Tâm thần Hồ Ma run rẩy.
Nếu như lần thứ nhất chỉ nghe thoáng qua đã tỉnh lại, thì lần này hắn nghe vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng lại chân thật.
Vẫn là giọng nói giống lần trước, chỉ là nghe có thêm nhiều vài phần cảm giác mệt mỏi hơn.
Người nọ vội vã kêu gọi, hình như có chút tuyệt vọng.
". . . Bà mẹ nó, đều chết hết rồi sao? Không có nổi một người nghe thấy?"
"Tín hương sắp cháy hết rồi, một lần kêu gọi cuối cùng. . ."
". . ."
Nghe đối phương nói mấy chữ "Một lần kêu gọi cuối cùng", trong lòng Hồ Ma khẽ nhúc nhích, thử mở miệng:
"Ta nghe được, ngươi là ai. . ."
". . ."
Nói xong mấy chữ này, hắn ngừng hô hấp, không xác định đối phương có thể nghe thấy mình nói không?
Ngay sau đó giọng nói nọ vang lên, bên trong tràn đầy vui mừng, ngay cả đám khói thẳng tắp cũng khẽ rung động:
"Quả nhiên có người, ta biết ngay trong mảnh núi quỷ này không chỉ có một người chuyển sinh mà. . ."
"Huynh đệ, cứu mạng với. . ."
". . ."
"?"
Hồ Ma không ngờ đối phương thế đáp lại mình như vậy, do dự một chút sau đó nói: "Khoan đã, ngươi là ai?"
"Có thể liên hệ với nhau, còn có thể là ai?"
Giọng của đối phương có chút nôn nóng: "Là quỷ đen đủi rơi vào trong thế giới quỷ dị này chứ sao."
"Huynh đệ, ta đang ở lão Âm Sơn Hồ Quan thôn, ngươi cách ta có xa không? Hoặc là, nếu như ngươi có thể sai khiến quỷ, chuyển cho ta vài món đồ vật cứu mạng, phù, Thái Tuế, đồ cổ xưa gì đều được. . ."
". . ."
"Quỷ đen đủi?"
Không đợi gã nói xong, Hồ Ma có chút kinh ngạc, hắn nghe được tin tức khó lường từ trong lời của đối phương:
"Có rất nhiều người tới thế giới này sao?"
". . ."
Hắn theo bản năng đặt ra câu hỏi, đối phương bỗng nhiên yên lặng một chút, thật lâu sau mới dùng ngữ điệu kỳ quái hỏi:
"Ngươi lần đầu tiên kết nối?"
". . ."
Hồ Ma có chút không xác định, trầm mặc thay thế câu trả lời.
"Hàiz. . ."
Bỗng nhiên giọng của đối phương lộ ra có chút mất mác: "Ta gặp phải chút phiền toái, tưởng rằng có thể tìm người tới hỗ trợ, nhưng không ngờ lại gặp một tên người mới, xem ra lần này ta chạy trời không khỏi nắng rồi, chỉ trách ta quá tham, muốn một mình độc chiếm chỗ tốt. . ."
"Khoan đã, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe đối phương chán nản lẩm bẩm, Hồ Ma cũng có chút gấp gáp hỏi: "Cuối cùng chúng ta đang ở nơi nào?"
"Huynh đệ, tất cả chúng ta đều muốn biết chuyện gì đang xảy ra, cũng muốn biết nơi này là ở đâu."
Giọng của đối phương lộ ra chút mệt mỏi, thở dài: "Ta không biết nhiều hơn ngươi, nhưng ta đã từng liên lạc với mấy người, mọi người đều là vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trong thế giới quỷ quái này rồi."
"Nơi đây thật sự quá là nguy hiểm, Thái Tuế xuất thế, tà túy ở khắp nơi, bách quỷ dạ hành, tinh quái thành đàn, nơi đây căn bản chính là con mẹ nó Địa Ngục, không, Địa Ngục cũng không có kinh khủng như thế, không có nhiều thứ quỷ dị như vậy!"
Hồ Ma nghĩ tới nam tử mặt trắng, con dê đứng thẳng, mỹ nhân rắn, mà hắn đã từng nhìn thấy, trong lòng rất hiểu lời của đối phương.
Hắn vội vàng hỏi một vấn đề: "Vậy phải làm thế nào?"
"Còn có thể làm sao? Cố gắng sống sót chứ sao. . ."
Bên trong giọng của đối phương có chút thất vọng, nói: "Gặp thần bái thần, gặp quỷ trốn quỷ, có bản lĩnh học bản lĩnh. . ."
"Đương nhiên, quan trọng nhất là đừng để người khác phát hiện ra thân phận thật của ngươi, nếu không, kết cục còn thảm hơn so với gặp quỷ. . ."
". . ."
"Thân phận thật sự?"
Hồ Ma cảm giác trong đầu phảng phất có chút hỗn loạn, chỉ có thể máy móc hỏi: "Bị phát hiện thì sẽ thế nào?"
"Ngươi đúng là một người hoàn toàn mới mà, huynh đệ. . ."
Đối phương nghe Hồ Ma hỏi xong cũng có chút hoang đường, cười khổ hai tiếng, nói: "Thế giới này rất đáng sợ, có đúng không?"
Vấn đề này còn phải hỏi sao?
Từ khi tới đây, hắn chưa từng trải qua cảm giác sống yên ổn và ngủ thoải mái, thậm chí còn không dám đi ra khỏi hàng rào.
"Thế giới này tràn ngập tà môn, có những đồ vật đáng sợ, có núi thịt quỷ dị, cũng có tà túy mê hoặc người, còn có tai họa hắc phong cướp lấy linh hồn của tất cả mọi người, đường hoàng tuyền trong truyền thuyết. . ."
Không đợi Hồ Ma trả lời, đối phương đã giành nói trước: "Nhưng ngươi có biết không, thứ mà những người của thế giới này sợ nhất….lại là chúng ta!"
"Chúng ta?"
Hồ Ma nhất thời có chút khó hiểu: "Vì sao lại sợ chúng ta?"
"Bọn họ nghĩ chúng ta là Âm Quỷ!"
Giọng của người nọ có chút bất đắc dĩ, cũng có cả phẫn hận âm u: "Là ác quỷ bò ra từ trong Địa ngục, đoạt xá người sống, đồng thời là ẩn núp ở nhân gian."
"Bọn họ coi chúng ta là tà túy kinh khủng nhất!"
"Một khi phát hiện ra thân phận thật của chúng ta, sẽ bắt chúng ta đi rút hồn róc xương, luyện đến mẩu vụn cũng không thừa. . ."