Tử y: Trang phục màu tím
Nam nhân áo đỏ không phải ai khác chính là Đại Tế Ti Nguyễn Thiên Kình của Thần Điện, mà đoàn người mặc áo tím đang đứng sau lưng ông ta kia là thập đại Tử Y trưởng lão của Thần Điện.
“Những người kia chỉ mới xuất hiện ở Linh Xuyên đại lục thật sao?” Ánh mắt của Nguyễn Thiên Kình chứa đầy sự u ám lạnh lẽo quét ngang hết mười vị Tử Y đại trưởng lão, ánh mắt đó khiến lòng người hoảng loạn vô cùng.
“Hẳn là vậy, nếu bọn người kia đã sớm xuất hiện tại Linh Xuyên đại lục thì người của chúng ta không thể không có tin tức gì.”
“Đúng vậy, thủ đoạn của nữ tử kia tàn nhẫn đến tận cùng.”
“Không chỉ có như thế, tốc độ của nàng còn rất nhanh.”
“Nam nhân kia cũng không đơn giản, mặc dù chưa từng ra tay nhưng nghe nói không ai có thể nhìn ra được tu vi của hắn, chỉ biết là hắn có ra tay một lần nhưng lại chưa thấy được hắn ra tay như thế nào.”
“Cả thuộc hạ của bọn họ cũng vậy, không biết là nữ tử kia đã làm gì mà chỉ thấy nàng vừa phất tay đã có mười mấy người xuất hiện từ trong hư không.”
“Trong vòng một canh giờ, hai đại gia tộc Tư Mã và Tư Đồ đã bị tiêu diệt hoàn toàn bởi những thủ hạ kia của nàng.”
“Lợi hại như thế?” Hiển nhiên Nguyễn Thiên Kình có hơi nghi ngờ.
“Nhìn sơ qua thì người có tu vi thấp nhất trong bọn họ cũng là thiên giai.”
“Người như thế nếu có thể thu về phe mình thì tốt nhất, còn nếu không, thì cần phải nhanh chóng tiêu diệt.”
“Đại Tế Ti, không biết ngài có còn nhớ mười hai thiết kỵ đã được phía đi Tây Xuyên đại lục ngày trước hay không?” Vị Tử Y trưởng lão đứng đầu mở miệng, mười hai thiết kỵ đó là người của ông ta, sao có thể mặc kệ họ chết vô ích như thế?
“Ngươi nghi ngờ mười hai thiết kỵ chết dưới tay của đôi nam nữ kia?” Nguyễn Thiên Kinh nói một câu đã toạc ra hết suy nghĩ của Tử Y đại trưởng lão.
“Không sai.” Tử Y trưởng lão thẳng thắn nói ra, không hề giấu diếm điều gì.
“Như vậy ngươi muốn thế nào đây?” Nguyễn Thiên Kinh nhìn Tử Y trưởng lão, nói một câu khiến người khác có cảm giác hơi run sợ.
Tử Y trưởng lão chưa kịp mở miệng, Nguyễn Thiên Kinh đã tiếp tục nói: “Vậy ta giao đôi nam nữ kia cho ngươi tự mình xử lý, ngươi thấy được không?”
“Ý của Đại Tế Ti là...”
“Ta đây chỉ cần người có ích, không cần biết mười hai thiết kỵ có phải do bọn họ gϊếŧ hay không, chỉ cần bọn họ chịu gia nhập Thần Điện, vậy ngươi hãy để bọn họ lại, thu làm đồ đệ. Nhưng nếu bọn họ không chịu nghe theo Thần Điện, vậy thì gϊếŧ ngay.” Ý của Nguyễn Thiên Kình đã quá rõ ràng, để lựa chọn quyết định sống chết.
“Thuộc hạ đã rõ.” Tử Y đại trưởng lão gật đầu, dù muốn hay không vẫn phải phục tùng mệnh lệnh, không thể làm gì hết, bởi tại Thần Điện này, không có ai có thể tự làm chủ theo ý mình.
