• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu đau như búa bổ, miệng thì khát khô, cơ thể và linh hồn như muốn tách ra làm hai.

Chỉ là động tác mở mắt, cũng khiến Hồ Ma tốn rất nhiều sức lực, theo sau đó là từng cơn hoa mắt chóng mặt.

Hắn tỉnh lại ở trong một gian phòng, giữa nhà đặt một chiếc bàn bát tiên đầy bụi bẩn và cũ nát, phía dưới là một vài chiếc ghế dài, bên cạnh bức tường là một cái bếp với những hòn đá cháy đen chồng lên nhau.

Mấy con người giấy được đặt dựa vào tường, trên mặt được vẽ ra một nụ cười thật quỷ dị. khắp căn phòng dán đầy lá bùa màu vàng và đỏ được vẽ chi chít những hình thù kỳ lạ.

“Hự ... hít”

Hồ Ma vô thức nhúc nhích, hai bả vai lại truyền đến đau đớn.

Trên đầu là một sợi dây xích nối liền với xà ngang, ở cuối được chia thành hai đầu nối vào hai móc sắt.

Hai sợi móc sắt lãnh khốc vô tình phân biệt đâm xuyên qua bả vai, móc tới phía trước ngực.

Hắn đã bị nhốt ở đây khoảng 6 ngày nhưng vẫn không hiểu tại sao mình lại bị nhốt.

Hắn vừa mới tốt nghiệp đại học, đã tìm được một công việc bảo vệ cho một phòng thí nghiệm được cả thế giới công nhận là tiên tiến nhất thế giới, thì có một vụ nổ xảy ra ở phòng thí nghiệm làm hắn bị bay lên và bất tỉnh.

Mơ mơ hồ hồ, cũng không biết là đã trải qua bao lâu, thẳng đến lúc bị một âm thanh quái dị đánh thức, sau đó hắn có cảm giác bị mất trọng lực như bị ném xuống vực cao ngàn mét.

Lúc mở mắt ra thì đã ở chỗ quỷ quái này, bị người khác nhốt lại và cắm móc sắc lên người.

Trong khoảng thời gian 6 7 ngày bị nhốt, mỗi khi trời tối đều có một bà già ngồi trước mặt, thản nhiên tụng kinh, niệm chú vung vẩy những lá bùa kỳ lạ, có đôi khi còn lấy việc hành hạ hắn làm niềm vui, nỗi đau như rút gân lột da, xong lại cho ăn một thứ thịt kỳ quái và uống thuốc.

Nhưng bất kể hắn hỏi bà ta cái gì, bà ta đều ngoảnh mặt làm ngơ coi như không khí.

Ngược lại lúc này hắn đang bị hai sợi móc sắt móc vào, thỉnh thoảng bả vai lại truyền đến cơn đau làm hắn choáng váng, cho dù bà ta làm gì cũng không thể phản kháng.

"Tại sao bà lại nhốt ta ở đây?"

"Mỗi ngày bà đều niệm mất thứ chú pháp quỷ quái gì lên người ta vậy?"

"..."

Những câu hỏi này đều không có đáp án.

Trong khoảng thời gian bị nhốt, hắn cảm giác giống như chết đi sống lại, đủ loại phương thức tra tấn khiến hắn càng ngày càng mệt mỏi.

Ngẫu nhiên tỉnh lại, cũng cảm giác miệng mình khô khốc, cảm giác thân thể như không còn là thân thể của mình vậy.

Chum nước cách đó chỉ có ba thước, nằm ngay sát bức tường.

Trên nóc nhà, xích sắt gắn với xà ngang, trên lý thuyết hắn có thể đi lại trong phạm vi căn phòng mà không gặp trở ngại gì.

Nhưng để đi lại như thế, chắc chắn cần phải trả một cái giá thật đau đớn và thống khổ.

Hồ Ma nhẫn nại lấy hơi trong khoảng mười giây, cố nén cơn đau thấu xương từ bả vai truyền tới, chậm dãi đứng lên.

Hắn vịn vào bức tường bên cạnh, chậm rãi đi về phía chum nước.

Trên bả vai, móc sắt ma sát cùng xương cốt lại phát ra một loại âm thanh dị thường quái dị.

Theo hắn di chuyển, một chút máu từ bả vai chậm rãi lưu lại trên mặt đất.

Nhưng cũng không nhiều lắm, có vẻ như vết thương đã khép lại rồi.

Cuối cùng, hắn cũng đã tới được vị trí của chum nước, thấy được bên trong là một thứ nước trong vắt, phía trên mặt nước trôi nổi một cái gáo nước bằng hồ lô.

Vừa múc được nửa gáo nước, hắn đã không nhịn được mà đưa ngay vào miệng, uống ừng ực từng ngụm từng ngụm, sau khi uống xong thân thể cảm giảm dễ chịu hơn một chút.

Nhưng giải quyết xong vấn đề khát nước thì cơn đói lại ập tới, theo bản năng Hồ Ma nhìn về cái bát sẵn một trên bàn bát tiên.

Do dự một lúc, hắn vẫn quyết định tiến tới, mở cái bát ra lập tức trông thấy một miếng thịt đỏ sẫm vẫn còn đang rỉ nước.

Với cơn đói thì miếng thịt trước mặt bây giờ rất dụ hoặc nhưng hắn vẫn kháng cự lại.

Bà già quỷ dị nọ ngoại trừ niệm chú thì thi thoảng còn cho hắn ăn một số thứ kỳ quái, có cây cỏ và nước thuốc nhưng quan trọng nhất vẫn là miếng thịt mà hắn không hề biết tên gọi này.

Bất kể Hồ Ma phản kháng thế nào, thì bà ta vẫn ép hắn nuốt miếng thịt kỳ quái đó vào bụng, mỗi lần như vậy đều là một loại tra tấn.

Điều đó dẫn đến, mặc dù bây giờ bụng của hắn đang kêu lên, nhưng hắn cũng không muốn nuốt miếng thịt trong bát vào bụng.

"Thừa dịp không có ai ở đây, ta nhất định phải trốn thoát..."

Hồ Ma âm thầm tự nhủ bản thân phải chịu đựng cơn đau, xác nhận hai bên đều vắng vẻ không một bóng người, hắn dùng tay phải nắm lấy móc sắt phía bên trái, dùng sức từng chút từng chút rút chiếc móc sắt cùng với da thịt của bản thân ra khỏi cơ thể.

Một cơn đau thấu xương truyền đến não bộ, chiếc móc này đã dính liền lại cùng với da thịt của hắn.

Nhưng khi vừa rút chiếc móc được một chút thì.

"Két..."

Cùng với cơn đau truyền đến, bổng nhiên có có một cơn gió thổi qua khẽ mở cửa phòng, ánh sáng trong căn phòng bỗng tối hơn một chút.

"Bà già quái dị nọ đã trở lại?"

Hồ Ma cả kinh, vội quay đầu lại nhìn thì đã thấy ở cửa, một nam nhân trung niên gầy gò thấp bé, phía sau có ánh sáng làm cho hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt của gã ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang