao?" Tử Vi Tôn Thần nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, không nhịn được hỏi.
Quen biết đã nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ một lần lúc nàng tự hủy chân thân ra thì cho đến bây giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy lần nào hắn mất khống chế. Mới trải qua bao lâu đâu mà đã nhiều lần hắn muốn vào trong Vực giới Mộng Áp. Hắn không sợ vào thì dễ, ra thì khó sao?
"Nàng ấy không phải là nàng, nhưng nàng là nàng ấy." Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: "Nàng ấy để ý việc nàng là nàng, nàng ấy là nàng ấy, nhưng nàng sẽ không để ý, suy cho cùng nàng ấy cũng là nàng, đây là sự thật không thể nào thay đổi."
"Chàng chắc chắn là như vậy?" Tử Vi Tôn Thần không đáp hỏi lại.
"Nếu so sánh mà nói, thì nàng ấy hiểu rõ hơn nàng." Tử Vi Tôn Thần hỏi một đằng Nạp Lan Ngôn Kỳ lại trả lời một nẻo.
"Sao chàng không nói thẳng ra rằng chàng có thể cảm nhận được tình yêu của nàng ấy đối với chàng, nhưng lại không cảm nhận được tình yêu của ta đối với chàng đi?" Tử Vi Tôn Thần hơi hơi nhướng mày, nói.
"Không, ta tin nàng yêu ta." Nạp Lan Ngôn Kỳ rất chắc chắn nói: "Chỉ là nếu so sánh ta và thiên hạ, thì ta sẽ chẳng là gì cả." Nếu không thì ba vạn năm trước nàng cũng sẽ không vì để kết thúc đại chiến thần ma thú mà tự hủy đi chân thân của mình, cũng sẽ không đưa ra điều kiện không để lịch sử ba vạn năm trước lặp lại mà trao đổi với việc để Thần Hi tiếp tục sống.
"Phượng Hoàng, Tư Đồ Mộng Liên lấy sức mạnh của lệnh bài Sáng Thế Tôn Thần bày ra kết giới, nếu chàng tùy tiện đi vào thì ngược lại sẽ khiến cho chàng bị Tư Đồ dắt mũi, suy cho cùng nàng ta cầm trong tay lệnh bài Sáng Thế Tôn Thần, hơn nữa Vực giới Mộng Áp là địa bàn của nàng ta, còn điều quan trọng hơn nữa là tu vi của chàng còn chưa đạt đến thời kỳ mạnh mẽ nhất." Tử Vi Tôn Thần dời đề tài, trong lòng có lời muốn nói nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
Phượng Hoàng, sao Tử Vi lại không yêu chàng được? Sao ta có thể không yêu chàng cơ chứ? Giữa thiên hạ với chàng, thì chàng còn sâu đậm hơn, chàng vĩnh viễn không biết được, vì sao ta tình nguyện tự mình hủy đi chân thân. Chỉ là bây giờ điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi, Bách Lý Thần Hi cũng là Tử Vi, Tử Vi cũng là Bách Lý Thần Hi, đời trước ta không yêu nhau đủ, thì sau này ta sẽ khiến cho Bách Lý Thần Hi toàn tâm toàn ý mà yêu chàng.
"Chính là vì trong tay Tư Đồ Mộng Liên có lệnh bài Sáng Thế, lại ở địa bàn của nàng ta, cho nên ta mới càng thêm lo lắng." Nếu có thể, hắn ước bây giờ mình có thể vào trong Vực giới Mộng Áp, cứ như bây giờ khiến cho thấy cảm thấy mình thật vô dụng, rất bất lực.
"Yên tâm, nàng sẽ không sao đâu." Nếu Bách Lý Thần Hi dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, thì nàng cũng nên suy xét việc từ bỏ cứu nàng ấy.
"Nàng biết nàng ấy ở đâu không?" Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Tử Vi Tôn Thần, hỏi.
"Năng lực của Sáng Thế Tôn Thần mạnh bao nhiêu trong lòng chàng và ta đều biết rõ, trừ phi nàng tìm được tử vi hỗn độn, không thì ta không có có cách nào biết nàng đang ở đâu." Tử Vi Tôn Thần nói trắng ra.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nhíu chặt mày, hắn cũng biết nếu thật sự đi vào Vực giới Mộng Áp thì sẽ càng khó khăn hơn.
Đúng vào lúc này Ngự Thanh đã đến, nó vẫn chưa nói gì cả, chỉ nhìn Tử Vi Tôn Thần, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất xuất trần thoát tục, giữa mày có một giọt nước màu tím lóa mắt, ngoại trừ Tử Vi Tôn Thần thì còn có thể là ai nữa?
Tử Vi Tôn Thần cũng nhìn Ngự Thanh, nhìn ánh mắt của nó cũng biết trong lòng nó đang nghĩ gì, không khỏi có chút mỉm cười: "Tiểu Thanh Long, ngươi và chủ tử ngươi đều là cùng một giuộc, cho nên ngươi cũng không muốn nhìn thấy bản tôn?"
"Thanh Long gặp qua Tử Vi Tôn Thần…" trong lòng dù có sốt ruột, nhưng lễ phép cũng không thể không có.
"Tiểu Thanh Long bây giờ đã hơn nửa đêm, ngươi vội vã chạy đến Vụ Sơn Thần Tàng để làm gì?" Nàng đã biết rõ còn cố ý hỏi.
Ngự Thanh nhìn về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ muốn nói lại thôi, có Tử Vi Tôn Thần ở đây, Phượng Hoàng đại nhân còn để ý sự sống chết của Bách Lý Thần Hi sao?
"Thanh Long có việc gì cứ nói thẳng ra đi." Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn ra Ngự Thanh có việc muốn nói, cho nên đáp lời.
"Chỉ là…" Nó có thể nói không?
"Là về Bách Lý Thần Hi sao?" Tử Vi Tôn Thần thấu hiểu nhìn Ngự Thanh, nói: "Không cần ngại, nói đi!"
"Thuộc hạ cả gan muốn hỏi một chút, rốt cuộc Thần Hi chủ tử đang ở đâu?" Ngự Thanh to gan hỏi đến.
"Vực giới Mộng Áp…" Không đợi Nạp Lan Ngôn Kỳ mở miệng, thì Tử Vi Tôn Thần đã nói trước.
"Nếu là như vậy thì âm thanh mà ta nghe được thật sự là nàng, không phải là do ta ảo giác." Ngự Thanh thấp giọng nỉ non.
"Ngươi có ý gì?" Lỗ tai Nạp Lan Ngôn Kỳ nghe được lời nỉ non của Ngự Thanh, lập tức hỏi: "Ngươi nghe được Thần Hi gọi ngươi?"
"Chỉ nghe được một từ Ngự, sau đó lại im bặt, ta sợ mình bị ảo giác, cho nên mới đến đây xem sao." Ngự Thanh thành thật nói.
"Bản tôn thật không nghĩ đến nàng lại có bản lĩnh như vậy, có thể ở trong kết giới mạnh mẽ của Tư Đồ Mộng Liên bày ra mà gọi được ngươi." Tử Vi Tôn Thần nói: "Nàng chắc hẳn là đã quên mất, kết giới bên trong Vực giới Mộng Áp đều là do Tư Đồ Mộng Liên đích thân thiết lập, cho nên một khi kết giới có dao động, thì Tư Đồ Mộng Liên sẽ phát hiện ngay, cho dù nàng chạy thoát thì một khi động vào kết giới thì cũng sẽ bị Tư Đồ Mộng Liên phát hiện ngay lập tức."
"Nếu có cơ hội lần thứ hai, nàng nhất định vẫn sẽ lựa chọn loại bỏ kết giới, nhưng khi đó tốc độ của nàng nhất định sẽ nhanh hơn." Nghĩ đến sau khi Bách Lý Thần Hi bị Tư Đồ Mộng Liên phát hiện, Nạp Lan Ngôn Kỳ không ngăn được đau lòng.
"Tạm thời nàng không có chuyện gì." Tử Vi Tôn Thần rất chắc chắn nói.
"Các ngươi…" Ngự Thanh hoàn toàn không hiểu tình huống hiện giờ.
Tử Vi Tôn Thần nói: "Ngươi và chủ tử ngươi đều thích nàng, hy vọng nàng trở về, vậy thì bản tôn làm sao có thể tiếp tục chiếm giữ thân thể này cơ chứ?"
Ngự Thanh 囧: "Không phải Thần Hi chủ tử cũng là Tôn Thần ngài hay sao?"
"Trước tiên cứ chờ xem, chỉ cần nàng ấy tìm được tử vi hỗn độn, thì bản tôn sẽ ngay lập tức vào Vực giới Mộng Áp, hồn thể hợp lại làm một, đến lúc đó Tư Đồ Mộng Liên muốn gϊếŧ nàng cũng không thể nào gϊếŧ được."
Trong Vực giới Mộng Áp, Tư Đồ Mộng Liên dần theo dao động kết giới mà tìm, đến đó nhìn thấy ba người Nạp Lan Ngôn Triệt, Nam Cung Điệp Y, và Băng Linh đang đứng ở tình cảnh kết giới sấm, ba người bọn họ hợp lực, đã có một bộ phận kết giới có dấu hiệu nứt ra.
Trong lòng Tư Đồ Mộng Liên như có lửa đốt, giương lệnh bài trong tay lên, lại lần nữa hàn gắn lại kết giới, sau khi gia cố xong không thèm quay đầu lại mà đi mất.
Đối với Tư Đồ Mộng Liên mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn Bách Lý Thần Hi, suy cho cùng ả đã tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy, vất vả lắm mới dẫn được Bách Lý Thần Hi đến địa bàn của ả, nếu còn không nhân cơ hội này tiêu diệt nàng, thì sau này sẽ càng thêm khó khăn, hoặc là nói sau này ai gϊếŧ ai còn chưa chắc được.
Điều làm cho Tư Đồ Mộng Liên có mơ cũng không nghĩ đến được là khi ả trở lại chỗ lúc nãy thì đã không còn thấy bóng dáng Bách Lý Thần Hi đâu nữa, hơn nữa đám người tộc Mộng Áp đó cũng mất hút luôn.
Tư Đồ Mộng Liên nhắm hai mắt lại, triệu hồi người tộc Mộng Áp, ả lạnh giọng hỏi: "Người đâu?"
Đám người vốn dĩ đang đuổi theo Bách Lý Thần Hi, vừa nghe thấy Tư Đồ Mộng Liên triệu hoán liền lập tức vội vã chạy về, cung kính quỳ gối trước mặt Tư Đồ Mộng Liên, vừa nghe ả hỏi chuyện đã nhanh chóng nói: "Thuộc hạ vô năng, đã để nàng ta chạy thoát."
"Đúng là một lũ phế vật." Tư Đồ Mộng Liên giận dữ, phất tay lên trời, chỉ thấy một luồng sáng màu đen xẹt qua, đám người tộc Mộng Áp ở đây không ai tránh né cho nên bị ánh sáng màu đen của ả làm nên thương tích, nhưng không có người nào dám hé răng, Tư Đồ Mộng Liên nói: "Chỉ có một người phàm cũng không xem tốt, vậy bản thần giữ các ngươi lại thì có ích gì?"