“Được rồi, đi xuống đi!” Nguyễn Thiên Kình phẩy tay, nói: “Hi vọng ngươi sẽ không để Tế Ti ta đây đợi quá lâu.”
“Thuộc hạ quyết dốc hết sức để hoàn thành.”
Thập đại Tử Y trưởng lão vừa lui ra, Nguyễn Thiên Kình đã lập tức cảm thấy triệu hoán từ nội điện, ông ta gấp rút chạy vào.
Triệu hoán: Lời kêu gọi của một thế lực siêu nhiên nào đó
Giữa nội điện, một người nữ tử đang đứng chắp tay, không ai thấy rõ được dung mạo của nàng, vạt áo màu đen tung bay, ở nàng toát lên một cổ khí chất vừa lạnh lẽo lại vừa nguy hiểm xông thẳng vào tim.
“Nguyễn Thiên Kình tham kiến chủ thượng.” Nguyễn Thiên Kình lúc này hoàn toàn khác với vẻ lạnh lẽo nguy hiểm vừa rồi, thái độ trở nên cung kính đến tận cùng, thậm chí có thể nói là cẩn thận từng li từng tí.
“Gần đây Thần Điện, hay nói cách khác là Linh Xuyên đại lúc có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không?” Một giọng nữ trong trẻo truyền ra, bên trong mang theo lãnh ý rõ ràng, khiến người khác có cảm giác thâm sâu khó dò.
“Bẩm chủ thượng, chuyện đặc biệt thì không có, có điều hai ngày nay trên Linh Xuyên đại lục bỗng nhiên có một đám người có tu vi không thấp không biết từ đâu chui ra, là một đám trẻ tuổi tác phong làm việc tùy tiện. Thuộc hạ đã cho người đi điều tra, nếu có thể thu về phe ta vậy cứ thu về sai khiến, nhưng nếu không thể vậy cứ gϊếŧ.” Nguyễn Thiên Kình trả lời một cách thành thật.
“Từ Tây Xuyên đại lục đến sao?” Nữ tử đột nhiên xoay người lại, vừa nhìn đã phải thốt lên ả ta là Tư Đồ Mộng Liên, nhưng Tư Đồ Mộng Liên của hiện tại lại không giống với trước kia.
Tư Đồ Mộng Liên của trước kia ít nhiều gì vẫn còn một ít khí chất thoát tục, nhưng bây giờ thì sao, rõ ràng là thần nhưng cả người đều tràn đầy tà khí, ánh mắt sâu xa như biển lớn khiến người khác không thể nhìn thấu được ý nghĩ thật sự của ả ta là gì.
Nguyễn Thiên Kình run rẩy trong lòng, nói: “Thưa, đúng vậy.”
“Ngươi biết đặc điểm nhận dạng nào của bọn họ không?” Trong lòng Tư Đồ Mộng Liên hơi kích động, trực giác nói cho ả ta biết, người đó chắc chắn là Nạp Lan Ngôn Kỳ và Bách Lý Thần Hi.
“Theo sơ bộ bên dưới báo lại thì đám người kia đều có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, đặc biệt là đôi nam nữ đứng đầu, bọn họ đẹp đến mức tựa như ảo mộng, cho người ta một loại cảm giác không chân thật. Song, tu vi của bọn họ đều không thấp, nữ tử kia còn cực kỳ ngông cuồng, mà nam tử hết mực dung túng nữ tử...”
Nguyễn Thiên Kình thành thật trả lời, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Tư Đồ Mộng Liên ngắt ngang: “Bớt nói nhảm đi, nói điểm chính.”
Nguyễn Thiên Kình rất vô tội, mấy chỗ ông ta nói không phải trọng điểm sao? Nhưng mà, ông ta nào dám nói ra.
Người đời đều đoán rằng, nguyên nhân mà tứ đại thế lực có thể đứng ở đỉnh lâu như thế là bởi vì phía sau có thần ủng hộ. Hai đại thế lực là học viện Tinh Vân và luyện dược công hội phải chăng là có thần phù hộ hay không thì Nguyên Thiên Kinh không biết, nhưng ông ta biết Ma pháp công hội đúng là có sự ủng hộ của thần, ai bảo cả Ma pháp công hội và Thần Điện đều do Mộng Áp chi thần Tư Đồ Mộng Liên đứng ở sau lưng ủng hộ cơ chứ?
Người người ghen tị Nguyễn Thiên Kình ông ta đây tuổi còn trẻ đã có thể ngồi lên vị trí Đại Tế Ti kia, vô số người e ngại ông ta, cho là ông ta là không gì không làm được. Thế nhưng lại có ai biết rằng, ông ta cũng khiếp nhược. Chí ít là khi đối mặt với Tư Đồ Mộng Liên, ông ta đều rất là kinh hãi, ông ta chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, sợ vì một bước đi sai mà bỏ mạng.
Thấy Tư Đồ Mộng Liên sau khi nghe xong thì có dấu hiệu sắp tức giận, Nguyễn Thiên Kình vội vàng nói: “Nghe nói giữa lông mày của nam tử kia có ấn ký hình ngọn lửa, còn giữa lông mày của nữ tử thì có một viên chu sa đỏ tươi.”
Nghe vậy, sắc mặt Tư Đồ Mộng Liên lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “ Bằng bất cứ giá nào cũng phải gϊếŧ chết nữ nhân kia.”
Phượng hoàng, huynh cũng trở về rồi sao? Hiện tại, phải chăng huynh đang dự định giúp đỡ người kia cùng trở về? Đã nhiều năm như vậy, vì sao huynh vẫn chưa từ bỏ ý định? Vì sao chỉ thấy được sự tồn tại của nàng ta mà thôi?
“Vâng.” Nguyễn Thiên Kình hơi kinh hãi, lúc này Tư Đồ Mộng Liên không phải đáng sợ bình thường nữa, trên người ả ta phát ra sát khí đến độ khiến người khác không thể không nghĩ rằng chỉ một giây sau mình đã chết trong tay của ả ta.
Nguyễn Thiên Kình rất tò mò, nữ tử kia đến cùng là ai? Sao có thể khiến Mộng Áp chi thần có phản ứng lớn như thế? Nhưng ông ta không dám hỏi, ngoại trừ nghe theo mệnh lệnh thì không còn cách nào khác.
“Tốt, ngươi lui xuống trước đi, có chuyện gì thì đến báo ngay cho ta.” Tư Đồ Mộng Liên lạnh nhạt nói.
“Vâng.” Nguyễn Thiên Kình lên tiếng trả lời, sau đó quả quyết xoay người rời đi.
Nguyễn Thiên Kình không nhìn thấy được khi Tư Đồ Mộng Liên quay người, trong mắt ả ta dâng lên hận ý lớn đến cỡ nào.
Bách Lý Thần Hi, ta không tin một Bách Lý Thần Hi chưa được thức tỉnh lại có thể đánh thắng được ta. Có Phượng Hoàng ở bên người thì sao chứ? Ta cũng có thể gϊếŧ ngươi như thường thôi.
Vốn đang ở khách sạn nghỉ ngơi, Bách Lý Thần Hi không hề hay biết nguy hiểm đang từng bước gần kề.
Sáng hôm sau, nhóm người Ngự Thanh dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, chuẩn bị xong trước Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ một chút.
Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng thức sớm. Sau khi ăn cơm xong, Ngự Thanh mới nói: “Hai vị chủ tử, ta đi như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Nó là Thần thú, sử dụng chiêu thức khác với nhân loại, nó vừa ra tay chẳng phải đã bị lộ tẩy rồi sao? Đến lúc đó còn vào Tinh Vân học viện bằng cách nào được nữa?
