Chỉ là không được bao lâu, tốc độ vết thương trên người Mẫn Gia khép lại càng ngày càng chậm. Trên mặt Đông Phương Thanh Thanh cũng chảy đầy mồ hôi hột, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, những sợi tóc bị ướt đính sát vào trên mặt của nàng ấy, nhìn qua có chút chật vật, cũng đặc biệt khiến cho người ta đau lòng.
"Phàm nhân, nàng ấy sắp không chống đỡ nổi nữa rồi." Bách Lý Thần Hi đang lo lắng không biết có nên tiến lên trợ giúp Đông Phương Thanh Thanh hay không, lời nói của Ngự Thanh lại đột nhiên vang lên.
Nghe vậy, Bách Lý Thần Hi gần như là không có bất kỳ do dự nào, tiến lên phía trước, hơi động ý niệm, ma pháp trị liệu hệ quang đánh thẳng vào trên người Mẫn Gia: "Thanh Thanh, nghỉ một lát đi, còn lại giao cho ta."
Đông Phương Thanh Thanh sững sờ nhìn Bách Lý Thần Hi, ánh sáng màu trắng trong tay Bách Lý Thần Hi đang không ngừng bay về phía Mẫn Gia, trong chốc lát không biết nên nói gì.
Không lâu trước đây Đông Phương Thanh Thanh từng chứng kiến Thần Hi dùng ma pháp hệ không gian, lúc đó đã rất kinh ngạc rồi. Bây giờ Thần Hi lại sử dụng ma pháp trị liệu hệ quang, Đông Phương Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào Bách Lý Thần Hi, dùng thần thức đảo qua cơ thể nàng, nhưng lại không nhìn ra được tử vi của Thần Hi rốt cuộc là cấp bậc gì.
Nếu như nàng ấy nhớ không nhầm thì lúc Thần Hi mới vừa vào cung, ma pháp và võ kỹ là cái gì Thần Hi đều không biết. Vậy mà bây giờ, làm sao lại... Nhìn tốc độ khép lại của vết thương trên người Mẫn Gia thì có thể đoán ra được Thần Hi ít nhất cũng đang ở cấp bậc của ma pháp sĩ.
Không chỉ Đông Phương Thanh Thanh, những người khác cũng đều vô cùng kinh ngạc. Dù là ma pháp hệ không gian hay là ma pháp trị liệu hệ quang thì đều là ma pháp tương đối hiếm gặp, khó có thể tu luyện. Nhưng hết lần này tới lần khác, nữ hài tử trước mắt bọn họ nhìn qua không lớn lắm này lại liên tiếp xuất ra cả hai loại ma pháp đó. Bọn họ đều không khỏi suy đoán, lẽ nào đây chính là tiền vốn khiến cho nàng cuồng vọng, tự tin như vậy?
Bách Lý Thần Hi không rảnh để quan tâm tới suy nghĩ của đám người này, nàng chỉ tâm trung đem ma pháp trị liệu hệ quang dẫn vào cơ thể Mẫn Gia, đến khi vết thương trên người Mẫn Gia toàn bộ đều đã hồi phục như cũ.
"Chủ tử..." Lấy lại được sự tự do và cơ thể khỏe mạnh, Mẫn Gia đi tới trước mặt Bách Lý Thần Hi, cung kính mở miệng.
Bách Lý Thần Hi gật đầu, nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước, quay về rồi kể cho ta nghe về chuyện xưa của ngươi."
Nói xong, Bách Lý Thần Hi xoay người dẫn đầu đi ra ngoài, Mẫn Gia và Đông Phương Thanh Thanh đi sát phía sau. Mới vừa đi tới cửa nhà lao, thân hình của nàng dừng một chút, cũng không quay đầu lại nói: "Nếu các ngươi nguyện ý theo ta thì đi cùng ta, nếu không nguyện ý thì tự mình rời đi."
Trên người Bách Lý Thần Hi vốn đã tản ra một loại khí chất khiến cho người ta tin phục, những người này ở đây đã bị nhốt trong nhà lao rất nhiều năm rồi, tất nhiên là muốn đi ra, khổ nổi vẫn luôn không có cơ hội. Đương nhiên, cũng bởi vì bọn hắn không có phương hướng rõ ràng.
Trong một khắc nhìn thấy Bách Lý Thần Hi, bọn họ đã cảm thấy nữ nhân này không đơn giản. Chứng kiến quá trình nàng cứu Mẫn Gia cùng với việc làm cho người bán thú - Mẫn Gia này cam tâm tình nguyện ký kết khế ước chủ tớ, bọn họ càng khẳng định ý nghĩ trong lòng. Mặc dù không biết thân phận của nàng, nhưng trong lòng như có một âm thanh tự nói với chính mình, đi theo nàng. Dường như chỉ cần đi theo nàng là chắc chắn có thể xông xáo ra một mảnh thiên địa, theo như lời nàng nói, một ngày nào đó bọn hắn sẽ đứng ở nơi cao mà dõi mắt quan sát chúng sinh.
Đáp án dĩ nhiên là trong dự liệu của Bách Lý Thần Hi, nhưng nàng vẫn là không nhịn được khẽ cong khóe môi. Một lần liền có thể chiêu mộ được nhiều người như vậy, tâm tình của nàng há có thể không suиɠ sướиɠ.
Nhưng còn không đợi bọn hắn đi ra khỏi thiên lao, trước mặt liền đụng phải người mang theo sự phẫn nộ mà vội vã phi đến, Thập trưởng lão của điện Quang minh - Lộ Dao.
