“Mục tiêu của hắn thật sự là hoàng thượng sao?” Bách Lý Ứng Phong hỏi thử.
“Tướng quân là chiến thần của Liệt Diễm Quốc. Diệt trừ ngài, giống như diệt đi phụ tá đắc lực của trẫm vậy.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói như vậy cũng có thể xem như trả lời cho câu hỏi của Bách Lý Ứng Phong.
Bách Lý Ứng Phong trong chốc lát không biết nói gì, Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Tướng quân yên tâm, việc này đã loạn lắm rồi, Băng Minh sẽ không xuống tay nữa với phủ tướng quân nữa đâu, ít nhất hiện tại sẽ không.”
“Vì Thần Hi, trẫm cũng sẽ không để cho phủ tướng quân xảy ra chuyện gì.” Việc này xem như Nạp Lan Ngôn Kỳ cấp cho Bách Lý Ứng Phong một viên thuốc an thần.
“Hoàng Thượng, Thần Hi...”
“Trẫm đều biết.” Lời nói của Bách Lý Ứng Phong vừa tới cửa miệng liền bị Nạp Lan Ngôn Kỳ đánh gãy, hắn xoa đầu chiếc nhẫn ở ngón tay áp út nói: “Trẫm nếu nhớ nàng, mọi lúc đều có thể đi gặp nàng.”
Bách Lý Ứng Phong “...”
Thật ra, cái hắn muốn nói không phải là cái này, nhưng nếu Nạp Lan Ngôn Kỳ không để ý việc Bách Lý Thần Hi rời đi như vậy thì hắn cũng không cần thiết phải nhiều chuyện.
Rời khỏi phủ tướng quân, Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Nạp Lan Ngôn Triệt trực tiếp hồi cung.
Lời khẳng định kia của Bách Lý Ứng Phong khiến cho Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Nạp Lan Ngôn Triệt trong lòng có sự suy đoán càng lớn mật.
Nếu dịch quán cháy trước thì Tư Đồ Mộng Liên đã thật sự cùng Băng Minh gặp mặt, hơn nữa lại còn có thương lượng nào đó. Mục đích của Tư Đồ Mộng Liên rất rõ ràng đó là muốn đuổi Bách Lý Thần Hi đi, khiến ả ta có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với Nạp Lan Ngôn Kỳ. Mà mục đích của Băng Minh chính là muốn diệt trừ Bách Lý Ứng Phong.
Tình huống bọn họ đều hiểu. Ngày đó người nọ muốn mạng của Bách Lý Ứng Phong, nếu không có Bách Lý Vân Thiên liều chết cứu, thay Bách Lý Ứng Phong chặn được một đòn chí mạng thì người chết sẽ là Bách Lý Ứng Phong.
Tất cả giả thuyết đều có thể lý giải như vậy. Mục đích của Băng Minh cũng thực rõ ràng đó là thống nhất thiên hạ, xưng bá xưng vương.
Chỉ cần tưởng tượng đến sự tình diễn biến của ngày hôm đó với kết quả của hôm nay có quan hệ với Tư Đồ Mộng Liên, Nạp Lan Ngôn Kỳ trong lòng không thể nói ra có tư vị gì. Nhưng mà sự việc cho tới ngày hôm nay, hắn cũng sẽ không thật sự đem Tư Đồ Mộng Liên mà quăng ra ngoài, rốt cuộc việc cố ý thiêu dịch quán là chuyện vừa lớn lại vừa nhỏ.
Nạp Lan Ngôn Kỳ cùng Nạp Lan Ngôn Triệt thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định đưa nha đầu bên cạnh Tư Đồ Mộng Liên đi theo ngày đó ra chịu tội thay.
Lại nói đến Bách Lý Thần Hi, nàng ôm Ngự Thanh rời khỏi khách điếm liền lập tức ra khỏi thành. Nàng không có cưỡi ngựa, cũng không có mướn xe ngựa chỉ như vậy mà một mình rời đi.
Bởi vì Bách Lý Thần Hi ra khỏi thành nên đi không được bao xa, sắc trời nhanh chóng sầm xuống, nàng cảm thấy không thể đi được nữa liền tìm một thân cây dựa vào nghỉ ngơi.
Trước tiên Bách Lý Thần Hi tìm một ít củi lửa, bắt một con gà rừng, đi nhóm lửa, lại đem gà rừng đi vặt lông lấy nội tạng, làm sạch, sau đó suy nghĩ sẽ làm gà ăn mày, đem toàn bộ con gà bọc lại chôn ở mặt đất bắt đầu nhóm lửa.
Ngự Thanh chưa từng gặp qua cách làm như vậy, không khỏi thắc mắc: “Thần Hi, món ăn này của ngươi tên gọi là gì?”
“Gà ăn mày.” Bách Lý Thần Hi trả lời dứt khoát lưu loát.
“Gà ăn mày?” Ngự Thanh nhịn không được lặp lại một chút, rồi lại hỏi: “Vì cái gì kêu là gà ăn mày?”
“Cái này, nói ra thì rất dài.” Bách Lý Thần Hi cũng nhàn rỗi không có việc gì, liền ôm Ngự Thanh giải thích cho Ngự Thanh gà ăn mày nó từ đâu mà có.
Ngự Thanh ngửi được mùi thơm, ở trước mặt Bách Lý Thần Hi được một lúc thì đột nhiên thốt ra một câu: “Ta cảm thấy ngươi rất am hiểu những món kỳ quái này.”
“Đó là do ngươi không biết thưởng thức.” Bách Lý Thần Hi lười cùng Ngự Thanh nói nhiều, giơ tay vung lên, triệu hồi tất cả các thành viên trong tổ chức Quang ra.
Lúc này, gà ăn mày đã làm xong, đặc biệt thơm. Bọn họ vừa ra tới liền chạy lại vây quanh hỏi: “Chủ tử, người đang làm gì vậy? Thật là thơm!”
“Muốn ăn sao?” Bách Lý Thần Hi ngước mắt liếc nhìn bọn họ một cái, bình tĩnh hỏi.
Này không phải lời vô nghĩa sao? Món ngon như vậy, ai mà không muốn ăn?
Đông Phương Thanh Thanh trực tiếp hỏi: “Chủ tử, đồ ăn đâu?”
“Ở dưới.” Bách Lý Thần Hi trả lời đúng sự thật.
“Làm sao có thể?” Đông Phương Thanh Thanh tìm kiếm một vòng, cũng không phát hiện trên mặt đất có thứ gì, nhịn không được lại lần nữa hỏi.
“Ta nói chính là ở dưới đất.” Bách Lý Thần Hi kiên nhẫn mà nói, đồng thời cũng tốt bụng chỉ vào chỗ nhóm lửa trên mặt đất.
“Như thế nào lại chôn dưới mặt đất?” Tất cả mọi người đều hoài nghi.
Bách Lý Thần Hi thờ ơ nói: “Mỗi người đi bắt một con gà rừng trở về, ta liền nói cho các ngươi vì cái gì.”
“Các ngươi nếu muốn ăn, thì nhanh làm theo lời Thần Hi nói đi.” Ngự Thanh cũng nhắc nhở bọn họ.
Nghe vậy, mọi người trong lòng tuy có chút hoài nghi nhưng cũng đều nghe lời mà đi bắt gà rừng.
Không thể không nói năng lúc sinh tồn của nhóm người nay ở kết giới Ma Lâm, sau khi bị Bách Lý Thần Hi huấn luyện thì lúc này tiến độ bắt gà rừng thật là nhanh.
Chưa được bao lâu, mỗi thành viên trong tổ chức Quang đều đã trở lại, không ai ngoại lệ, trong tay đều mang một con gà rừng.
Bách Lý Thần Hi nói “Đi vặt lông lấy nội tạng, rửa sạch sẽ, sau đó đi tìm củi lửa.”
Mọi người lại lần nữa làm theo.
Hiện tại không phải ở kết giới Ma Lâm, bọn họ cũng không cần dùng ma pháp hoặc là võ kỹ, chỉ cần có thể đem tốc độ làm sạch con gà nhanh nhất có thể là được.