"Chủ tử tha mạng." Các tộc nhân Mộng Áp đều rất sợ hãi, liên tiếp dập đầu xin tha, có người nói: "Chúng ta đã đuổi theo rất xa cũng không thấy một chút bóng dáng của nàng ta, theo lẽ thường chuyện này không có khả năng xảy ra, chỉ trừ phi…"
"Trừ phi có người trong tộc Mộng Áp đối nghịch với bản thần?" Tư Đồ Mộng Liên tiếp nối câu kế tiếp người nọ định nói, ả nói: "Hừ các ngươi nghĩ xem, ai có to gan như vậy dám đối nghịch với bản thần, cứu đi người mà bản thần muốn gϊếŧ?"
"Toàn bộ tộc Mộng Áp chỉ có hai người có bản lĩnh lừa đi đôi mắt của người trong tộc Mộng Áp thôi." Lúc này lại có người khác mở miệng.
"Ồ? Nói ra nghe thử." Giọng của Tư Đồ Mộng Liên cực kỳ lạnh lùng, làm cho người ta không rét mà run.
"Tất cả mọi người đều cho rằng trong tộc Mộng Áp tộc trưởng là lợi hại nhất, nhưng thật ra trong tộc Mộng Áp còn có một vị trưởng giả Du Nhiên, tu vi của nàng còn cao hơn tộc trưởng…"
Không đợi người này nói xong, Tư Đồ Mộng Liên liền hỏi: "Ý của ngươi là nếu là vị Du Nhiên này ra tay, thì toàn bộ người trong tộc Mộng Áp đều sẽ không tìm được nơi nàng ta ở?"
"Đúng vậy." Tu vi của vị trưởng giả kia cũng không phải nói chơi, ngay cả tộc trưởng cũng không có cách nào.
"Ngươi có biết, nếu ngươi nói dối…" Tư Đồ Mộng Liên lạnh lùng nhìn về phía người kia, người nọ đã nhanh chóng nói: "Cho dù thuộc hạ có một trăm lá gan cũng không dám lừa gạt chủ tử."
"Đứng dậy đi." Tư Đồ Mộng Liên nói: "Dẫn bản thần đến chỗ cuối cùng trước khi nàng biến mất xem."
Những người trong tộc Mộng Áp đó làm sao dám chậm trễ chút nào cơ chứ? Nhanh chóng dẫn đường.
Mà ngay lúc này, thương thế của Bách Lý Thần Hi đã gần lành hẳn, Du Nhiên đưa cho nàng một ít đồ ăn, nói: "Ăn đi, lát nữa chúng ta phải đi rồi."
Du Nhiên thân là trưởng giả tộc Mộng Áp, đối tộc Mộng Áp đều rất quen thuộc, nàng ấy tin rằng bây giờ người trong tộc Mộng Áp đó chắc chắn đã dẫn theo Thần Mộng Áp qua hướng bên này, cho nên nàng ấy cần phải nhanh chóng đưa Bách Lý Thần Hi rời khỏi đây.
Phải biết rằng cho dù năng lực Du Nhiên ở tộc Mộng Áp có mạnh bao nhiêu, thì cuối cùng nàng ấy cũng chỉ là một người Mộng Áp nho nhỏ, nếu gặp phải Thần Mộng Áp Tư Đồ Mộng Liên thì nàng ấy lại không bằng một góc.
Cho nên, trốn là cách tốt nhất.
Bách Lý Thần Hi không hỏi thêm gì, cầm lấy đồ ăn ăn, tốc độ của nàng rất nhanh, trong chốc lát đã ăn xong hết cả rồi, bụng cũng no rồi, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Du Nhiên: "Được rồi, đi thôi!"
Khi Bách Lý Thần Hi ăn, thì Du Nhiên đã thiết lập thêm một cái kết giới mạnh gấp ba lần, nàng ấy muốn bày ra thủ thuật che mắt, như vậy có thể tạm thời lừa gạt Tư Đồ Mộng Liên, và tranh thủ giúp các nàng có thêm thời gian rời đi nhiều hơn.
Bách Lý Thần Hi đi theo Du Nhiên ra khỏi bằng cửa sau, đập vào tầm mắt chính là một mảnh rừng cây xanh tốt, Du Nhiên nói: "Chỉ cần chúng ta có thể thuận lợi đi vào sâu giữa kết giới, vậy thì dù là Thần Mộng Áp đến thì cũng không có cách nào bắt được chúng ta, ít nhất nàng ta có thể làm chúng ta bị thương, nhưng lại không có cách nào gϊếŧ được chúng ta."
"Thần kỳ như vậy?" Kết giới rừng sâu lại là nơi nào nữa đây?
"Đây là kết giới rừng sâu do ngươi bày ra." Du Nhiên ngắn gọn rõ ràng giải thích.
Ngay lập tức Bách Lý Thần Hi liền hiểu rõ, kiếp trước nàng là Tử Vi Tôn Thần, tu vi rất cao, một Thần Mộng Áp như Tư Đồ Mộng Liên cũng không có cách nào so với nàng, cho nên nàng bày ra kết giới, Tư Đồ Mộng Liên không có cách nào xâm nhập, vì vậy đây là địa bàn của nàng, nàng chiếm ưu thế, nên ả không có cách nào có thể gϊếŧ được các nàng.
Bách Lý Thần Hi đột nhiên cảm thấy trước đây Tử Vi Tôn Thần thật sự thông minh quá, thật sự rất có dự đoán trước.
Du Nhiên đi trước mở đường, đồng thời không quên nhắc nhở Bách Lý Thần Hi: "Tốc độ của chúng ta phải nhanh lên, thủ thuật che mắt mà ta bày ra không ngăn được Thần Mộng Áp."
Lại lần nữa đi xuyên qua rừng sâu, Bách Lý Thần Hi đột nhiên có một loại cảm giác, hình như nàng và các loại rừng sâu này rất có duyên với nhau đấy, chỉ là bước chân dẫm xuống nền đất của nàng không dám dừng lại chút nào, giống như có thể chạy nhanh thế nào, thì liền chạy nhanh thế đấy.
Tư Đồ Mộng Liên đứng ở nơi cuối cùng Du Nhiên dẫn Bách Lý Thần Hi đi trước khi biến mất, ả nhắm mắt lại, lợi dụng thần thức đảo qua, ngay lập tức đã tra ra phương hướng của các nàng, ngay sau đó mở to mắt vội chạy đến.
Bởi vì Du Nhiên đi cửa sau, cùng một phương hướng, cho nên Tư Đồ Mộng Liên cũng xem nhẹ đi một số thứ, cũng đúng lúc này do ả sơ sẩy nên mới cho Bách Lý Thần Hi và Du Nhiên có thêm nhiều thời gian để trốn chạy.
Tư Đồ Mộng Liên vừa bước đến phòng ở của Du Nhiên liền lập tức đi vào, nhưng vừa vào ả đã nhận ra có điều không đúng, ả giơ tay lên lột bớt tầng kết giới mạnh gấp ba lần và thủ thuật che mắt kia đi, đập vào mi mắt là một căn nhà ở chân chính.
"Chủ tử, bên đây có một cánh cửa sau." Có một tộc nhân Mộng Áp tranh công đến bẩm báo nói.
"Thị lực không tồi." Tư Đồ Mộng Liên nhìn người kia một cái, nhàn nhạt khen một tiếng, sau đó đi ra phía cửa sau.
Đẩy cửa ra, nhìn đến rừng sâu mênh mông vô bờ kia, con ngươi Tư Đồ Mộng Liên tức khắc trở nên thâm thúy.
Đây là nơi nào? Ả thân là Thần Mộng Áp mà cũng không biết có một nơi như vậy đấy, thật buồn cười.
Tư Đồ Mộng Liên không cho rằng mọi thứ trước mắt là ảo cảnh, nhưng ả vẫn giơ tay thử hủy đi, sau khi chắc chắn được đây là nơi thật sự tồn tại thì không do dự nữa, trực tiếp đuổi theo.
Bách Lý Thần Hi, để ta xem trong Vực giới Mộng Áp của Tư Đồ Mộng Liên ta, thì ngươi còn có thể trốn chạy đến đâu.
Tốc độ của Du Nhiên và Bách Lý Thần Hi đều rất nhanh, chỉ là nếu so với tốc độ của Tư Đồ Mộng Liên thì vẫn không đủ nhìn.
Hai người vừa đi đến cửa kết giới rừng sâu, đang muốn đi vào đã bị Tư Đồ Mộng Liên ngăn cản lại.
"Gấp gáp như vậy là đang muốn đi đâu?" Tư Đồ Mộng Liên lạnh lùng nhìn Bách Lý Thần Hi nói: "Bản thần thật không biết ngươi có bản lĩnh gì, mà có thể ở trong địa bàn của bản thần cũng tìm được người giúp ngươi."
"Tư Đồ Mộng Liên, có chuyện gì ngươi cứ nhắm vào ta đây." Theo bản năng Bách Lý Thần Hi đem Du Nhiên vòng ra sau người nàng để nàng bảo vệ, lạnh lùng nói.
Cho dù là Bách Lý Thần Hi trước kia hay bây giờ, Du Nhiên đã giúp nàng, nếu bị Tư Đồ Mộng Liên phát hiện thì việc đấu tranh với Tư Đồ Mộng Liên là không thể tránh khỏi, nhưng nàng nhất định sẽ không để Du Nhiên chịu mệt vì nàng.
"Ngươi đúng là người nghĩa khí." Tư Đồ Mộng Liên lạnh lùng nhìn Du Nhiên, nói: "Làm con dân của bản thần, lại dám làm ra loại chuyện phản bội bản thần, làm sao bản thần có thể nhẹ tha cho ngươi được?"
Lời vừa dứt, Tư Đồ Mộng Liên đã khởi xướng công kích đến Du Nhiên, chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng màu đen xông thẳng đến Du Nhiên, cái khí thế đó đủ để tiêu diệt cả Du Nhiên.
Bách Lý Thần Hi bước lên hai bước, ý niệm vừa chuyển, ma pháp thanh tẩy bằng ánh sáng đã xuất hiện ở tay, ánh sáng văng ta khắp nơi, năng lực mạnh mẽ nhanh chóng lan đến mở ra giữa không trung được vẽ nên một ánh sáng thật chói mắt.
Bách Lý Thần Hi vốn không phải là đối thủ của Tư Đồ Mộng Liên, trong người đang có thai, xung đột mãnh liệt, không ngoài dự đoán lại lần nữa Bách Lý Thần Hi bị Tư Đồ Mộng Liên gây nên thương tích, cả người lui về phía sau mới miễn cưỡng ổn định lại được, máu từ khóe miệng tràn ra bên ngoài...
"Tử Vi Tôn Thần…" Du Nhiên hoảng hốt, nhanh chóng chạy đến đỡ Bách Lý Thần Hi, cánh tay đáp ngược lại một chưởng, một luồng sáng đen mạnh mẽ xẹt qua, tràn ra màn sương đen nồng đậm.
Nhân cơ hội này Du Nhiên dẫn theo Bách Lý Thần Hi tiến vào bằng một cửa khác.
Giữa rừng sâu, không ai quen thuộc hơn Du Nhiên, điều này cũng khiến cho các nàng chiếm được một chút tiên cơ, bằng không thì hai người cũng sắp chết đến nơi rồi.
Tư Đồ Mộng Liên phất bay làn sương đen, lại không nhìn thấy bóng dáng của Du Nhiên và Bách Lý Thần Hi đâu nữa? Ngay lập tức ả tức giận không thôi, một chưởng đánh ra ngoài, làm cho đất rung núi chuyển.
Đây là lần thứ mấy Bách Lý Thần Hi có thể trốn thoát khỏi thuộc hạ của ả rồi? Tư Đồ Mộng Liên không thể nhớ nổi. Trước đây thì không nói đến nhưng bây giờ ả là thần Mộng Áp, ở địa bàn của ả dưới mí mắt của ả lại để nàng trốn thoát tận ba lần, đây quả thật là một sự sỉ nhục lớn đối với ả.
Đều tại Du Nhiên đáng chết! Bách Lý Thần Hi, Du Nhiên tốt nhất đừng để bản thần tìm được các ngươi, nếu không bản thần sẽ khiến cho các ngươi chết thật khó coi.
"Ai biết Du Nhiên đi đâu không? Dẫn đường!" Tư Đồ Mộng Liên lạnh lùng lướt mắt nhìn qua, tất cả người tộc Mộng Áp đều cúi đầu xuống.
"Một lũ phế vật…" Tư Đồ Mộng Liên mắng một tiếng, chỉ có thể tiếp tục sử dụng thần thức, mở thiên nhãn ra, nhìn thấu tất cả.
Nếu không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn thì lòng Tư Đồ Mộng Liên lại nổi lửa, ả không nhìn được nơi nào cả.
Đây là rừng sâu do ai tạo nên? Kết giới này là do ai thiết lập? Tại sao ả lại không thể nào nhìn được nơi hai người kia đang đến.
"Gọi tất cả người trong tộc Mộng Áp đến đi, phái binh lính đi mấy đường khác tìm, nếu nhìn thấy hai người đó gϊếŧ ngay lập tức!" Tư Đồ Mộng Liên trực tiếp hạ mệnh lệnh đồ sát.
Những người còn lại không dám chần chờ chút nào, khi Tư Đồ Mộng Liên vừa dứt lời thì người tộc Mộng Áp đã phân thành nhiều phía lập tức đuổi theo.
Phải nói bọn họ không phải là đối thủ của Du Nhiên, nhưng bọn họ không dám nói một lời không tuân theo nào, với bọn họ mà nói thì đuổi theo Du Nhiên còn tốt hơn là phải đối mặt với Tư Đồ Mộng Liên.
Tư Đồ Mộng Liên lợi dụng lệnh bài Sáng Thế Tôn Thần, điều tra lại lần nữa, kết quả vẫn không có chút tin tức, việc đã đến nước bất lực như vậy ả chỉ có thể theo cảm tính mà đuổi theo thôi.
Trong Vụ Sơn Thần Tàng, đột nhiên Tử Vi Tôn Thần cảm giác có hơi đau bụng, khiến cho nàng phải nhăn mày lại.
Nạp Lan Ngôn Kỳ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy khoảnh khắc Tử Vi Tôn Thần nhíu mày như thế, liền không nhịn được lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
"Hình như nàng ấy bị thương." Nàng đã cảm giác được thương thế nghiêm trọng của Bách Lý Thần Hi rồi?
"Nàng biết nàng ấy ở đâu không?" Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ trở nên căng thẳng, ngay lập tức hỏi lại.
"Nếu ta đoán không lầm, thì chắc hẳn nàng ấy đã vào trong rừng sâu." Tử Vi Tôn Thần thành thật nói.
"Rừng sâu? Chẳng lẽ là…" Ngay tức khắc Nạp Lan Ngôn Kỳ nghĩ đến một nơi, không đợi hắn nói xong, Tử Vi Tôn Thần đã gật gật đầu: "Đúng là nơi đó."
"Bây giờ có thể qua đó chưa?" Nạp Lan Ngôn Kỳ gấp đến độ chờ không nổi, hắn hỏi, nếu chờ hắn phá hủy được kết giới của lệnh bài Sáng Thế Tôn Thần, hủy diệt Vực giới Mộng Áp thì chỉ sợ thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
"Phượng Hoàng chàng có thể bình tĩnh một chút để suy xét vấn đề được hay không?" Tử Vi Tôn Thần nhíu mày, hỏi ngược lại.
"Ta…" Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa mới mở miệng, thì Tử Vi Tôn Thần đã cắt đứt lời hắn, nàng nói: "Ta biết chàng lo lắng cho nàng ấy, nhưng mà chàng cũng nên suy xét một cách toàn diện hơn chứ?" Dừng lại một chút, nàng lại nói: "Ta có thể nói chính xác cho chàng biết, tử vi hỗn độn nằm giữa rừng sâu, nếu nàng ấy có thể tìm được tử vi hỗn độn, thì ta sẽ không nói lời nào mà đi tìm nàng ngay lập tức, và ta cũng sẽ dung hợp linh hồn với nàng, đem tất cả năng lượng mà ta có cho nàng, nhưng nếu nàng không tìm thấy tử vi hỗn độn, vậy thì ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng."
"Ý của nàng là nếu nàng ấy không tìm thấy tử vi hỗn độn, thì nàng sẽ để nàng ấy ở trong Vực giới Mộng Áp tự sinh tự diệt?" Nạp Lan Ngôn Kỳ không thể tin nổi nhìn Tử Vi Tôn Thần.
"Đúng vậy." Tử Vi Tôn Thần nói: "Phượng Hoàng, chàng cũng đã trải qua Cửu Thiên Tôn Thần, có một số việc hẳn là không cần ta nói chàng cũng biết. Nếu ngay cả tử vi hỗn độn nàng cũng không tìm được, thì tại sao ta phải đem tất cả giao lại cho nàng, như vậy thì có ý nghĩa gì đâu?"
Ngay lập tức Nạp Lan Ngôn Kỳ không nói gì nữa, Tử Vi Tôn Thần nói không sai chỉ là hắn lo lắng cho nàng, không bỏ nàng xuống được mà thôi.
Thần Hi, nàng nhất định phải nhanh chóng tìm được tử vi hỗn độn, chỉ có như vậy thì nàng mới được giảm bớt nguy hiểm.
Bên trong rừng sâu, Du Nhiên kéo Bách Lý Thần Hi đi vào một kết giới bình thường, đập vào mắt là một mảnh không gian khác, chỉ là nó vẫn là rừng sâu như cũ. Nàng ấy không nói lời nào, thuần thục dẫn Bách Lý Thần Hi đi xuyên qua giữa rừng sâu, có mục đích đi về phía trước.
"Ngươi rất quen thuộc nơi này." Đến nước này Bách Lý Thần Hi còn không quên trêu chọc Du Nhiên một chút. Mục đích của nàng là muốn Du Nhiên cảm thấy bớt căng thẳng, không cần phải quá lo lắng cho thương thế của nàng mà thôi.
"Giữa rừng sâu có rất nhiều kết giới, là năm đó ngươi thiết lập mảnh rừng sâu này mà bày ra, không ngờ hôm nay thật sự phải dùng đến, Du Nhiên chỉ có thể nói là ngươi quả thật đã có dự đoán từ sớm." Du Nhiên vừa đi vừa nói.
Bách Lý Thần Hi nhìn lướt qua mảnh rừng sâu mà nàng tạo nên, nếu nói như vậy thì năm đó nàng thật sự đã có dự đoán từ sớm nha.
Hình như vì muốn để Bách Lý Thần Hi an tâm, nên Du Nhiên lại nói: "Chúng ta ở trong đây thì dù là Thần Mộng Áp cũng không có cách nào ngay lập tức tìm được chúng ta, cho nên chúng ta có thể đi chậm lại cũng được."
Bách Lý Thần Hi không nói gì thêm, trên người nàng tỏa ra một ánh sáng màu tím yếu ớt, có vẻ như nó đang tự động chữa trị vết thương cho nàng.
Cũng không biết lại đi thêm được bao nhiêu, đột nhiên Du Nhiên dừng lại, Bách Lý Thần Hi còn đang nghi hoặc tại sao, thì ngước mắt đã thấy một thứ bay tới bay lui cách đó không xa, rất xinh đẹp, cũng rất khiến cho người ta chú ý.
"Đó là gì vậy?" Bách Lý Thần Hi không dám chớp mắt, nàng nhìn cái thứ màu tím kia chằm chằm, luôn có một loại cảm giác quen thuộc, đương nhiên lời nói này là nói với Du Nhiên.
Du Nhiên cũng rất ngạc nhiên, thứ đó nàng ấy chưa từng nhìn thấy, cho nên tạm thời không có cách nào trả lời Bách Lý Thần Hi.
Bách Lý Thần Hi bước lên vài bước, cái thứ màu tím kia cũng không bay đi, mà ngược lại bay về phía nàng.
Du Nhiên sửng sốt, theo trực giác nàng ấy nói thì thứ màu tím kia không đơn giản chút nào, sợ nó làm Bách Lý Thần Hi bị thương, cho nên nàng ấy lập tức tiến lên che phía trước Bách Lý Thần Hi, còn không đợi nàng có động tác gì thêm, thì thứ màu tím đó đã bay quanh các nàng hai vòng.
"Ba vạn năm không gặp, sao ngươi lại trở nên yếu như vậy?" Thứ màu tím kia đột nhiên mở miệng, đừng nói là Bách Lý Thần Hi, ngay cả Du Nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thứ màu tím này rốt cuộc là thứ gì vậy? Lại còn có thể nói chuyện cơ đấy? Có cần phải dọa người như vậy không?
"Người còn có thể nói chuyện?" Bách Lý Thần Hi nhìn cái cục màu tím kia, nói: "Chúng ta quen nhau à?"
"Ta có thể coi như không quen biết ngươi sao?" Cục màu tím sâu kín hỏi lại.
"Đương nhiên không được!" Vừa dứt lời Bách Lý Thần Hi đã lắc mình tiến lên, muốn nắm cục màu tím đó vào trong tay.
Cục màu tím đó không phải là thứ để mặc cho người ta xâu xé, cho nên thân thể của Bách Lý Thần Hi vừa nhúc nhích, thì nó đã bay lên.
"Ngươi có thể bắt được ta rồi hẳn nói." Đột nhiên, nó cảm thấy Bách Lý Thần Hi bây giờ so với lúc trước chơi vui hơn nhiều.