“Ngôn Kỳ, chàng có cách nào không?” Bách Lý Thần Hi sững sờ, vậy mà nàng lại quên mất chuyện này, không chỉ Ngự Thanh mà cả Băng Linh cũng nên che giấu khí tức của bản thân. Tại thời điểm khó giải quyết thế này, người nàng nghĩ đến đầu tiên vẫn Nạp Lan Ngôn Kỳ.
“Có thưởng gì không?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi cười.
“Chàng muốn được thưởng cái gì?” Bách Lý Thần Hi trừng mắt, lấy tay vỗ nhẹ lên bụng mình: “Phần thưởng của chàng đều nằm trong này này.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ: “……”
Gậy ông đập lưng ông là đây chứ đâu? Sau khi Thần Hi mang thai là hắn đã bắt đầu ăn chay, thỉnh thoảng có thêm một chút thịt nhưng suy cho cùng vẫn không phải là đích đến mà hắn muốn. Cái này còn chưa tính, quan trọng nhất là hắn phát hiện phúc lợi của hắn ngày càng ít đi, sắp ít đến độ không có luôn rồi.
Ăn chay: Ở đây ý là không được í a í à đó
“Thần Hi...” Nạp Lan Ngôn Kỳ làm vẻ đáng thương nhìn Bách Lý Thần Hi, nhưng hắn vừa mở miệng đã bị Bách Lý Thần Hi cắt ngang, nàng nói: “Bớt dùng ánh mắt đó nhìn ta, ngay bây giờ, lập túc giải quyết vấn đề của Băng Linh và Ngự Thanh.”
“Tuân lệnh, phu nhân!” Người yêu đã mở miệng, sao hắn có thể không nghe theo?
Lời nói vừa dứt, Nạp Lan Ngôn Kỳ lập tức ra tay, chớp mắt có hai vệt sáng màu vàng kim bay ra từ lòng bàn tay của hắn. sau đó như có mắt mà tự động tách ra bay vào giữa mi tâm của Ngự Thanh và Băng Linh, nhanh chóng hòa vào trong cơ thể của bọn họ, cuối cùng không còn vết tích gì nữa.
“Được rồi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ thu tay lại, nhìn về phía Ngự Thanh và Băng Linh, hoit: “Các ngươi có cảm thấy chỗ nào không khác trước hay không?”
“Cảm thấy trong đầu xuất hiện thêm một thứ.” Ngự Thanh và Băng Linh đồng thời dò xét lại tình hình cơ thể của mình, sau đó trăm miệng một lời mà nói.
“Thêm một thứ là đúng rồi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Bây giờ không có ai nhìn thấu được nguyên hình của các ngươi, cho dù là thần ở trên trời giáng xuống cũng không thể, cho nên các ngươi có thể yên lòng đi Tinh Vân học viện tham gia khảo thí.”
“Chiêu thức của nhân loại đều nằm trong đầu các ngươi, lúc đánh nhau cứ gặp nhiêu nào phá chiêu đó là được.”
“Đa tạ Phượng Hoàng đại nhân.” Ngự Thanh và Băng Linh lại trăm miệng một lời, ăn ý vô cùng.
Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn nhau cười cười, xem ra, hai người này rất có vấn đề nha, chứ nếu không sao lại ăn ý như vậy được?
Sắp xếp xong xuôi về sau, nhóm người Ngự Thanh nhanh chóng lên đường đi học viên Tinh Vân. Bách Lý Thần Hi cũng vốn định đi thi thử xem nhưng nghĩ đi nghĩ lại nàng quyết định không đi. Nàng đi góp thêm náo nhiệt làm gì, đi thăm hai vị sư phụ còn có ý nghĩa hơn.
Góp náo nhiệt: Đi theo cho xôm
Thế là bọn họ chia binh hai đường, Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng đồng hành, lần nữa xuyên qua kết giới bước vào học viện Tinh Vân, sau đó dựa vào ký ức đi đến nơi ở ngày hôm qua của Âu Dương Xiết và Tư Nam Không.