Cứ như vậy trong thời gian ngắn ngủi, hiện trường nhìn rất náo nhiệt, toàn bộ thành viên trong tổ chức Quang, ngươi giúp ta, ta giúp ngươi, nguyên tố ma pháp cùng linh khí tràn ngập khắp không gian.
Thấy tất cả mọi người đem gà đã chuẩn bị tốt rồi đem củi lửa tìm tới, Bách Lý Thần Hi mới lấy con gà rừng của Đông Phương Thanh Thanh để chỉ lại cho mọi người, vô cùng rõ ràng và dễ hiểu.
Sau khi mọi người đem gà của mình tới chỗ nhóm lửa mà thực hành, Bách Lý Thần Hi mới đem gà của chính mình đào lên ăn.
Không phải nói, canh giờ vừa vặn, Bách Lý Thần Hi nhìn thấy một tầng khói nghi ngút, một mùi hương nháy mắt xộc vào mũi, làm người ta cảm thấy thèm thuồng.
Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm Bách Lý Thần Hi. Bách Lý Thần Hi phong thái tự nhiên mà gắp một cái đùi gà vào đĩa của Ngự Thanh, sau đó lại gắp một miếng đùi gà cho chính mình. Đối với ánh mắt của mọi người, nàng hoàn toàn làm như không thấy.
“Chủ tử, người như vậy thật là bất công!” Đông Phương Thanh Thanh đi đến bên cạnh Bách Lý Thần Hi ngồi xuống, bất mãn lên án.
Bách Lý Thần Hi ưu nhã mà nuốt vào miếng thịt gà trong miệng, bình tĩnh nói: “Các ngươi mỗi người đều có, nhưng Ngự Thanh không có.”
“Nói tóm lại, người chính là bất công.” Đông Phương Thanh Thanh trực tiếp kết luận.
Ngự Thanh ngước mắt nhìn Đông Phương Thanh Thanh: “Bất công là như thế nào? Ngươi có ý kiến? Có ý kiến cũng không cần nói ra.”
Đông Phương Thanh Thanh “...”
Thần thú Thanh Long cũng có thể trẻ con như vậy ư?
Bách Lý Thần Hi cùng Ngự Thanh mỗi người ăn một nửa con gà, sau đó cũng mặc kệ mọi người trong tổ chức Quang lăn lộn ra sao, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đông Phương Thanh Thanh và đám người cũng biết mấy ngày này nay Bách Lý Thần Hi mệt lắm rồi, liền cũng không dám làm ầm ĩ, ngược lại cực kỳ an tĩnh. Thịt gà ăn thật ngon. Bọn họ cùng sắp xếp, dọn dẹp, cuối cùng tiệc xong lại luân phiên trông coi, nghỉ ngơi.
Sắc trời dần sáng, Bách Lý Thần Hi nghỉ ngơi đủ, tinh thần cũng tốt lên không ít. Nàng đứng lên vận động đơn giản một chút, tỉnh táo lại bản thân.
Trong chốc lát, mọi người trong tổ chức Quang cũng tỉnh, toàn bộ tụ tập thành một nhóm.
Bách Lý Thần Hi nhìn mọi người, nói: “Chúng ta nhiều người như vậy lên đường, thật sự làm người đi đường chú ý. Vốn dĩ ta suy nghĩ cho các ngươi nếu không có việc gì thì ở lại tu hành ở Tử giới. Sau ta lại nghĩ, cũng không thể để cho các ngươi không được trải nghiệm thế giới bên ngoài như vậy”
“Như vậy đi, các ngươi nếu nguyện ý liền thay phiên nhau đi du ngoại, cùng ta lên đường, được không?”
“Như vậy thật tốt.” Văn Nhân Trạch gật đầu đồng ý đầu tiên.
“Chủ tử an bài là được.” Những người khác cũng phụ họa theo.
Bách Lý Thần Hi nói: “Chúng ta lần này đi ra ngoài, chủ yếu có hai việc phải hoàn thành: một là giúp Mẫn Gia tìm ca ca của hắn là La Gia, một còn lại là giúp Thanh Thanh trở về Băng Minh quốc, tiêu diệt gia tộc Đông Phương.”
“Ta suy nghĩ lại một chút, giúp Mẫn Gia tìm ca ca của hắn là La Gia, sẽ khó khăn hơn một chút, tuy nói người bán thú đặc điểm rất rõ ràng, nhưng chúng ta rốt cuộc không biết hắn ở nơi nào. Vậy nên, ta quyết định, đi tiêu diệt gia tộc Đông Phương trước, các ngươi xem có được không?”
“Thần Hi…” Trong lòng Đông Phương Thanh Thanh xuất hiện một trận cảm động, nhưng lời nói của nàng ấy vừa nói ra, lập tức bị Bách Lý Thần Hi đánh gãy: “Thanh Thanh, đây là điều ta đã đồng ý với ngươi, nếu như trước đó chúng ta rời đi Liệt Diễm quốc, vậy thì, chúng ta từ gia tộc Đông Phương bắt đầu lại như thế nào?”
“Mục tiêu của ta là mang theo các ngươi đứng ở chỗ tối cao, làm danh hào của tổ chức Quang trong vòng mười năm nổi danh khắp ở toàn bộ đại lục Tây Xuyên, trở thành tổ chức khiến người nào nghe đều sợ hãi, không người nào dám khinh thường.”
Cho đến lúc này, bọn họ mới biết được thì ra, Bách Lý Thần Hi đã suy nghĩ sâu xa như vậy, việc này làm bọn họ rất cảm động, đối với Bách Lý Thần Hi thì càng trung thành hơn.
Tất cả mọi người đều không nghĩ được rằng, thật sự bọn họ trong thời gian ngắn đều nổi danh khắp đại lục Tây Xuyên, ngoại trừ Bách Lý Thần Hi!
Biết được Bách Lý Thần Hi có khát vọng như vậy, trong lòng Ngự Thanh rất là vui vẻ, rốt cuộc, nàng lại trưởng thành một bước, cách mục tiêu liền lại gần một bước.
Mục tiêu đã có rồi, Bách Lý Thần Hi cũng có phương hướng, đơn giản ăn chút lương khô, nàng lập tức cho thành viên của tổ chức Quang trở về chiếc nhẫn không gian màu tím, chỉ để lại Đông Phương Thanh Thanh cùng Mẫn Gia.
“Thần Hi, cảm ơn!” Từ sâu trong lòng của Đông Phương Thanh Thanh cảm ơn.
“Quan hệ của chúng ta, không cần phải cảm ơn.” Bách Lý Thần Hi nói: “Ngươi cũng là người nhà của ta, giúp người nhà trả thù, cần gì phải cảm ơn?”
Đông Phương Thanh Thanh cười nói: “Đúng vậy, mọi người ở đây đều là người nhà của ta.”
Bách Lý Thần Hi cũng cong khoé môi, không khó nhìn ra tâm trạng của nàng không tệ.
Bởi vì muốn Đông Phương Thanh Thanh dẫn đường nên nàng ấy vẫn luôn ở bên ngoài, đồng hành với Bách Lý Thần Hi nên cũng không tiến vào trong không gian màu tím của chiếc nhẫn.
Đông Phương Thanh Thanh vốn là muốn lựa chọn đường đi dành cho xe ngựa nhưng bị Bách Lý Thần Hi cự tuyệt. Gần tới thì bọn họ đi vào đường nhỏ cực kỳ an tĩnh.
Vừa đến ban đêm, Bách Lý Thần Hi lạp tức đem thành viên tổ chức Quang gọi ra hết, mọi người cùng nhau kiếm đồ ăn, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau tu luyện, khá là rảnh rỗi.
Đại khái đi được bảy ngày ở đường nhỏ, Bách Lý Thần Hi cần thêm vài thứ nên kêu Đông Phương Thanh Thanh vào thành đặt mua. Nàng ôm Ngự Thanh ở khách điếm trong thành chờ Đông Phương Thanh Thanh.
Nàng ấy cũng không nói gì nhiều, dẫn đầu vào thành. Vậy nên, Bách Lý Thần Hi của hiện tại, không phải ai cũng động được vào được.
Chỉ là vẫn có những người không có mắt nhìn người.
Bách Lý Thần Hi vừa vào thành, đã có phiền toái tìm tới cửa.