Căn phòng có chút chật hẹp, chỉ có một chiếc giường gỗ, chăn bông bên trên chắc vừa được mang tới, chăn dày nhưng lộ ra lạnh lẽo.
Hắn không dám ngủ, đi đến góc tường chật hẹp đen nhánh, áp sát lỗ tai vào, đặt toàn bộ tâm thần nghe ngóng động tĩnh từ căn phòng bên ngoài.
Ngoài phòng vang lên âm thanh lẩm bẩm niệm kinh của bà lão, như ẩn như hiện, thần bí khó hiểu.
"kẹt kẹt~ kẹt kẹt~. . ."
Ngoài tiếng niệm kinh còn có âm thanh kỳ quái hòa lẫn, ngó đầu nhìn qua khe cửa, là Tiểu Hồng Đường đang ôm một đoạn không biết là xương thứ gì mài răng.
Cảm giác bất an trong lòng Hồ Ma đạt tới cực hạn, hắn ôm chiếc chăn, tự đánh vào đầu mình.
Cơn đau khiến cho đầu của hắn rõ ràng tỉnh táo hơn trước không ít, hình như cảm giác choáng váng cũng dần dần biến mất.
Những sau đó cõi lòng của hắn lại bị vô tận nghi vấn và ngờ vực vô căn cứ lấp đầy.
"Ta…trọng sinh trên người một thiếu niên cũng tên là Hồ Ma?"
"Cháu trai của bà lão âm u bên ngoài bị kẻ thù hãm hại, bà ấy muốn gọi linh hồn của hắn ta về, nhưng trong lúc vô tình lại gọi nhầm linh hồn của ta?"
“Mà hành hạ như cực hình tra tấn lúc trước. . . Thật ra là đang chữa bệnh cho ta?"
"Mấu chốt là. . . bà ấy còn tưởng là ta vừa tỉnh lại không nhớ gì, nhưng lại không biết ta căn bản không phải là cháu của bà ta. . ."
". . ."
Hắn cảm thấy suy đoán này thực sự quá hoang đường, nhất thời khó có thể tin toàn bộ, nhưng sau khi thấy được sự kỳ quái của thế giới này, lại cảm thấy mặc kệ phát sinh việc gì cũng đều hợp lý.
Hắn rất muốn hiểu rõ hết tất cả những chuyện này, nhưng bây giờ ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ cũng không có.
Dường như bị cảnh ban đêm nhốt trên một chiếc giường gỗ nho nhỏ.
Trong một thế giới như thế, vốn Hồ Ma không dám ngủ, nhưng không biết do thân thể suy yếu hay là do chạy quá lâu, tinh thần của hắn vô cùng mệt mỏi, tiếng tụng kinh của bà lão và âm thanh Tiểu Hồng Đường mài răng bên ngoài lại có tác dụng như là thôi miên.
Không bao lâu sau, hắn bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, hắn giống như đã đi tới một nơi âm u rộng lớn, xung quanh tràn ngập sương mù màu đỏ sậm.
Thân thể của hắn lặng yên đi xuyên qua màn sương mù, tiến về phía trước, lúc sau đột nhiên ngừng lại.
Phía trước xuất hiện một cái bàn cũ nát, bên trên là một lư hương rách rưới, phía sau là một mảng lớn bóng tối.
Có thể thấy bên trong bóng tối hình như mơ hồ có hư ảnh của một bức tượng thần, nhưng nhìn không rõ lắm.
Hồ Ma theo bản năng tiến về phía trước vài bước, không hề nghe được tiếng bước chân của chính mình.
Hắn đến gần cái bàn, phát hiện đây giống như là một cái bàn thờ trong miếu, thậm chí là toàn bộ không gian này cũng giống như một tòa miếu thờ hoang phế, rách nát không chịu nổi, không biết đã bao nhiêu năm không có hương khói rồi, mấy bộ chén đĩa đặt cống phẩm trên bàn thờ đều trống rỗng.
Bên trong lư hương chỉ có tro tàn màu xám, âm u vắng vẻ, không biết đã bao lâu không được thắp hương.
Quái dị chính là bên cạnh lư hương có một đoạn hương màu đỏ bằng nửa đầu ngón tay cắm ngược.
Nhìn mới tinh như lúc ban đầu, hắn còn cảm nhận được khí tức quen thuộc trên đó.
Hồ Ma bình tĩnh đứng nhìn lư hương trước mặt, không biết trôi qua bao lâu, nội tâm hơi động một chút, xuất phát từ tâm lý không biết tên nào đó, hắn theo bản năng cầm lên đoạn hương màu đỏ, nhẹ nhàng đặt vào trong lư hương, sau đó chậm rãi thu tay về.
"Xùy. . ."
Sau khi đoạn hương được đặt vào trong lư thế mà lại tự bốc cháy.
Một chút ánh sáng màu đỏ sậm làm cho cả không gian hoang phế nhiều hơn vài phần sinh khí.
Hương khói phất phơ, nhè nhẹ phiêu tán, giống như một con rắn nhỏ hư ảo, bay lượn chui vào không gian trống rỗng xung quanh.
Hồ Ma cảm thấy gì đó, hô hấp hơi ngừng lại.
Hắn lẳng lặng nhìn hương khói phiêu tán, cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng sự thật là đoạn hương một mực im lặng cháy, tốc độ hình như nhanh hơn so với bình thường một chút.
Mãi đến khi nửa đoạn hương sắp cháy sạch vẫn không phát sinh chuyện gì.
Nhưng ngay khi hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm thấy mình vừa xong căng thẳng không hề có lý do, lại bất thình lình chợt thấy hương khói đang phiêu đãng tán loạn bỗng nhiên như là một vật có thật, bị kéo căng thẳng tấp về chỗ sâu trong làn sương mù màu đỏ sậm.
Loại hiện tượng vô cùng không hợp lý này khiến cho Hồ Ma lập tức nín thở.
Sau một khắc, đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Chuyển sinh giả danh hiệu ‘Nhị Oa Đầu’ dưới lời kêu gọi của lão Âm Sơn, có nghe thấy không?"
". . ."
"Này. . ."
Một câu hỏi bất thình linh vang lên, khiến cho trong đầu của Hồ Ma chấn động, lảo đảo lui về phía sau, thân thể run rẩy.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía âm thanh truyền đến, nhất thời quên trả lời.
Ngay lúc này, mắt cá chân của hắn bỗng nhiên trở lên lạnh buốt.
Một loại cảm giác kỳ dị khiến toàn thân tuôn ra mồ hôi truyền tới, Hồ Ma lập tức tỉnh lại, thấy mình vẫn ngủ trên giường, tiểu cô nương mặc quần áo màu đỏ đang dùng bàn tay nhỏ bé lạnh như băng cầm lấy mắt cá chân của hắn, ánh mắt sáng ngời không bình thường nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn phản ứng giống như bị điện giật, mạnh mẽ rút chân về:
"Ngươi làm gì vậy?"
". . ."
"Lá gan thật nhỏ."
Tiểu Hồng Đường nhìn hắn một cái, cười hì hì nói: "Hồ Ma ca ca dậy đi, bà bà dẫn chúng ta đi tới nhà thờ tổ!"
"Nhà thờ tổ?"
Hồ Ma có chút mờ mịt quay đầu, phát hiện trên khung cửa sổ nhỏ có ánh mặt trời xuyên qua.
Trời đã sáng rồi.