• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Giọng nói trong mơ là thật? Hay là do ta quá tưởng niệm thế giới trước cho nên mới mơ kỳ quái như thế?"

Hồ Ma thầm suy nghĩ về miếu thờ quái dị trong mơ và giọng nói trước khi tỉnh giấc, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác bị đè nén.

Hắn lặng lẽ lật chăn lên, xuống giường.

Trong hoàn cảnh quỷ dị này, hắn đi ngủ cũng không dám cởi bỏ quần áo và giày, cho nên lúc rời giường khá là thuận tiện.

Chỉ có điều. . . Đêm qua hắn không có nằm thẳng xuống, vậy lúc sau ai đã đắp chăn màn cho hắn?

Ngoài phòng, quả nhiên bà bà đã chống gậy cõng túi đồ trên lưng chờ hắn từ lâu.

Nhìn thấy Hồ Ma đi ra, bà bà lãnh đạm nói: "Đi thôi!"

Hồ Ma rất sợ bà bà, theo bản năng muốn nịnh nọt, tiến lên hai bước nói: "Để ta vác túi giúp bà?"

Bà bà có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Hồ Ma thật kỹ.

Có lẽ là do đêm qua ngủ không ngon, mắt của Hồ Ma có quầng thâm rất đậm, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc, cả người lộ ra chút phờ phạc.

Biểu cảm của bà bà có chút nặng nề, lắc đầu nói: "Hai vai của ngươi bị thương, không vác được vật nặng."

"Chúng ta đi tới lão hỏa đường tử, bái lão tổ tông xong rồi lại tính."

". . ."

Hồ Ma cũng không biết lão hỏa đường tử thì có liên quan gì với tổ tông, nhưng tinh thần của hắn rất mệt mỏi, cũng chẳng muốn hỏi thêm.

Trên mặt đường đá, vài chỗ còn lưu lại nước đọng từ cơn mưa không lâu trước đây, lầy lội mà ẩm ướt.

Sương sớm còn đọng lại trên hàng rào, che phủ tất cả khí tức thần bí gần xa.

Đây là một thế giới hoàn toàn khác xa với thế giới trong trí nhớ của Hồ Ma, cổ xưa lại vắng vẻ, còn có một loại cảm giác rách nát.

Cũng không biết tại sao, nhưng Hồ Ma mơ hồ có chút sợ hãi khi đối mặt với thế giới này.

Bỗng nhiên, tay trái của hắn lạnh buốt, cúi đầu nhìn xuống, là nha đầu Hồng Đường đã nhích tới gần, nắm tay của hắn.

"Đi thôi, Hồ Ma ca ca. . ."

Nàng ngẩng đầu cười hì hì nhìn hắn, vô cùng hồn nhiên. Thoạt nhìn giống một tiểu cô nương có chút sợ hãi khi đi ra ngoài, đã quen nắm tay người lớn đi cùng.

"Nhưng nàng chính là một con quái vật nhỏ...."

Nội tâm hắn muốn từ chối nắm tay tiểu nha đầu, nhưng lại không dám bỏ ra, chỉ có thể chịu đựng.

Hắn dắt tay tiểu nha đầu, cất bước theo bóng lưng còng của bà bà, tiến thẳng về phía trước.

. . .

Đây là lần thứ hai Hồ Ma đi ra ngoài, khác biệt so với tâm trạng hoảng loạn ngày hôm qua, lần này hắn có thể quan sát rõ ràng bộ dạng của thế giới mới, hình như bọn họ đang ở bên trong một dãy núi, hắn nhìn bốn phía, có thể thấy được đỉnh núi cao vút trong mây, cùng với rừng cây xanh ngắt tĩnh mịch.

Xung quanh là lầu gỗ liền mảnh, tầng tầng lớp lớp, con đường đá vụn không có quy tắc dẫn đi khắp nơi, phác họa thành bộ dáng của một ngôi làng được hàng rào bao bọc.

Lần này hắn cẩn thận nhìn kỹ hơn, nhưng vẫn không phát hiện đồ vật hiện đại mà mình quen thuộc.

Bất kể là quần áo hay nông cụ, đá mài nặng nề thô kệch cùng giếng đá đầy nước, mọi thứ bên trong hàng rào đều hiện ra khí tức cổ xưa.

"Két...két. . ."

Đi một hồi, phía trước có một gia đình mở cửa phòng nhà mình ra.

Nhưng khi ngẩng đầu thấy nhóm ba người Hồ Ma, vội vàng quay trở về, lặng lẽ đóng cửa lại.

Người bên trong hàng rào đã dậy, trên đường thỉnh thoảng có ba năm người đi cùng nhau, nhưng khi gặp bà bà, tất cả đều lặng lẽ né tránh.

Nếu thật sự không tránh được, cũng chỉ lúng túng đứng tại chỗ, nở một nụ cười gượng với bà bà.

Trong mơ hồ, Hồ Ma nghe được trong phòng bên cạnh có tiếng nói nhỏ truyền tới: "Bản lĩnh của Hồ bà bà thật là lớn. . ."

"Tiểu quỷ nhập vào người tiểu tử Hồ gia lợi hại như vậy, thế mà vẫn có thể cứu trở về. . ."

". . ."

"Ơ kìa, nhìn phía Hồ bà bà đi, có phải là đang đi tới lão hỏa đường tử hay không?"

"Đám tổ tông có nhận tiểu Hồ Ma không?"

"Xuỵt. . ."

". . ."

"Hồng Đường không thích các thôn dân ở đây. . ."

Trong lúc lặng lẽ đi tới phía trước, tiểu nha đầu bỗng ngẩng lên nhìn Hồ Ma nói: "Bà bà vẫn luôn khám bệnh giúp bọn họ, nhà ai nghèo không lấy tiền, còn tặng thảo dược, nhưng hiện giờ bọn họ lại trốn tránh bà bà, sợ bà bà mượn mạng của bọn họ đổi cho Hồ Ma ca ca. . ."

"Mượn mạng?"

Hồ Ma nhìn mặt của tiểu nha đầu, không biết phải tiếp lời nàng thế nào.

Các thôn dân đều sợ bà bà, hắn cũng sợ. . .

Nhưng mà, thân phận của bà bà, có lẽ là bác sĩ hoặc là bà đồng của thôn nhỏ trong hàng rào này?

Trong kiếp trước của hắn, ở một số thôn làng vắng vẻ, chữa bệnh và trừ tà thường thường đều do một người đảm nhận.

Trong ánh mắt kính sợ của thôn dân, một già một trẻ một thiếu niên đi qua hàng rào, tiến tới một chỗ dốc núi phía Bắc.

Lúc tới sườn núi, đã có mấy người đứng đợi sẵn.

Người cầm đầu mặc áo da dê, bên hông cài một cái tẩu thuốc thật dài, trên gương mặt già nua tràn đầy nếp nhăn.

"Bà bà Hồ gia. . ."

Nhìn thấy đám người Hồ Ma và bà bà đi tới, lão vội vàng chạy ra đón chào, trước liếc mắt nhìn Hồ Ma, sau đó dời mắt do dự nói với bà bà: "Nhìn qua thì thân thể của tiểu điệt Hồ Ma đúng là tốt hơn rồi, nhưng bà. . . Thật sự muốn đưa hắn vào lão hỏa đường tử?"

Bà lão chậm rãi ngẩng đầu nhìn lão, lại liếc qua mấy người nam tử trung niên sợ hãi rụt rè phía sau.

"Không được sao?"

". . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK