• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những thứ khác không quan trọng, bọn họ thích nói như vậy thì cứ cho là như vậy, trước hết để bọn họ cởi hai chiếc móc sắt ra giúp mình mới là điều quan trọng.

Quả nhiên, hắn lo lắng nhìn chăm chú về phía bà lão, biểu cảm của bà lão hình như âm trầm hơn một chút, chậm rãi lắc đầu:

"Mặc dù tốt hơn rồi, nhưng vẫn cần ổn định thêm vài ngày cho khá hơn. . ."

". . ."

Tâm tình của Hồ Ma hơi trầm xuống, bà lão nói một nửa, giống như đang quyết định gì đó, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Hồ Ma.

Ánh mắt quá mức sắc bén, Hồ Ma vội vàng tránh đi.

Hắn cảm giác giống như bà lão đã nhìn thấu mình, hoặc là đã nhìn thấy bờ vai vẫn còn rỉ máu của hắn khi thử chạy thoát khỏi chiếc móc sắt lúc trước.

Tiếp đó lại ngoài ý muốn nghe được giọng điệu dịu xuống của bà lão:

"Nhưng mà treo lên như thế quả thật khó chịu, ngươi muốn cởi, vậy cởi là được."

". . ."

Hồ Ma nhất thời có chút ngoài ý muốn: "Vậy. . ."

"Ta tới!"

Đúng lúc hắn muốn hỏi cởi ra như thế nào, chợt nghe tiểu nha đầu mặc áo đỏ hưng phấn kêu lên một tiếng.

Vóc dáng của nàng hơi thấp, chưa tới một mét, tay chân gầy gò, nhưng động tác nhanh nhẹn rõ ràng.

Nàng từ phía bên kia căn phòng nhảy tới phía sau lưng Hồ Ma.

Hai bàn chân đi giày thêu đạp lên trên bờ vai của Hồ Ma, bàn tay nhỏ bé trắng nõn non nớt nắm vào chiếc móc sắt trên người hắn, khẽ dùng lực kéo.

"Phốc. . ."

Một cơn đau nhức từ bả vai truyền đến, Hồ Ma không kịp phản ứng, một chiếc móc sắt đã được rút ra khỏi cơ thể.

Nàng nhanh chóng đi qua bên vai khác của Hồ Ma, nắm vào chiếc móc sắt còn lại, theo cách cũ mà làm.

Hai vai lập tức chảy máu như mưa, Hồ Ma cảm thấy người thật nhẹ nhàng.

Nhưng theo sau cảm giác đó, chính là đau nhức kịch liệt truyền đến não, mắt trở lên mơ hồ, thân thể không thể khống chế ngã nhào trên mặt đất.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng cười hi hi, trước mắt đã hiện lên một đạo hồng ảnh.

Hai bả vai đau rát, trước sau truyền đến một trận gió lạnh thấu xương, khiến cho tinh thần của hắn bị chấn động.

Mở to mắt, phát hiện là tiểu nha đầu mặc áo đỏ, đang lè đầu lưỡi liếm miệng vết thương của hắn.

Đầu lưỡi dài nhỏ liếm qua miệng vết thương, máu từ miệng vết thương đã không còn chảy nữa, ngay cả đau đớn kịch liệt cũng theo đó mà giảm dần.

"Tiểu nha đầu này. . . lại là thứ gì?"

Hồ Ma ý thức được vấn đề, nhưng trong sự hỗn loạn lại không kịp suy nghĩ, tiểu nha đầu đã nhảy qua người hắn, tới phía sau liếm hai lỗ máu trên lưng, tuy rằng thân thể của Hồ Ma gầy yếu, nhưng ít nhất cũng hơn 100 cân, thế mà tiểu nhà đầu với hai cánh tay hết sức nhỏ bé, lại có thể tùy ý di chuyển cơ thể của hắn.

Biến hóa trong thời gian ngắn, khiến cho tư duy của Hồ Ma hỗn loạn, thở hổn hển.

Trong toàn bộ quá trình, bà lão chỉ đơn giản ngồi ở trên ghế đẩu, chậm rãi lấy cho mình chén trà rồi uống.

Ánh mắt hơi nheo lại, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Trong phòng thoáng im lặng, chỉ có âm thanh Hồ Ma thở hổn hển, khỏe mạnh hữu lực.

Hình như bà lão có một loại cảm giác khoan khoái, thật lâu sau mới đứng lên, gọi tiểu nha đầu:

"Tiểu Hồng Đường chăm sóc cho ca ca của ngươi, ta phải đi xem mộ của Thôi gia."

"Lúc Thôi thái gia chết có vấn đề, ta đã để tấm gỗ hòe nhìn lão 20 năm, nhưng có lẽ do đêm mấy ngày hôm trước sấm sét đổ mưa, khiến cho phần mộ của lão trồi lên, nắp quan tài cũng chạy về tìm ta để đòi nợ, đoán chừng thi thể của Thôi thái gia cũng sẽ không nằm im. . ."

". . ."

Bà lão đi tới cạnh cửa, dường như nhớ tới cái gì, dừng lại quay người dặn dò Hồ Ma nói:

"Sức khỏe của ngươi vừa mới tốt hơn, cơ thể vô cùng yếu ớt, dễ dàng dẫn tới tà túy, không được chạy loạn ra bên ngoài."

"Đợi bà bà trở về, sẽ chữa cho ngươi tốt hơn. . ."

". . ."

"Không chạy?"

Hồ Ma mơ mơ màng màng nghe thấy lời dặn dò của bà lão, trong lòng chỉ muốn nói một câu: "Ta không chạy mới là ngu!"

Nhắm mắt lại, vẫn có thể thấy được ánh mắt sắc bén âm lãnh của bà lão.

Cảm giác hành hạ cùng dày vò của mấy ngày trước vẫn còn, rồi những khi hắn hốt hoảng tỉnh lại, đau khổ giống như bị đẩy xuống vạc dầu cùng lột da dị thường rõ ràng.

Mỗi ngày đều giống như trải qua cực hình ở mười tám tầng Địa Ngục!

Hắn còn nhớ rõ, bà lão dùng ánh mắt âm u nhìn hắn trong trạng thái hoảng hốt, còn nhớ rõ sau khi bị cưỡng ép phải nuốt xuống loại thịt cổ quái, khiến cho đầu đau thống khổ choáng váng, cảm giác thân thể giống như có quái vật nào đó đang khỏe mạnh phát triển.

Hắn đã sớm đạt đến cực hạn, căn bản không cách nào xác định được, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ phát sinh chuyện kinh khủng gì nữa.

Hiến tế? Hoán chuyển linh hồn? Nuôi tiểu quỷ?

Và "Chữa cho tốt" mà bà lão nói, là chữa tốt cái gì?

Trong đầu còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng Hồ Ma rất rõ ràng, cơ hội chỉ có một lần, nếu như lần nữa bị treo ngược lên, tất cả đều kết thúc.

Sợ hãi trong đầu khiến hắn cắn chặt răng, lặng lẽ dùng chút sức lực còn sót lại trong thân thể, cưỡng ép duy trì sự tỉnh táo.

Sau khi dự đoán bà lão đã đi xa, Hồ Ma lập tức mở mắt ra.

Vừa mở mắt, đã thấy tiểu nha đầu mặc áo đỏ đang ngồi xổm cách đó không xa nhìn hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói gì.

Đáy lòng Hồ Ma hơi trầm xuống, khống chế bản thân không có lập tức lao ra khỏi căn phòng này.

Tuy rằng bà lão đã rời đi, nhưng còn lưu lại tiểu quái vật nhìn mình chằm chằm, nếu như muốn đi, phải giải quyết tiểu quái vật này trước mới được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK