Nam nhân đáng chết này! Ăn đậu hũ của nàng đến nghiện rồi đúng không?
Sau khi Bách Lý Thần Hi hoàn hồn thì lập tức giãy giụa nhưng nàng càng giãy giụa thì Nạp Lan Ngôn Kỳ càng dùng sức hôn nàng. Chỉ trong giây lát nàng đã cảm thấy môi mình tê dại.
“Ưʍ...”
Khốn nạn!
Khi Nạp Lan Ngôn Kỳ hôn Bách Lý Thần Hi cũng ngây ngẩn cả người, bắt đầu từ khi nào mà hắn cũng đã biến thành một tên lưu manh như thế này rồi? Chỉ có điều Nạp Lan Ngôn Kỳ không thể không thừa nhận môi của Bách Lý Thần Hi vô cùng mềm mại, thậm chí còn mang theo mùi thơm dịu dàng đặc thù của thiếu nữ. Chỉ khẽ hôn một cái đã khiến cho người ta say mê.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đang hôn rất si mê, Bách Lý Thần Hi lại không hề nể mặt giãy giụa. Chuyện này không chỉ khơi dậy lửa giận mà càng khơi lên lửa dục của hắn. Khi nhìn thấy nàng ngẩng đầu lên, du͙ƈ vọиɠ vào giờ khắc này càng là như lửa cháy lan ra đồng cỏ, vô tình bùng cháy lên làm hắn khó chịu không thôi. Ban đầu hắn chỉ muốn hôn lướt qua một cái, giờ đã biến thành nụ hôn cuồng nhiệt, còn mang theo sự bá đạo, nghiêm phạt.
“Ưʍ...” Bách Lý Thần Hi hận không thể đập chết tên nam nhân này, nàng sắp không thể hít thở nổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Lý Thần Hi đỏ bừng lên, dùng hết sức lực toàn thân đẩy Nạp Lan Ngôn Kỳ ra. Nàng giơ tay lên mới phát hiện nàng bị hôn đến một chút sức lực cũng không còn rồi.
Mất mặt mất đến tận nhà bà ngoại rồi!
Bách Lý Thần Hi càng tỏ ra khinh bỉ chính mình, rõ ràng không muốn nhưng thân thể chết tiệt lại rất thành thật và mẫn cảm. Nạp Lan Ngôn Kỳ coi như không cảm nhận được sự kháng cự của Bách Lý Thần Hi, cạy ra hàm răng của nàng, bắt đầu công thành đoạt đất. Mãi cho đến khi Bách Lý Thần Hi thật sự sắp không thể thở được mới lưu luyến rời đi.
Bách Lý Thần Hi có thể hô hấp lại bình thường, vừa hung hăng Ma Lâm nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, vừa tham lam mà hít thở không khí. Nào ngờ ánh mắt của nàng lúc này không có một chút lực uy hiếp nào, ngược lại giống như đang nũng nịu oán trách. Đôi con ngươi màu tím phủ thêm một tầng hơi nước, muốn có bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu quyến rũ. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như hai quả táo đỏ, ở dưới ánh nến chiếu sáng vô cùng dụ người.
“Nàng đang câu dẫn ta sao?”
Nạp Lan Ngôn Kỳ cười rồi dịch sát lại gần Bách Lý Thần Hi, nhìn dáng vẻ nàng lúc này, hô hấp của hắn chợt căng thẳng, hạ thân căng đau vô cùng khó chịu.
Thực sự là tiểu yêu tinh giày vò người khác mà!
Nạp Lan Ngôn Kỳ không hề nghi ngờ nếu Bách Lý Thần Hi dám nói “phải”, hắn nhất định sẽ hóa thân thành sói, ăn nàng không còn sót lại chút cặn bã nào.
Bách Lý Thần Hi cũng không phải là người hay làm theo lẽ thường, chỉ thấy nàng cười ngọt ngào với Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Thần Hi có đẹp không?”
“Đẹp.” Nạp Lan Ngôn Kỳ gật đầu theo bản năng. Hắn thật sự bị nụ cười của Bách Lý Thần Hi mê hoặc, hắn nghĩ trên thế giới này chỉ sợ mỹ nhân của tộc Mỹ Nhân Ngư và tộc Tinh Linh cũng không đẹp bằng một phần mười của Bách Lý Thần Hi.
Cười một tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc! Bách Lý Thần Hi hoàn toàn xứng đáng!
“Ha ha...” Bách Lý Thần Hi cười khẽ một tiếng, trong phút chốc nụ cười liền biến mất, mắt phượng khẽ híp lại, toàn thân đều tản ra hơi thở lạnh lùng. Cổ tay nàng khẽ lật, không biết từ lúc nào trong tay nàng xuất hiện lưỡi dao, vạch ra một đường sắc bén trong không trung
“Dám ăn đậu hũ của lão nương, muốn chết!”
Tốc độ của Bách Lý Thần Hi nhanh thì như thế nào? Chiêu thức sắc bén thì như thế nào? Người đang đứng ở trước mặt nàng thì như thế nào? Nạp Lan Ngôn Kỳ đường đường là võ giả cấp Thiên, hắn cũng không phải là kẻ ngồi không, lưỡi dao còn chưa đụng tới người hắn thì cổ tay của nàng đã bị hắn bắt lấy.
“Trên người nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu lưỡi dao nữa? Xem ra trẫm phải tự mình kiểm tra một chút mới được.” Vừa dứt lời, tay Nạp Lan Ngôn Kỳ đã duỗi về phía Bách Lý Thần Hi, y phục của nàng đã sớm bị làm cho xộc xệch...