Mục lục
Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nạp Lan Ngôn Kỳ nói như gió thoảng mây bay, căn bản chẳng có chút gì khẩn trương và không đành vì phải mất đi nhiều trọng thần như vậy, giống như chuyện không thể bình thường hơn nữa, còn Thái Sư trình lên số xếp liên danh, hắn ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn một chút.

Toàn bộ người có mặt ở đây, gồm cả Bách Lý Thần Hi cũng đều kinh ngạc, ai có thể ngờ rằng thái độ của Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ như vậy chứ?

“Hoàng Thượng, đây...” Thái Hậu muốn nói điều gì đó, nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ căn bản chẳng cho bà ta cơ hội nói, hắn nói: “Thái Hậu, tuổi của người cũng đã lớn, vẫn nên ăn chay niệm phật nhiều vào, an dưỡng tuổi trời cho tốt.”

Lời nói này không nặng, nhưng không khó nghe ra hắn không vui.

“Ngươi là tên hôn quân, bị người đàn bà này mê hoặc đầu óc rồi, không phân tốt xấu như vậy...” Lâm Hoàn Đông vừa nghe lời này của Nạp Lan Ngôn Kỳ, tức đến mức bất chấp tất cả, rống to mắng chửi.

Vốn nghĩ rằng, kết hợp văn võ bách quan, thì có thể diệt được người đàn bà này, không ngờ Hoàng Thượng vì ả ta mà không tiếc bỏ đi chúng đại thần. Nếu không nhân lúc này lật đổ ả ta, vậy thì đừng nói là không báo được thù của hắn và tỷ tỷ, còn bị người đàn bà đó hại chết.

“Ngươi là cái thá gì? Cũng xứng mắng ngài ấy?” Bách Lý Thần Hi giận dữ, thật sự giận dữ, con người nàng ta, tuyệt đối không chấp nhận người khác sỉ nhục.

Không người nào phản ứng kịp sao lại như vậy, giọng mắng chửi quang quác của Lâm Hoàn Đông cũng dừng lại, đổi thành một tiếng chói tai thảm thiết, tiếng chói tai qua đi lại là tiếng gào thét đau khổ.

Trong Ngự Thư Phòng, nháy mắt hồng quang khắp trời, vô cùng nóng, nhìn kĩ mới phát hiện đó là ngọn lửa, cháy bùng trên khắp người Lâm Hoàn Đông.

Động tác của Bách Lý Thần Hi cực kì nhanh, toàn bộ động tác liên tục, không một chút ngừng lại, ngoài Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Triệt, Mẫn Gia nhìn thấy rất rõ ràng, căn bản không người nào nhìn thấy nàng ta ra tay, cho dù Tư Đồ Mộng Liên đứng rất gần nàng ta cũng không ngờ rằng là nàng ta ra tay.

Một tay ma pháp không gian, một tay ma pháp hệ lửa, sử dụng cực kỳ thành thạo, giống như dùng qua vô số lần.

Ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn sang Bách Lý Thần Hi đầy chìm đắm, lại có sự ngang nhiên vui mừng nói không ra, nếu hắn không nhớ nhầm, nếu Bách Lý Thần Hi không gạt hắn, sau khi nàng ta xông vào kết giới không ai vào được đó mới bắt đầu tu hành ma pháp, trong thời gian ngắn như vậy, làm sao nàng ấy làm được?

Từ khi quen biết đến giờ, có lẽ nàng ta luôn cho hắn bất ngờ, khiến hắn yêu không buông tay. Nếu như nói sắc đẹp của Bách Lý Thần Hi chứa kịch độc của hoa anh túc, hắn ta cũng sẽ không một chút do dự giữ lại bên cạnh.

Mắt của Mẫn Gia chuyển động, có lẽ hắn thật sự không theo lầm người.

Ánh mắt của Nạp Lan Ngôn Triệt sa sầm xuống, càng biến đổi sâu sắc, có lẽ bọn họ đều không hiểu Bách Lý Thần Hi lắm.

Nạp Lan Ngôn Kỳ biết Bách Lý Thần Hi biết ma pháp, nhưng chưa từng dùng nhận thức thần thông liếc qua tu vi của nàng ta; còn Nạp Lan Ngôn Triệt lại khác, khoảnh khắc khi nhìn thấy Bách Lý Thần Hi ra tay, hắn dùng nhận thức thần thông liếc qua tu vi của nàng ta. Khiến hắn kinh ngạc là hắn lại không thể nhìn ra tu vi của nàng ta, buộc hắn phải hoài nghi, lẽ nào nói tu vi của Bách Lý Thần Hi đã đạt đến đỉnh điểm? Nếu không, giải thích thế nào về việc không thể nhìn ra tu vi của nàng ta đây?