Đáng tiếc là bọn họ tìm được chỗ ở của Âu Dương Xế nhưng người lại không có ở đó, sau khi bắt một người lại hỏi thăm thì mới biết được Âu Dương Xiết không có ở nhà mà ở trong bí thất, hỏi phương hướng thì người đó lại chỉ sai, quả thật khiến Bách Lý Thần Hi giận đến độ muốn gϊếŧ người.
“**! Tiểu tử thối kia tốt nhất là đừng để ta gặp lại hắn, nếu không, ta nhất định phải đem hắn lăng trì, dám hại lão nương đi lòng vòng nãy giờ, người thì không thấy đâu, chỉ thấy tốn thời gian.”
“Đừng nóng, tức giận không tốt cho con.” Nạp Lan Ngôn Kỳ tranh thủ dỗ nàng bớt nóng: “Nếu nàng muốn gϊếŧ người kia thì ta lập tức tìm hắn lại đây cho nàng, nàng đừng tức giận có được không?”
“Hai lão già chết tiệt kia cũng thật là, khi không lại đi bí thất làm gì? Chế thuỷ tinh sợ người ta biết hay sao?” Bách Lý Thần Hi quả thực đã bị chọc tức không nhẹ, nếu không sẽ không chửi ầm lên như thế.
Nạp Lan Ngôn Kỳ nghe thấy, khóe miệng không kiềm được run rẩy, nhưng hắn cũng không dám cãi lại, lúc này đây ngoại trừ dỗ ngọt vẫn là dỗ ngọt: “Ta dùng thiên nhãn xem bọn họ ở đâu cho nàng, nàng đừng tức giận.”
“Chàng có thể dùng thiên nhãn để nhìn sao không chịu nói sớm?” Bách Lý Thần Hi trừng Nạp Lan Ngôn Kỳ, uổng công nàng đi một cách vô ích nãy giờ, hắn cũng có một phần trách nhiệm.
Nạp Lan Ngôn Kỳ rất vô tội: “Nàng không có hỏi mà.”.
Phải! Là nàng không hỏi, là nàng quá chăm chăm nghĩ đến bí thất mà quên mất bên người nàng còn có một tôn thần không gì là không làm được.
Bách Lý Thần Hi hít vào một hơi thật dài, sau khi thở hắt ra rồi mới nói: “Vậy bây giờ chàng xem đi.”
Nạp Lan Ngôn Kỳ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tay, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, chậm rãi quét ngang hai mắt, lần thứ hai mở mắt ra, trong mắt lập tức hiện lên một luồng kim quang.
Bách Lý Thần Hi không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng chờ một bên. Nạp Lan Ngôn Kỳ liếc nhìn bốn phía, một đôi mắt có năng lực thăm dò còn mạnh hơn cả rađa, chỉ trong nháy mắt hắn lại thu thiên nhãn về, ôn nhu nói với Bách Lý Thần Hi: “Tư Nam Không hình như là bị thương, Âu Dương Xiết đang giúp hắn chữa thương.”
“Bị thương?” Bách Lý Thần Hi có hơi nghi ngờ nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, cảm thấy hơi khó tin.
Chưa kể đến việc ngày hôm qua khi họ nhìn thấy Âu Dương Xiết và Tư Nam Không, Tư Nam Không vẫn còn khỏe mạnh bình thường, hoàn toàn không có vẻ gì là bị thương, chỉ kể đến tu vi thì không phải ai cũng có năng lực làm hắn bị thương, huống chi là bên người hắn còn có Âu Dương Xiết, vậy nên dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này không đúng.
“Nếu ta đoán không lầm thì tổn thương của Tư Nam Không là do lò luyện đan nổ mạnh lúc luyện dược mà có. Luyện dược luôn rất nguy hiểm, chỉ cần hơi không cẩn thận là có thể nổ lò, việc bị thương là không thể tránh khỏi.”