"Ta cần gì phải hao phí tâm tư với một thứ không có giá trị lợi dụng như ngươi?" Bách Lý Thần Hi đương nhiên nói.
Cục màu tím sửng sốt, ngay lập tức nổi giận: "Ngươi nói ai là thứ không có giá trị lợi dụng? Ta đường đường là tử vi hỗn độn…"
Vừa nói đến đây, nàng không đợi nó nói thêm gì, Bách Lý Thần Hi tươi cười tiếp nhận câu chuyện: "Hóa ra ngươi chính là tử vi hỗn độn."
"Không sai!" Tử vi hỗn độn cực kỳ kiêu ngạo, đương nhiên nó cũng có tiền vốn để kiêu ngạo.
"Ta là chủ nhân của ngươi nhỉ?" Nếu nàng nhớ không lầm, thì Ngự Thanh và Nạp Lan Ngôn Kỳ đã từng nhắc đến tử vi hỗn độn với nàng.
"Trước kia là như vậy." Tử vi hỗn độn nói: "Nhưng bây giờ ngươi có thể trở thành chủ nhân của ta hay không thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi."
"Ồ?" Bách Lý Thần Hi nhướng mày, hứng thú nhìn tử vi hỗn độn, gia hỏa này thật đúng là ngạo kiều.
"Ngươi có bản lĩnh bắt được ta rồi hẵng nói." Sau khi nói xong một câu như vậy, tử vi hỗn độn liền bay đi.
Bách Lý Thần Hi đi theo sát sau: "Nếu ta không nhìn thấy ngươi thì thôi, nếu thấy ngươi rồi thì ngươi đừng mơ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta."
Du Nhiên vẫn còn đang khiếp sợ, nàng ấy từng nghe nói rằng tử vi hỗn độn rất lợi hại, toàn bộ trời đất này cũng chỉ có ba người Tử Vi Tôn Thần, Phượng Hoàng Tôn Thần, Sáng Thế Tôn Thần là có khí tử vi hỗn độn thuộc về chính mình mà thôi, nàng ấy vẫn luôn muốn gặp một lần, hôm nay được gặp đột nhiên lại có cảm giác ăn không tiêu.
Tại sao tử vi hỗn độn lại có hình dạng này?
Du Nhiên vừa sửng sốt vừa khiếp sợ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý Thần Hi và tử vi hỗn độn, nàng ấy cũng rất tò mò, thân là người phàm như Bách Lý Thần Hi có thể làm thế nào để thu phục được tử vi hỗn độn biết mở miệng nói chuyện này.
Bách Lý Thần Hi vẫn luôn đuổi theo tử vi hỗn độn, nhưng vẫn không có sức lực đuổi kịp, lát sau nàng dứt khoát không đuổi theo nữa, rơi xuống đất, ra vẻ đau bụng, liền ngồi xổm xuống che bụng.
Bởi vì tốc độ của Bách Lý Thần Hi và tử vi hỗn độn rất nhanh, cho nên Du Nhiên hoàn toàn không phản ứng được nên trở về như thế nào, khi nhìn thấy Bách Lý Thần Hi rơi xuống mặt đất, vẻ mặt đau khổ ngồi xổm trên đất, giống như bị động thai khí.
Du Nhiên nghĩ đến thương thế trước đó của Bách Lý Thần Hi còn chưa lành hoàn toàn, thấy bộ dạng hiện tại của nàng, ngay lập tức đau lòng, cũng có chút tức giận rống về phía tử vi hỗn độn: "Ngươi không biết nàng bị thương sao? Ngươi còn mù quáng chơi đùa nàng như vậy, ngươi có thật sự muốn nàng làm chủ tử của mình thật hay không?"
"Bị thương?" Tử vi hỗn độn có chút hoài nghi, nhưng cũng không phải hoàn toàn không tin.
Du Nhiên nói: "Nàng bị nữ nhân Tư Đồ Mộng Liên kia mạnh mẽ kéo vào Vực giới Mộng Áp, lần đầu tiên giao thủ với nàng ta thì đã bị thương, vừa trị thương xong thì Tư Đồ Mộng Liên lại đuổi theo, lần thứ hai giao đấu thì thương thế của nàng càng nghiêm trọng hơn, vết thương còn chưa lành thì đã gặp ngươi." Dừng một chút: "Trên người nàng còn có mang…"
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, tử vi hỗn độn đã bay xuống dưới, vọt tới trước mặt Bách Lý Thần Hi, khẩn trương hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Bách Lý Thần Hi ra tay nhanh như chớp, bắt lấy tử vi hỗn độn, nói: "Ta đã bắt được ngươi rồi, ngươi cũng nên gọi ta là chủ tử đi?"
"Mịa! Ngươi dám giở trò?" Tử vi hỗn độn nổi giận, rất nổi giận, nó lo lắng cho nàng, vậy mà nàng lại lừa nó, còn lợi dụng cơ hội để bắt được nó.
"Binh bất yếm trá*!" Bách Lý Thần Hi phun ra bốn chữ.
*Binh bất yếm trá: Binh bất yếm trá” nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng) là phần tất yếu của nhà binh khi ra trận.
"Bằng năng lực bây giờ của ngươi, không đủ tư cách làm chủ tử của ta." Tử vi hỗn độn quật cường nói.
"Ước định trước đó của chúng ta đâu có cái này nhỉ?" Bách Lý Thần Hi nói: "Năng lực cũng không thể chứng minh được tất cả, trên thế giới này không phải mỗi người có năng lực mạnh đều đứng trên địa vị cao, nhưng người trên địa vị cao thì đều là những người rất thông minh."
