"Phó thống lĩnh đây là muốn làm gì? Thần Quý phi gϊếŧ Linh phi, ngươi nên bắt nàng ta lại chứ không phải là ngăn cản." Uyển phi mở miệng nói.
Bách Lý Thần Hi khẽ nhướng mày, nữ tử mặc cung trang lo lắng kiểm tra nàng từ trên xuống dưới một lần, vẫn là không yên tâm hỏi: "Thần Quý phi, người không sao chứ?" Thấy nàng đang nhìn đám người Uyển phi, nữ tử lại lên tiếng: "Nương nương yên tâm, có nô tỳ và Phó thống lĩnh ở đây, không ai có thể động đến nương nương."
"Bổn cung không nhớ là mình có quen các ngươi." Ý tứ rất rõ ràng, không quen biết gì thì tại sao các ngươi phải giúp ta?
Nữ tử hạ thấp giọng, dùng thanh âm mà chỉ có hai người họ có thể nghe được nói: "Nương nương, nô tì tên là Đông Phương Thanh Thanh, Bách Lý Tướng Quân có ân cứu mạng với nô tì. Nhập cung với thân phận nô tì cũng là do Tướng Quân không yên tâm về người, đặc biệt đưa nô tỳ vào cung để chăm sóc nương nương. Nương nương có thể gọi nô tì là Thanh Thanh."
"Muốn ở lại bên cạnh ta, có thể. Nhưng ta có một yêu cầu, cũng tuyệt đối không được làm trái." Bách Lý Thần Hi rất thẳng thắn, nàng nói: "Ở chỗ này của ta không có nhiều quy củ, ăn cùng bàn, ngủ cùng giường đều không sao cả. Nhưng tuyệt đối không cho phép phản bội, nếu không ta sẽ cho ngươi chết một cách vô cùng có cảm giác nhịp nhàng."
Đông Phương Thanh Thanh không hiểu thế nào gọi là ‘vô cùng có cảm giác nhịp nhàng’, nhưng nàng biết đó chắc chắn không phải kết cục tốt đẹp gì. Nếu là nói trước khi tới, nàng không có thiện cảm gì với Bách Lý Thần Hi, đến bảo vệ Bách Lý Thần Hi chẳng qua là vì báo ân. Hiện tại, nàng vô cùng có thiện cảm với Bách Lý Thần Hi, nàng nói: "Chỉ cần người có đủ bản lĩnh, ta chắc chắn sẽ nhận người là chủ nhân cả đời, tuyệt đối không phản bội."
"Nhớ lấy lời ngươi đã nói ngày hôm nay."
"Nhất định!"
Hai nữ nhân nhìn nhau mà cười, lúc ngước mắt lên, trong mắt hai người đều là một mảng ác liệt, Bách Lý Thần Hi nói: "Phó thống lĩnh phải không? Kéo đám nữ nhân này xuống cho Bổn cung, đánh mạnh 50 gậy, thiếu một gậy cũng không được."
Nghe vậy, đám nữ nhân ở đây đều trở nên luống cuống, nghiêm nghị nói: "Các ngươi dám..."
Không dám sao? Bách Lý Thần Hi lạnh lùng cười, đám nữ nhân này đã có ý định gϊếŧ nàng, vậy thì nàng càng không thể tha cho bọn họ. Nàng từ trước đến nay không chủ động gây sự, nhưng chuyện đã tìm đến cửa, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Phó thống lĩnh trước giờ là người cương trực công chính, cũng sẽ không khinh thường bất kỳ ai. Cho dù Bách Lý Thần Hi có tiếng là vô dụng, nhưng người hắn trung thành là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã chính miệng dặn dò, trừ xuất cung, Thần Quý phi có yêu cầu gì thì đều nghe theo là được.
Vì vậy, lời của Bách Lý Thần Hi vừa dứt, Phó thống lĩnh đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh. Những người đó lập tức tiến lên, không cần biết ngươi là phi tử hay là nô tài, một người cũng không tha.
"Thần Quý phi, năm mươi gậy sẽ không lấy mạng bọn họ chứ?" Nhìn theo đám người đang la hét, vùng vẫy bị kéo đi, Đông Phương Thanh Thanh thăm dò hỏi Bách Lý Thần Hi.
"Bọn họ muốn gϊếŧ ta, nếu ta còn nhân từ nương tay giữ bọn họ lại, vậy thì người phải chết sẽ là ta." Bách Lý Thần Hi nói: "Đừng cho rằng ta là người lương thiện. Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta phải trừ cỏ tận gốc, bất luận người đó là ai."
"Nhưng bọn họ dù sao cũng là sủng phi của Hoàng Thượng, lẽ nào người không sợ bị Hoàng Thượng trách tội? Còn có Linh phi này nữa." Đông Phương Thanh Thanh bắt đầu có thiện cảm với Bách Lý Thần Hi, nàng cũng không phải là người lương thiện, tính cách của Bách Lý Thần Hi rất hợp khẩu vị của nàng. Thế nhưng có một vài lời, nàng vẫn muốn hỏi.
Khóe miệng Bách Lý Thần Hi nâng lên độ cong tựa tiếu phi tiếu: "Sủng phi sao? Ngươi phải biết, vô tình nhất là bậc đế vương. Cho dù ta có gϊếŧ sạch bọn họ, lông mày Nạp Lan Ngôn Kỳ chưa chắc đã nhăn lấy một cái. Ngay đến cả Linh phi, chỉ sợ Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không nhớ được bộ dáng của nàng ta như thế nào."