Về nghĩ đến điểm này, Nạp Lan Ngôn Triệt lại không nhịn nổi phản bác, nàng ta chỉ mới mười mấy tuổi, lại luôn mang danh là phế vật, có thể có tu vi cao như vậy sao? Cho dù có “tài năng” tu hành ma pháp như Tư Đồ Mộng Liên, cũng chẳng qua cấp bậc ma đạo sĩ cao cấp mà thôi.

Nạp Lan Ngôn Triệt nghĩ mãi không giải thích được, nhìn ánh mắt của Bách Lý Thần Hi càng truy cứu đến cùng.

Những người khác bị chuyện đột nhiên phát sinh này làm cho nhất thời không phản ứng kịp, đợi bọn họ phản ứng trở lại, lập tức sử dụng ma pháp hệ nước cứu Lâm Hoàn Đông.

Bách Lý Thần Hi chẳng để bọn chúng như ý muốn, kẻ muốn gϊếŧ nàng ta, đừng ai muốn cứu được.

Ý niệm động, ma pháp không gian trực tiếp dịch chuyển dòng nước đổ vào đó qua một bên, mang tưới lên đầu các đại thần, ngoài Bách Lý Vân Thiên, Bách Lý Ứng Phong cùng số ít người đứng bên phía gia tộc Bách Lý ra, toàn bộ ước sũng như chuột lột, không trừ một ai.

Ngoài ra, Lâm Hoàn Đông vẫn bị lửa thiêu cháy, đau đến mức hắn lăn lộn dưới đất, la hét không ngừng, hắn khăng khăng giống như bị giam cầm, ngoài lăn lộn trên đất ra, không làm được gì cả.

Tất cả mọi người đều bị tình huống đột nhiên như vậy làm cho kinh hãi lần nữa, vừa rồi đều biết rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ lợi dụng ma pháp không gian tát Lâm Hoàn Đông hai bạt tai, vậy thì bây giờ cũng là hắn làm sao?

Nghĩ đến điểm này, người có mặt ở đây, đều nhìn sang Nạp Lan Ngôn Kỳ, trong mắt chứa nỗi ưu tư phức tạp chưa kịp che đậy, ai ngờ rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ đối với Bách Lý Thần Hi *, tình yêu đã đạt tới mức độ này rồi ư?

Bách Lý Thần Hi thu hết vào tầm mắt biểu cảm của tất cả mọi người, trong lòng lạnh lùng cười, một đám ngốc nghếch!

“Hoàng Thượng, xin người ra ta lưu tình.” Quốc Cữu không chịu được cầu xin, hắn ta đã mất đi con gái, không thể lại mất đi một đứa con trai nữa.

“Hoàng Thượng, xin hãy tha cho Hoàn Đông, con ta tuổi còn nhỏ, không biết giữ miệng...” Thái Hậu cũng phản ứng trở lại, cầu xin nói. Tuy nhiên bà ta chưa nói hết lời, thì bị Bách Lý Thần Hi cắt ngang “Tuổi còn nhỏ? Tuổi còn nhỏ thì không cần phải trả giá hay sao? Hắn đã dám không giữ miệng, thì nhất định làm tốt kết cục không giữ miệng.”

Lời vừa nói ra, Bách Lý Thần Hi không chút do dự một tay chống lên bàn, mượn sức bật lên, thân phóng ra, chạm đất vững vàng, đi thẳng về Lâm Hoàn Đông.

Lửa trên người của Lâm Hoàn Đông vẫn đang thiêu đốt, ngọn lửa sáng rực, chiếu sáng cả Ngự Thư Phòng, vô cùng chói mắt.

Quốc Cữu và mấy vị đại thần thử tiến gần Lâm Hoàn Đông, nhưng trước người bọn chúng dường như có gì đó cản trở, mà lúc này Bách Lý Thần Hi dễ dàng áp sát như vậy.

Khi Bách Lý Thần Hi đang đi về hướng Lâm Hoàn Đông, Mẫn Gia và Đông Phương Thanh Thanh đã đi theo qua, phân ra hai bên hông, biến thành hình dạng bảo vệ.