"Ngươi là ai? Lại dám tự tiện xông vào thiên lao thả những loại người tội ác tày trời này?" Lộ Dao nghênh ngang kiêu ngạo nhìn Bách Lý Thần Hi, khi nhìn rõ dung mạo của Bách Lý Thần Hi thì hơi sửng sốt, nhưng thái độ cũng không thay đổi.
Sở dĩ Lộ Dao dám vênh váo tự đắc như thế, một là vì thân phận của nàng, hai là nàng ta không thăm dò được tử vi của Bách Lý Thần Hi. Mà nàng ta theo bản năng cho rằng, đối phương tuổi còn nhỏ như thế căn bản không khả năng tu vi sẽ cao hơn mình. Thêm nữa, nàng ta tin tưởng, trong đám người này ngay cả người bán thú lợi hại nhất là Mẫn Gia nàng ta còn bắt được thì những người khác cũng trốn không thoát được. Nếu không bọn họ sớm trốn thoát rồi.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... Ngươi là ai?" Bách Lý Thần Hi không có bỏ lỡ khi Mẫn Gia nhìn thấy Lộ Dao thì thân thể hơi run nhẹ, ánh mắt không tự chủ lạnh xuống, toàn thân đều tản ra hơi thở rét lạnh khiến người ta sợ run lên: "Là ngươi bắt Mẫn Gia, còn đối xử như vậy với hắn?"
"Đúng vậy thì sao?" Lộ Dao khinh thường hừ lạnh: "Ngươi muốn dẫn bọn hắn đi? Nằm mơ!"
"A?" Bách Lý Thần Hi nhíu mày, khóe môi vẽ ra một nụ cười tự tiếu phi tiếu, trong con mắt màu tím sớm đã bao phủ sương lạnh, nàng nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà cho là bản thân có thể giữ được chúng ta lại?"
"Vậy thử xem." Lộ Dao vẫn tỏ thái độ khinh thường như cũ. Không sai, nàng ta chính là khinh thường Bách Lý Thần Hi, hoặc có lẽ là nàng ta là đố kỵ Thần Hi đẹp hơn mình.
"Chủ tử, người đứng sang một bên, để ta tới." Đông Phương Thanh Thanh theo bản năng bảo vệ Bách Lý Thần Hi ở sau người, nói xong chuẩn bị phát động công kích.
Bách Lý Thần Hi ngăn Đông Phương Thanh Thanh lại: "Vừa rồi ngươi đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, làm sao có thể đánh thắng được nàng ta?"
Một người biết ma pháp hệ ám, há có thể coi thường?
"Để cho ta đi." Mẫn Gia tiến lên một bước, là Bách Lý Thần Hi cứu hắn, hắn cũng nên hồi báo một chút. Như vậy, đợi khi hắn rời đi sẽ không thiếu nợ nàng.
"Ở một bên đợi đi." Bách Lý Thần Hi dùng một tay kéo Mẫn Gia về phía sau, tức giận nói: "Chúng ta mất nhiều tinh lực như vậy mới cứu được ngươi, ngươi lại muốn đâm đầu vào họng súng sao?"
Thế lực của Lộ Dao như thế nào còn chưa biết, nàng tự nhiên không thể để cho Mẫn Gia đi mạo hiểm.
Khụ... Thần Hi, ngươi có phải hay không đã quên, tu vi của mình hoàn toàn không bằng Đông Phương Thanh Thanh và Mẫn Gia?
Bách Lý Thần Hi đang định tiến lên giao đấu với Lộ Dao lại bị một đôi tay kéo lại: "Vẫn là để cho ta lên đi."
Quay đầu lại, đập vào mắt người chính là Văn Nhân Trạch, mà bên cạnh hắn còn có một nam tử nhìn giống hắn như đúc. Bách Lý Thần Hi khé nhướn mày, không khỏi lên tiếng hỏi: “Hai huynh đệ các ngươi định cùng nhau lên?"
"Thụy, lui lại đi, một mình ca cũng có thể giải quyết." Văn Nhân Trạch nhíu mày khuyên nhủ.
"Ca, để ta với ngươi cùng nhau lên. Cứu người, một mình huynh là đủ rồi, đó là vì sợ thương tổn đến người một nhà. Đối địch, chúng ta cùng nhau lên." Văn Nhân Thụy cố chấp nói.
Bách Lý Thần Hi bị lời này của Văn Nhân Thụy lấy lòng rồi, nàng đẩy đẩy tay Văn Nhân Trạch, nói: "Vẫn là để ta làm đi, ta nói rồi, người của ta, không ai có thể động đến!"
Lời nói khí phách nhung lại ôn nhu không gì sánh được, triệt để thu phục tâm tư của cả đám “dã thú”.
"Ngươi đã muốn chết như vậy, bản trưởng lão thành toàn ngươi." Lộ Dao hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để Bách Lý Thần Hi vào mắt. Vừa dứt lời, chú ngữ từ trong miệng phát ra.
Bách Lý Thần Hi nhìn Lộ Dao, không có chủ động lên tiếng mà rất nhàn nhã vuốt ve đầu Ngự Thanh.
Lộ Dao nhìn thấy Bách Lý Thần Hi không có ra tay, càng cho rằng nàng không biết gì, chú ngữ vừa niệm xong liền lập tức công kích ra ngoài.
"Hắc ma pháp, vạn tiễn cùng bắn..."
Lộ Dao vừa dứt lời, chỉ thấy luồng ánh sáng màu đen xuyên thấu qua không khí, ở giữa không trung huyễn hóa thành từng mũi tên sắc bén, hiện lên ánh sáng khát máu, tựa như những con mắt xông thẳng về phía Bách Lý Thần Hi...