"Người mạnh nhất chân chính, không phải là người muốn mình trở nên mạnh nhất, mà là muốn những người mạnh nhất phải tùy ý để cho mình sử dụng."
Những lời mà Bách Lý Thần Hi nói rất có đạo lý, cũng rất chính xác.
"Nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi còn chưa đủ tư cách làm chủ tử của ta." Tử vi hỗn độn cực kỳ bướng bỉnh.
"Tính tình thật cứng rắn đấy." Bách Lý Thần Hi gật đầu nhìn tử vi hỗn độn nhiễm ánh sáng tím quanh thân mình, nói: "Có tin ta nuốt ngươi ngay không?"
"Ngươi cho rằng ta vô dụng giống hỏa linh châu sao?" Tử vi hỗn độn ngạo kiều hỏi lại.
Bách Lý Thần Hi đầu đầy hắc tuyến, ngay cả hỏa linh châu cũng kêu là vô dụng? Nếu hỏa linh châu vô dụng, thì cái gì mới hữu dụng?
"Mau thả ta ra." Tử vi hỗn độn xoắn người muốn thoát ra, Bách Lý Thần Hi sao có thể cho nó có cơ hội được?
"Ta quản ngươi nghĩ gì làm chi? Dù sao ngươi cũng nằm trong tay ta, vậy thì đừng hòng rời đi." Lời vừa dứt, Bách Lý Thần Hi không cho tử vi hỗn độn có cơ hội phản ứng, trực tiếp mở miệng, nuốt tử vi hỗn độn vào.
Du Nhiên đứng một bên nhìn không ngừng bất ngờ, Tử Vi Tôn Thần ngài thật đúng là càng ngày càng mạnh mẽ.
Bách Lý Thần Hi không từ hậu quả mà nuốt tử vi hỗn độn, kết quả bị khí của tử vi hỗn độn làm cho bỏng rát.
Đúng như lời tử vi hỗn độn nói, so với hỏa linh châu, thì nó lợi hại hơn gấp ngàn lần, trước đó nó khống chế được linh lực của mình, nhưng khi bị Bách Lý Thần Hi nuốt như vậy, thì linh lực liền bị xuất ra ngoài, rất rất mạnh mẽ, ngay cả không trung rừng sâu cũng nhất thời biến thành màu tím.
Bách Lý Thần Hi ngậm chặt miệng, giọng của tử vi hỗn độn từ bụng nàng truyền đến: "Năng lực của ngươi bây giờ căn bản không đủ để khống chế linh lực của ta, ngươi nhanh chóng thả ta ra ngoài, không thì cả hai chúng ta đều sẽ rất thống khổ."
Thống khổ, đúng thật rất thống khổ, nhìn sắc mặt đột nhiên trắng bệch và trên trán đổ đầy mồ hôi của Bách Lý Thần Hi thì đã biết đau đớn như thế nào rồi, chỉ là nàng vẫn quật cường như vậy, miệng vẫn ngậm chặt, không mở ra, mặc cho tử vi hỗn độn ở trong cơ thể kêu gào.
Linh lực của tử vi hỗn độn quá lớn, ánh sáng màu tím càng thêm lóa mắt, dần dần lan rộng, lan thẳng đến cửa kết giới.
Xa trong rừng sâu, đám người Tư Đồ Mộng Liên tìm kiếm hai người Bách Lý Thần Hi và Du Nhiên như đám ruồi nhặng không đầu, trong nhất thời đột nhiên tìm được phương hướng.
Tư Đồ Mộng Liên nhìn mảnh màu tím giữa không trung, ngay lập tức hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng nảy lên một cổ sợ hãi không thể nói rõ, cho nên bước chân nện xuống nền đất của ả rất nhanh nhẹn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó là ngăn cản Bách Lý Thần Hi, tuyệt đối không để cho nàng có thể khống chế tử vi hỗn độn, nếu không muốn gϊếŧ nàng liền rất khó khăn.
Người tộc Mộng Áp còn chưa hiểu được chuyện ra sao, nhưng cũng không rảnh rỗi tự giác đi theo hướng chỗ sáng mà đến.
Trong Vụ Sơn Thần Tàng, Tử Vi Tôn Thần sớm đã cảm nhận được sự khác thường trong thân thể mình, ánh mắt nàng ngưng trọng, xem ra thời cơ đã đến rồi.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng chú ý đến sự thay đổi của Tử Vi Tôn Thần, lập tức hỏi: "Là Thần Hi xảy ra chuyện gì sao?"
"Phượng Hoàng, nàng tìm được khí tử vi hỗn độn rồi, cũng rất to gan nuốt tử vi hỗn độn vào bụng." Tử Vi Tôn Thần nói: "Bây giờ ta đi tìm nàng, và dung hợp linh hồn với nàng, ta tin rằng rất nhanh nàng ấy có thể trở lại bên cạnh chàng rồi."
"Ta đi cùng nàng." Nạp Lan Ngôn Kỳ bước lên một bước, nói.
Tử Vi Tôn Thần lắc lắc đầu, nói: "Chàng vẫn nên giải trừ kết giới Vực giới Mộng Áp đi, bằng không sau khi chàng vào sẽ rất khó đối phó, suy cho cùng kết giới này cũng được bày ra bởi linh lực của Sáng Thế Tôn Thần, mà tu vi của chàng vẫn chưa hồi phục đến thời kỳ mạnh nhất."
Nói xong, Tử Vi Tôn Thần liền biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tiếng vang âm thanh mờ mịt bồi hồi.