Bách Lý Thần Hi cũng luyện qua vô số đan dược, mặc dù trong quá trình luyện chưa từng bị nổ đan lô, chưa từng bị tổn thương, nhưng nàng vẫn biết được mức độ nghiêm trọng của việc này..
Ngay lập tức, nàng quên đi cả oán trách, nhanh chóng nắm tay Nạp Lan Ngôn Kỳ rời đi.
Nhưng mới vừa đi hai bước, nàng đã bị Nạp Lan Ngôn Kỳ níu chặt lại: “Đi ngược hướng rồi.”
“Sao chàng không nói sớm?” Bách Lý Thần Hi vừa phàn nàn vừa kéo Nạp Lan Ngôn Kỳ đi về hướng ngược lại với ban nãy.
Nạp Lan Ngôn Kỳ rất rất rất là vô tội: “Nàng không hề cho ta cơ hội để nói luôn đó.”
Bách Lý Thần Hi biết mình có hơi gây sự vô cớ nên không trả lời lại Nạp Lan Ngôn Kỳ. Lúc này Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không nói nhảm nữa, nắm lấy tay Bách Lý Thần Hi, tần số bước chân cũng dần dần tăng nhanh.
Có Nạp Lan Ngôn Kỳ dẫn đường, bọn họ đã nhanh chóng tìm ra được vị trí của bí thất.
Bách Lý Thần Hi không hề khách khí, trực tiếp đẩy cửa vào: “Hai lão đầu, ta tới thăm các người đây.”
Lão đầu: cách gọi các ông lão theo nghĩa vui vẻ không gòbó
“Không biết lớn nhỏ, chúng ta dù sao cũng là sư phụ của con đấy? Không gọi sư phụ mà gọi lão đầu?” Âu Dương Xiết đang ở trong nhà thì nghe giọng nói của Bách Lý Thần Hi, hắn thu linh lực về, sau đó tức tốc chạy ra, nói lại một cách không hài lòng.
“Tư Nam sư phụ đâu?” Bách Lý Thần Hi rất là nghe lời, nhưng người là mục đích chính của nàng lại không có ở đây.
Thế nên lại có người không hài lòng, Âu Dương Xiết giận dỗi như trẻ con: “Thần Hi, con không công bằng.”
Ngươi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của một lão già râu bạc phơ đang nũng nịu tỏ vẻ dễ thương sao? Âu Dương Xiết đang làm như thế đấy.
Khóe miệng Bách Lý Thần Hi giật giật, gân xanh nổi lên khắp đầu, nàng nói: “Âu Dương sư phụ, thật ra người vẫn là trẻ con đúng không? Nếu không sao người có thể dùng bộ dạng mấy chục tuổi để làm làm trò mà chỉ con nít mới có thể làm vậy?”
“Thần Hi, con đang nghi ngờ tuổi của sư phụ sao?” Âu Dương Xiết không trả lời mà hỏi lại.
“Tư Nam Không như thế nào rồi?” Nạp Lan Ngôn Kỳ hỏi kịp thời.
“Xem ra, bổn tọa phải chỉnh đốn lại thuộc hạ của mình.” Âu Dương Xiết theo bản năng nghĩ rằng là có thuộc hạ thân cận đã nói cho bọn họ.
“Đúng là nên chỉnh đốn lại, thái độ của mấy người đó làm ta rất không hài lòng.” Nói đến chuyện xử lý nội bộ, Bách Lý Thần Hi lại nghĩ ngay đến người đã hại nàng chạy vòng vòng một quãng đường dài vô ích kia, ánh mắt lập tức trở nên không vui, nói: “Đưa cho con một người là đủ.”
“Có người chỉ hướng sai cho bọn ta, việc biết hai người ở đây cũng như việc biết Tư Nam Không bị thương, đều là do ta tự nhìn ra được.” Nạp Lan Ngôn Kỳ bình tĩnh giải thích.
Nghe vậy, ánh mắt mà Âu Dương Xế nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ càng thêm thâm sâu, bên trong tràn đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, đột nhiên trong đầu hắn nghĩ ra gì đó, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại chặn ngang nuốt về, cuối cùng không nói gì cả.
“Hắn bị thương rất nặng, ta chỉ có thể giúp hắn khôi phục lại bốn phần.” Âu Dương Xiết ăn ngay nói thật tình hình lúc này, không hiểu sao thái độ lại đột nhiên trở nên cung kính.
“Dẫn bọn con đi xem thử xem.” Bách Lý Thần Hi chủ động mở miệng.
“Đi theo ta.” Âu Dương Xiết không từ chối, trực giác nói cho hắn biết, hai người trước mắt này sẽ có biện pháp.
Cả khu vực bên trong và bên ngoài của căn phòng đều có sắp đặt kết giới, Âu Dương Xiết thu kết giới lại rồi trực tiếp đi vào, Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ theo sát phía sau.
“Tư Nam sư phụ, người không sao chứ?” Bách Lý Thần Hi đến trước mặt Tư Nam Không, quan tâm hỏi han.
“Không đáng ngại. Chỉ bị hủy nữa người thôi.”
“Người luyện đan dược gì mà để nổ lò rồi bị thương? Chẳng lẽ là luyện dược vượt cấp luyện dược?” Chẳng trách vì sao Bách Lý Thần Hi lại thắc mắc, ai biểu Tư Nam Không là luyện dược sư bát phẩm cơ chứ?
“Ta đã sắp đến giới hạn của đột phá rồi nhưng vẫn cứ không thể đột phá được, vậy nên Tư Nam Không muốn luyện cho ta một viên đan giúp nhanh chóng đột phá, ai có ngờ đến việc đột nhiên lại bị nổ lò.” Tư Nam Không còn chưa nói gì mà Âu Dương Xiết đã chủ động giải thích trước.
“Đan dược gì?” Bách Lý Thần Hi hỏi Tư Nam Không: “Đan dược cấp mấy?”
“Đan dược cấp 7, Trợ Linh Đan.” Tư Nam Không cũng không giấu diếm điều gì.
Bách Lý Thần Hi cũng bó tay luôn rồi, một vị luyện dược sư cấp 8 mà luyện chế đan dược cấp 7 lại bị nổ lò làm cho bị thương nặng.
“Thần Hi, vi sư biết lần này đã chủ quan, nhưng ánh mắt đó của con là sao?” Tư Nam Không khó chịu với cách nhìn của Bách Lý Thần Hi, hắn không kiềm được phải lên tiếng.
“Con đang suy nghĩ xem người làm thế nào mà được hay vậy?” Bách Lý Thần Hi hỏi một cách thẳng thừng.
Tư Nam Không: “......”
Đồ đệ ngoan, con có thể nào đừng nói trực tiếp vậy không, sư phụ sẽ rất khó xử đó.
“Chỉ cần một viên Trợ Linh đan?” Bách Lý Thần Hi lười nhác hỏi lại Tư Nam Không, sau đó vừa lấy ra lò luyện đan từ trong nhẫn không gian vừa nói: “Ngoài mấy tài liệu cần thiết ra còn cần thêm thứ gì đặc biệt không?”
“Con muốn luyện đan?” Âu Dương Xiết và Tư Nam Không nhìn Bách Lý Thần cùng một lúc, sau đó hỏi lại theo bản năng.
“Bộ giỡn hả?” Bách Lý Thần Hi hơi đau đầu: “Hai người nghĩ con bày lò luyện đan ra cho đẹp vậy thôi sao?”
“Không có.” Tư Nam Không trả lời một cách thành thật.
Bách Lý Thần Hi gật nhẹ đầu, nói: “Hai vị sư phụ, chờ một lát Thần Hi sẽ tặng cho hai người lễ vật đầu tiên, đừng quá kinh ngạc nha.”