Bách Lý Thần Hi từ trên cao hạ xuống đất nhìn Lâm Hoàn Đông, nói: “Chẳng phải ngươi mắng chửi dữ lắm sao? Tại sao không mắng nữa rồi? Mắng tiếp đi chứ!”

Lời này vừa nói ra, có lẽ mọi người đều hiểu, nhưng có thể vẫn chưa hiểu.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi, ý cười ở khóe môi sâu sắc thêm vài phần, nàng ta cãi bướng đi nữa, nhưng bản năng đã chứng minh, hắn trong lòng nàng ta không hoàn toàn không có địa vị, chẳng phải sao?

Ánh mắt của Nạp Lan Ngôn Triệt chớp lên, hóa ra nàng ta tức giận Lâm Hoàn Đông mắng hoàng huynh sao?

Sắc mặt của Tư Đồ Mộng Liên cũng không tốt lắm, người đàn bà đáng chết này!

“Đại tế tư, xin người ra tay cứu Hoàn Đông.” Thái Hậu cũng mở lời.

Người có mặt ở đây, Bách Lý Vân Thiên đương thuộc ma pháp cao nhất, nhưng ông ấy là gia gia của Bách Lý Thần Hi, lại là người tự bảo vệ mình, cho thấy rằng cầu xin ông ấy là vấn đề không thực tế lắm. Cho nên, bọn chúng chỉ có thể cầu xin Tư Đồ Mộng Liên.

Tư Đồ Mộng Liên nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ một cái, nhưng thấy ánh mắt của Nạp Lan Ngôn Kỳ từ đầu đến cuối đều trên người Bách Lý Thần Hi, cơn giận dữ trong lòng dồn lên, cũng không mở lời, trực tiếp hô lên lời nguyền.

Một ít luồng ánh sáng trắng va đập vào trong ánh sáng đỏ, như nước chảy tràn vào, trực tiếp chạm vào Lâm Hoàn Đông rơi xuống.

Bách Lý Thần Hi cảm nhận được ma pháp chập chờn, nổi lên ý niệm, ma pháp không gian, dịch chuyển dòng nước ra khỏi lần nữa, lại lần nữa vẫy vào những đại thần đó ướt sũng.

“Kẻ mà bổn cung muốn gϊếŧ, không ai cứu nổi.” Bách Lý Thần chuyển mắt nhìn sang Tư Đồ Mộng Liên, một mảnh sương rét trong con ngươi màu tím.

Lời này nói lấp lửng, vô cùng thô bạo, người có mặt ở đây đều kinh hãi bởi sát khí phát ra trên người Bách Lý Thần Hi.

Những người khác có thể không hiểu, nhưng Tư Đồ Mộng Liên làm sao không hiểu được? Lời nói này của Bách Lý Thần Hi, chính là nói nhắm vào ả ta.

“Hoàng Thượng, hy vọng ngài có thể khử đi ma pháp không gian.” Tư Đồ Mộng Liên nói thẳng vào vấn đề: “Chẳng lẻ ngài hy vọng hắn chết ở đây?”

“Đại tế tư, có lẽ người nhầm một chút.” Chưa đợi Nạp Lan Ngôn Kỳ nói gì, Bách Lý Thần Hi chậm rãi mở lời: “Người muốn gϊếŧ Lâm Hoàn Đông là bổn cung, còn ngươi nói khử đi ma pháp không gian, e rằng không được!”

Một lời nói nổi lên ngàn cơn sóng, ngay khoảnh khắc lời của Bách Lý Thần Hi nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua, tràn đầy hoài nghi.

Lời vừa rồi của nàng ta là ý gì? Nàng ta sử dụng ma pháp không gian? Chẳng lẽ nói, tên phế vật này không còn là phế vật nữa? Thiên sinh tuyệt mạch, trong cơ thể không có khí năng, quan trọng nhất là bọn họ căn bản không nhìn ra nàng ta biết ma pháp, có thể sao?

Tư Đồ Mộng Liên cũng không tin, sử dụng ma pháp hệ nước lần nữa, tuy nhiên kết quả giống như lần trước, toàn bộ nước đều xối vào chỗ khác, chỗ của Lâm Hoàn Đông dường như thật sự có chất cách ly, căn bản không thể nào lại gần được.

Quốc Cữu nóng lòng, Thái Hậu nóng lòng, người có mặt ở đây đều có chút hoảng sợ, từng người từng người, sắc mặt cực kì khó coi.

Tư Đồ Mộng Liên càng không thể tin: “Ngươi không phải phế vật sao? Tại sao lại biết ma pháp không gian?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK