"Biến mất?"
Sau khi nén hương đốt hết, tiếng cầu nguyện của bà bà cũng dừng lại, Hồ Ma đột nhiên thấy hoa mắt.
Gió lạnh rét thấu xương xung quanh đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Hồ Ma lần nữa cảm nhận được nóng bức từ bên trong lão hỏa đường tử truyền đến, mồ hôi trên người tuôn ra như mưa.
Nhìn sang, những bóng người quỷ dị bên trong lão hỏa đường tử cũng hoàn toàn biến mất.
Dường như mọi thứ vừa thấy chỉ là ảo giác của hắn.
Bà bà yên lặng ngồi cạnh lò thiêu không nói gì, qua rất lâu, mới cất mấy đồ vật trước mặt.
Tiểu Hồng Đường lặng lẽ nhích tới gần, nàng bĩu môi, hình như hơi mất hứng.
"Tình huống hiện tại là sao?"
Hồ Ma thở mạnh cũng không dám, chỉ lặng lẽ đánh giá, lặng lẽ đổi từ tư thế quỳ thành ngồi.
Hắn không hiểu nghi thức vừa xong có ý nghĩa gì, cũng không dám xen vào lung tung.
"Hồ bà bà. . ."
Lúc này, mấy người lão tộc trưởng phía dưới sườn núi cũng thấy tình huống bên trên, nhìn bà bà cúi thấp đầu thu dọn đồ đạc, vẻ mặt của bọn họ cũng rất khó xử: "Năm đó lão huynh đệ Hồ Sơn không có thiêu trong lão hỏa đường tử, người xem…tổ tông không nhận tiểu Hồ Ma, hay là chúng ta nghĩ biện pháp khác cho tiểu Hồ Ma. . ."
"Sẽ nhận thôi."
Đột nhiên mặt bà lão trở lên lạnh lùng mở miệng nói: "Cho dù hiện giờ tổ tông không nhận hắn, nhưng chờ ta vào lò thiêu, rồi sẽ nhận hắn."
"Ngươi đừng nghĩ tới những chủ ý khác, đây chính là hạt giống cuối cùng của Hồ gia."
"Ta sẽ không để hắn gặp chuyện không may, cũng sẽ không để hắn cả đời đều trốn ở bên trong hàng rào, ngay cả cửa cũng không thể bước ra!"
". . ."
"Ngài hiểu lầm rồi, không ai muốn tiểu Hồ Ma gặp chuyện không may cả."
Lão tộc trưởng và đám người vội vàng giải thích, một bên đỡ bà lão đứng lên, lại đến bên cạnh nói chuyện: "Những năm này Hồ Sơn huynh đệ và bà bà giúp đỡ bên trong hàng rào thế nào, mọi người đều nhìn thấy hết, nhưng các lão tổ tông cũng không phải là người sống, không phân biệt được việc này. . ."
"Bây giờ ngài tạm đi qua bên này, chúng ta muốn trao đổi cùng ngài một chút."
"Có lẽ, muốn cho các lão tổ tông nhận tiểu Hồ Ma, còn có biện pháp khác. . ."
". . ."
". . ."
Nhìn thấy bà bà được bọn họ đỡ đến một bên, khẩn khương nói điều gì đó, Hồ Ma từ trên mặt đất đứng lên, thu dọn đồ giúp bà bà, sau đó đứng qua một bên.
Cách xa lò thiêu quỷ dị nọ một chút, hỏi Tiểu Hồng Đường những nghi ngờ trong lòng:
"Các lão tổ tông không nhận ta, là ý gì?"
". . ."
“Hồ Ma ca ca thật sự hoàn toàn không nhớ gì sao?”
Tiểu Hồng Đường nghiêng đầu tò mò đánh giá Hồ Ma, làm cho hắn cảm thấy có chút chột dạ.
May mắn Tiểu Hồng Đường cũng không hỏi nhiều, thanh thúy nói: "Lão hỏa đường tử, chính là nơi thiêu xác của tổ tiên!"
"Lão nhân chết trong hàng rào, đều sẽ được thiêu xác trong lão hỏa đường tử."
"Đời đời đều là như vậy, ngoại trừ người không chịu khó phấn đấu tựa như Thôi lão thái gia, lúc còn sống qua loa cẩu thả, còn ăn đồ vật không nên ăn, cho nên người Thôi gia ghét lão, không cho vào lão hỏa đường tử, tìm một chỗ bên ngoài hàng rào để chôn."
"Nhưng cho dù vậy, bà bà vẫn sợ lão gặp chuyện không may, tìm một cái nắp quan tài để trông chừng lão ta."
". . ."
"Bên trong hàng rào lại có tập tục như vậy sao?"
Hồ Ma nghĩ tới rập rạp vô số bóng người vừa xuất hiện trong lão hỏa đường tử, đã hiểu thân phận của bọn họ.
Trong lòng hắn không rét mà run, nhưng đồng thời có chút nghi ngờ: "Tại sao phải thiêu nhiều người như vậy tại một chỗ, lão hỏa đường tử có ích lợi gì sao?"
"Chính là để bảo hộ cho con cháu. . ."
Tiểu Hồng Đường cười hì hì nói: "Bên trong lão hỏa đường tử, tổ tiên hiển linh có thể trừ tà, đuổi quỷ, tích phúc cho con cháu."
"Thiêu càng nhiều người, vậy càng linh nghiệm."
"Bình thường bọn họ sẽ bảo hộ hàng rào, để cho tà túy bên ngoài không dám đi vào."
"Nếu như bên trong hàng rào có người bị tà túy trêu chọc, hoặc là quấn lấy, tới lão hỏa đường tử cúi chào là sẽ hết, đến buổi tối, nếu như có việc muốn ra ngoài hàng rào, tới đây nắm ít tro xám, bỏ vào trong túi, tốt hơn so với bùa hộ mệnh. . ."
". . ."
"Còn có thể như vậy?"
Hồ Ma tỉ mỉ tưởng tượng, cảm thấy hợp lý.
Ngay từ đầu hắn nghe thấy bên trong lão hỏa đường tử thiêu nhiều người như vậy, lại nghĩ tới bóng người rập rạp vô số lúc trước, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, đây rõ ràng là một nơi tràn đầy tà môn và tà túy, lại thiêu nhiều người cùng một chỗ như vậy, có thể an tâm được sao?
Nhưng hiện giờ hắn đã hiểu, hàng rào có thể sống sót, tất nhiên có đạo lý của mình.
Nếu như trên thế giới nhiều tà túy như vậy, tự nhiên sẽ có phương pháp đối phó.
Mặc kệ là thờ phụng Thần Phật hay là cái gì khác, đều không đáng tin cậy bằng việc mời tổ tiên nhà mình phù hộ?
Chỉ là, nắm một vốc tro hương trên người là có thể trừ tà, tại sao đến hắn lại phải phiền toái như vậy?
. . .