Nhưng mà, Nạp Lan Ngôn Kỳ chưa nán lại phủ Tướng Quân được bao lâu, người trong cung đã tới, rốt cuộc là có chuyện gì thì không ai biết, nhưng nhìn phản ứng của Nạp Lan Ngôn Kỳ, chắc chắn cũng là chuyện không nhỏ.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đi rồi, Bách Lý Thần Hi vẫn ở lại phủ Tướng Quân, Hà Vân Trân tự mình xuống bếp, chuẩn bị những món mà Bách Lý Thần Hi thích ăn.
Thái độ của Triển Ngọc Cầm đối với Bách Lý Thần Hi lúc trước cũng đã thay đổi, Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi cũng không còn trần ngập lòng căm thù đối với nàng nữa, bắt đầu trở nên hòa hợp.
Từ trước tới nay toàn bộ phủ Tướng Quân chưa từng được ấm áp, tường hòa như thế.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Bách Lý Thần Hi đi tản bộ cùng với Bách Lý Ứng Phong, nhớ tới Hà Vân Trân, thuận miệng hỏi: "Cha, người cảm thấy nhũ mẫu thế nào?"
"Rất tốt!" Từ sau khi mẹ Thần Hi qua đời, Hà Vân Trân vẫn luôn chăm sóc cho Thần Hi, xem nàng như con mình đẻ ra. Những năm nay, Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đều nhìn thấy, việc bà ấy tốt là không thể nghi ngờ.
"Người có cảm giác gì đối với bà ấy?" Bách Lý Thần Hi hỏi thẳng.
Bách Lý Ứng Phong sững sờ, trong chớp mắt đã hiểu ra, lập tức nói: "Thần Hi, con đừng có gán ghép lung tung, kẻo lại làm xấu danh tiếng của nhũ mẫu con."
"Con cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, cha có thể suy nghĩ một chút. Theo ta thấy, nhũ mẫu cũng không phải hoàn toàn không có ý gì với người." Bách Lý Thần Hi chỉ điểm qua chuyện này mà thôi.
"Hoàng Thượng đối xử với con có tốt không?" Thân là người làm cha, dù cho nhìn ra được Nạp Lan Ngôn Kỳ đối xử rất tốt với Thần Hi nhưng vẫn không nhịn được mà muốn xác định lại.
"Rất tốt!" Bách Lý Thần Hi gật nhẹ đầu, nói: "Người đừng lo lắng cho con, mà hãy cứ yên tâm, Thần Hi đã không còn là Thần Hi của trước kia, tuyệt đối sẽ không để mình chịu thua thiệt."
Bách Lý Thần Hi nói chuyện với Bách Lý Ứng Phong một hồi, rồi chơi mấy ván cờ với Bách Lý Vân Thiên, tâm sự với Hà Vân Trân một lúc, xem chừng cũng không còn sớm nữa, lúc này mới tạm biệt bọn họ.
Đông Phương Thanh Thanh có chuyện bận cho nên Bách Lý Thần Hi đi dạo một mình trên con đường phồn hoa. Tới thế giới này lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên quan sát kỹ.
Trên đường lớn phồn hoa, một loạt những quầy bán hàng rong, chỗ bán đồ la hét ầm ĩ, có người bước đến xem đồ, lập tức nhiệt tình chào hỏi, người đi lại nhìn đều rất bình thường. Đương nhiên, người mặc quần áo lụa là cũng không ít, dù sao đây cũng là hoàng đô, những thị trấn nhỏ kia làm sao so bì được. Có đám người tụm năm tụm ba thành nhóm, thì thầm với nhau; cũng có một đám người vây quanh vài vị chủ nhân nghênh ngang đi lại trên đường; mấy vị công tử ca mời thành một nhóm, không dẫn theo bất kỳ tùy tùng nào cũng có...
Chỉ có điều, thế giới này lấy võ vi tôn, kể trên chỉ là hình tượng, người đi trên, hầu như đều có ma pháp, hoặc võ kỹ, thỉnh thoảng sẽ gặp vài kẻ ỷ vào bản lĩnh hoặc là thân phận bắt nạt người khác, nghiêm trọng hơn, hai bên sẽ thực sự đánh nhau, thời điểm như thế này, đánh chết người cũng sẽ không phạm pháp. Bởi vì, đám người hay đánh nhau trên đường lớn thường là người của Công hội Ma Pháp, người của Điện Quang Minh, hoặc là người của Công hội Luyện Dược.
Đương nhiên, những này hiện tượng vẫn rất ít gặp, dù sao, đây là hoàng đô, Công hội Ma Pháp, Điện Quang Minh, Công hội Luyện Dược đều là ba thế lực lớn của nước Liệt Diễm, đều phò trợ hoàng quyền, người lãnh đạo ba thế lực lớn này cũng đều làm tròn bổn phận, một khi xảy ra hiện tượng trên, đều sẽ trừng trị nghiêm ngặt.
Bách Lý Thần Hi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý tới, có người cách đó không xa đang đi theo nàng, tùy lúc mà hành động...