• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng hắn có chút khẩn trương, đành phải tự an ủi: "Mặt khác, trên thế giới này còn có những người chuyển sinh giống ta, vậy liệu ta có thể tìm được những người khác hay không? Thu hoạch một chút trợ giúp từ chỗ bọn họ?"

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tín hương còn thừa khoảng nửa đốt ngón tay bên trong lư hương.

Nhưng khói tín hương đốt ra lại không ổn định chút nào, chỉ tiêu tán ra xung quanh.

Hồ Ma giật mình: "Hình như vị lão huynh lúc trước đã liên tục kêu gọi trong thời gian rất lâu, nhưng chỉ có một mình ta đáp lại."

"Điều này nói rõ, xung quanh thật sự đã không còn người khác?"

". . ."

Sau khi suy nghĩ thông suốt hắn không đợi thêm nữa, lập tức rút tín hương trong lò ra đặt ở một bên.

Tuy rằng chỉ gấp gáp nói chuyện với nhau một xíu, nhưng hắn cũng ý thức được, đây là một loại tài nguyên trân quý.

"Lão Âm Sơn? Hồ Quan Thôn?"

Trong lòng lập lại địa danh mà vị lão huynh nọ vừa nhắc tới.

Nghe qua lời đối phương, có lẽ gã đang trong hoàn cảnh rất nguy hiểm, nhưng hình như gã cũng có phương pháp gì đó để tự bảo vệ, có thể kiên trì khoảng hai tháng, mà tín hương của gã đã đốt hết rồi, nói cách khác, trong khoảng thời gian tiếp theo gã không có cách nào cầu cứu những người khác.

Người có thể cứu gã, chỉ có mình?

Hồ Ma hơi có ý muốn động, nhưng không lâu sau lại lắc đầu buồn rầu.

Bây giờ hắn có thể cứu được ai?

Ngay cả hàng rào cũng không dám bước ra, thậm chí không dám rời khỏi bên người bà bà cùng Tiểu Hồng Đường.

Mà vị Nhị Oa Đầu nọ cũng nói, nếu như hắn có cơ hội gặp được những người khác, hãy dẫn họ qua cứu gã, nhưng nếu gã kêu gọi lâu như vậy cũng không tìm được người, vậy với chút bản lĩnh của hắn, làm sao có thể tìm được?

Nội tâm giống như bị một tầng bóng mờ che phủ, Hồ Ma yên lặng tỉnh lại, chỉ cảm thấy sau lưng có một tầng mồ hôi lạnh.

Cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu chiếu tới chút ánh sáng nhàn nhạt.

Trời còn chưa sáng, nhưng Hồ Ma đã có thể nhìn thấy một chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào bên trong cánh cửa gỗ đơn sơ.

Dường như bà bà cũng đã thức dậy, đang dọn dẹp thứ gì đó.

xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~

Không biết Đường Tiểu Hồng đang gặm cái gì bỗng nhiên gào to: "Hồ Ma ca ca tỉnh rồi."

Sau đó tiếp tục gặm.

". . ."

Hồ Ma định giả bộ ngủ một chút để hồi phục tâm tình, nghe vậy chỉ đành chậm rãi ngồi dậy.

Hắn cố gắng nhéo nhéo gương mặt của mình, đặt việc biểu hiện trước mặt bà bà trở thành chuyện quan trọng nhất của mình.

Chầm chậm xuống giường đi tới cạnh cửa, đẩy cửa ra, ngọn đèn trên bàn bát tiên nhẹ nhàng lung lay, bà bà đang ngồi trên ghế đẩu thu dọn đồ đạc cũng chầm chậm quay lại nhìn hắn.

Hồ Ma vừa mới lộ ra nụ cười, bà lão bỗng hỏi: "Hôm qua ngươi ngủ không ngon?"

"Trong đêm ta đắp chăn cho ngươi, thấy dáng vẻ của ngươi giống như rất khẩn trương, còn nói mê sảng những câu khó hiểu."

"Hả?"

Hồ Ma nghe vậy lông tóc hơi run lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Còn chưa đợi hắn trả lời gì, bà lão đã thu hồi ánh mắt nói: "Có phải là gặp ác mộng hay không?"

"Ăn nhiều thịt Thái Tuế như vậy, tuy rằng có thể trị bệnh, nhưng cũng sẽ có ít ảnh hưởng, mơ thấy những giấc mơ cổ quái, có những người ăn xong còn bị điên. . ."

"Nhưng chỉ có loại thịt đó mới có thể trị khỏi bệnh của ngươi."

". . ."

"Vâng, ta biết rõ."

Hồ Ma chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ có thể mở miệng đáp ứng, do dự một hồi mới lấy đủ can đảm tới giúp đỡ bà bà thu dọn đồ.

Sau khi hắn ý thức được thịt Thái Tuế và tín hương có liên quan, ngược lại cũng không có tâm lý đối lập nữa.

Thậm chí hoàn toàn trái ngược, hắn vừa sắp xếp lại suy nghĩ, trong lòng lại nổi lên một chút hiếu kỳ.

Vừa điềm nhiên như không có việc gì giúp bà bà đặt thịt khô, đường đỏ, tẩu thuốc, chăn bông ở bên cạnh vào trong túi, vừa cẩn thận cẩn thận hỏi: "Bà nội, bà cho cháu ăn thịt Thái Tuế, nói là có thể trấn tà túy, nhưng loại thịt này, đến tột cùng là cái gì vậy?"

Vừa nghe hắn hỏi, ánh mắt âm u của bà bà lập tức nhìn qua.

Tiểu Hồng Đường đang gặm chân gà xoẹt zoẹt~ trong góc tường cũng quay người nhìn về phía Hồ Ma.

Đáy lòng Hồ Ma rất căng thẳng, âm thầm tự nhủ cổ vũ chính mình.

Bây giờ hắn vừa mới sống lại, không nhớ được nhiều thứ, hỏi ra vấn đề như vậy không phải hợp lý sao?

Mỗi ngày đều ăn một miếng thịt cổ quái nhưng một câu không hỏi, đó mới là kỳ quái.

Dường như trôi qua thật lâu, lại giống như chỉ là ảo giác do quá mức căng thẳng, hắn nghe bà bà nhẹ nhàng thở dài, nói: "Thái Tuế lão gia, có thể trấn hết thảy tà túy."

"Lúc trước ngươi bị người ta hại quá độc ác, cho nên mỗi ngày ta chỉ có thể đi cầu Thái Tuế gia, cắt một chút thịt tới cho ngươi bổ sung thân thể, cũng không phải chỉ có ngươi ăn, tộc trưởng và đám lão nhân gia bên trong hàng rào đều ăn thịt Thái Tuế để kéo dài tuổi thọ."

"Nhưng mà, thứ bọn họ ăn là Bạch Thái Tuế, hơn nữa không dám ăn nhiều."

"Cao cấp hơn Bạch Thái Tuế gọi là Lục Thái Tuế, nhưng loại đó đều bị người trong thành lấy đi."

". . ."

Hồ Ma nghe xong, trong lòng hơi động một chút: "Vậy còn ta?"

Bà lão đứng dậy, nói: "Ngươi bệnh nặng, ăn đồ bình thường không được, đồ ngươi ăn là ta chuyên môn cầu xin về."

"Gọi là Huyết Thái Tuế!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK