Bách Lý Thần Hi đang hôn mê, Ngự Thanh yên lặng ở bên cạnh, lắng nghe âm thanh xương cốt di chuyển răng rắc răng rắc truyền đến từ trong cơ thể nàng, nhìn chất bẩn bị bài xuất ra khỏi cơ thể nàng.
Tất cả lỗ chân lông trên cơ thể Bách Lý Thần Hi đều mở ra, trong từng lỗ chân lông đều có những thứ bẩn thỉu tiết ra, chất lỏng màu đen kịt hôi như nước sông, không chỉ đen đặc mà còn nồng nặc, vô cùng hôi thối. Thối như thế này còn thối hơn cả nước trong mương, làm người ta ngạt thở.
Những thứ bẩn thỉu tiết ra từ trong thân thể của Bách Lý Thần Hi càng ngày càng nhiều, cả khuôn mặt nàng cũng không nhìn ra được bộ dáng ban đầu nữa, quần áo trên người cũng bị ngâm ướt sũng, đen như mực, sớm đã không nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Ngự Thanh cũng bị chất bẩn thải ra từ người Bách Lý Thần Hi xông cho ngạt thở, trốn ra rất xa, có điều cái mùi kia cả phòng đều có thể ngửi thấy được, sẽ không vì nó trốn ra xa mà biến mất. Tất nhiên nó cũng không thể nào bỏ đi, chỉ ở một bên ngoan ngoãn chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Bách Lý Thần Hi cũng không còn tiết ra mấy thứ bẩn thỉu kia nữa, cả người nàng cứ như vừa trôi ra từ khe nước hôi thối vậy, ngoại trừ hôi thì chính là đen.
Ngự Thanh vội vàng chạy đến bên cạnh Bách Lý Thần Hi, cẩn thận kiểm tra, sau khi xác nhận nàng không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm: cuối cùng cũng vượt qua rồi.
Ngự Thanh cũng không đánh thức Bách Lý Thần Hi mà ở một bên chờ nàng tỉnh lại.
Lại qua một lúc lâu sau, Bách Lý Thần Hi mới ngơ ngác tỉnh lại, Ngự Thanh lo lắng hỏi: “Phàm nhân, cảm thấy thế nào?”
Nghe vậy, ý thức của Bách Lý Thần Hi cũng chầm chậm trở lại, nàng đứng dậy, duỗi cánh tay, giật giật chân, vặn vẹo uốn éo cái eo rồi mới nói: “Không sao, có cảm giác cả người đều thoải mái lên không ít.”
Trong lòng Ngự Thanh nhẹ gật đầu: “Ngươi thử hấp thụ linh khí và nguyên tố ma pháp trong không khí xem.”
Bách Lý Thần Hi nghe theo, nhắm mắt lại, bắt đầu hấp thụ linh khí và nguyên tố ma pháp trong không gian. Chỉ thấy một làn khói mỏng trong suốt liên tục chui vào trong cơ thể nàng, sau đó, màu trắng, đỏ, vàng, xanh da trời, màu đen… một vài loại màu sắc và nguyên tố ma pháp khác nhau cũng cùng chui vào thân thể nàng.
Ngự Thanh ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, nó biết mỗi một màu sắc tượng trưng cho cái gì, nhìn nguyên tố ma pháp Thất Thải kia dũng mãnh như được rót vào cơ thể của Bách Lý Thần Hi, nó có chút kinh ngạc, đậu xanh, ma pháp toàn hệ đó nha, nàng chắc chắn là người đầu tiên trên đại lục Tây Xuyên này.
Sau khi kinh ngạc, nghĩ lại, nếu nàng thật sự là người kia chuyển thế thì điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Ngự Thanh bình tĩnh lại, Bách Lý Thần Hi đã mở to mắt, nàng hỏi Ngự Thanh: “Ngươi thật sự chắc chắn ta đã ăn tẩy tủy đan sao?”
“Có chuyện gì ư?” Trong lòng Ngự Thanh cũng trở nên căng thẳng, vừa nãy thấy nàng hấp thụ linh khí và nguyên tố ma pháp đều rất mạnh mẽ mà? Hơn nữa, những đồ trong không gian này đều là đại nhân Phượng Hoàng tự tay bỏ vào, chẳng lẽ còn có đồ giả sao?
“Ta cảm thấy trong thân thể không có túi khí, linh khí và nguyên tố ma pháp hút vào cũng không có chỗ để tích trữ, làm sao mà tu hành được?” Bách Lý Thần Hi có chút buồn bực, tẩy tủy đan gì chứ? Làm cho nàng đau đến chết đi sống lại, nhưng lại không phát huy nổi tác dụng.
“Cảm giác cũng giống trước đó sao?” Ngự Thanh cũng không gấp, trong lòng mơ hồ đã có suy đoán.
Bách Lý Thần Hi nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Cái này không giống, lúc trước động một cái là đau khắp người, bây giờ không cảm thấy như thế nữa, ngược lại lại có một loại cảm giác khoan khoái dễ chịu, hút linh khí vào giống như tự động biến mất vậy.”