"Mỹ nhân của trại. . ."
Hồ Ma suy nghĩ nghiêm túc một lúc, hắn ít đi ra ngoài, những người hắn gặp qua bên trong hàng rào đa số đều là đen sì sì, chất phác chậm chạp, ngẫu nhiên có mấy bà cô cũng thấp bé ngăm đen, mặc quần áo bông mập mạp, bộ dáng thật sự không có gì đáng nói.
Nhưng mỗi địa phương đều có chỗ nổi bật, có thể xưng là mỹ nhân bên trong hàng rào, xấu cũng sẽ không quá xấu đi?
Trong lòng xao động, không khỏi chờ mong nhiều hơn.
Không nhịn được hỏi: "Lớn tuổi không? Ngươi có biết không?"
"Tuổi không lớn."
Hồng Đường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Lúc chết mới mười bảy tuổi."
"?"
Hồ Ma không khỏi ngớ ra một chút: "Lúc chết?"
"Đúng vậy. . ."
Tiểu Hồng Đường vui vẻ nói: "Nếu còn sống, cho dù người ta đến sống trong Hồ gia, vậy bên trong lão hỏa đường tử vẫn không có người của Hồ gia, nhưng nếu ngươi đi ở rể, ngươi có thể được các lão tổ tông bên trong lão hỏa đường tử phù hộ rồi, hiện giờ Hồ gia không còn người khác, cho nên bà nội giúp ngươi tìm vợ dưới cõi âm, hoàn thành âm hôn, vợ của ngươi ở phía dưới có thể bảo hộ ngươi, ngươi còn có thể hoá vàng mã cho nàng."
"Việc này, chính là ý kiến của đám người tộc trưởng nghĩ ra trước đó không lâu, bà bà suy nghĩ vài ngày mới đáp ứng."
"Nhưng mà Triệu Gia có chút tham lam, tìm bà bà đòi thật nhiều sính lễ. . ."
". . ."
"Con mẹ nó, đạo lý quỷ gì vậy?"
Hồ Ma thoáng cái nổi hết cả da gà.
Lúc này hắn mới hiểu được, sau khi hoàn thành quỳ bái lúc trước lão tộc trưởng đã nói gì cùng bà bà.
Hắn hai đời không kết hôn, nhưng khi kết hôn lại kết hôn với người âm?
Cho dù là ở kiếp trước, loại minh hôn này cũng sẽ làm cho nội tâm người khác sợ hãi, huống chi cái thế giới xuất hiện nhiều quỷ quái như này?
Nếu như thật sự phải kết minh hôn, linh hồn cô dâu sẽ không quấn mình cả đời chứ?
Chuyện khác hắn cứ mơ mơ màng màng trôi qua rồi, nhưng việc này cần phải nói với bà nội một chút, tranh thủ quyền lợi cho mình, vì vậy lập tức vội vàng cầm chiếc ghế đẩu ngồi cạnh cửa đợi bà bà trở về.
Thời điểm trời sắp tối, bà bà mới trở về.
Bà bà chống quải trượng, trong tay cầm một khối thịt lớn được dây thừng buộc, lắc lư qua lại.
Hồ Ma liếc mắt nhận ra là thịt Thái Tuế, hơn nữa so với khối hắn bình thường ăn còn lớn hơn chút ít.
Lễ hỏi đã chuẩn bị xong?
"Cái kia. . ."
Hồ Ma đứng lên, vừa muốn nói chuyện, nhìn thấy được khuân mặt mệt mỏi của bà bà.
Lời nói đến bên miệng lại thu trở về, hắn vội vàng dìu bà bà thuận tay nhận miếng thịt trong tay bà mang về: "Bà ngồi nghỉ ngơi trước."
Hắn đặt thịt vào trong vạc rồi rót nước đưa đến trước mặt bà.
Bà bà liếc mắt nhìn Hồ Ma, chậm rãi nhận lấy chén nước từ từ uống, biểu cảm có chút phức tạp.
"Ngươi không nên ngồi ở bên ngoài thời gian dài, tuy rằng thân thể khá hơn, nhưng phải tránh gió."
Bà lão uống nước xong đưa chén cho Hồ Ma, Hồ Ma lại rót nước tiếp, bà bà chậm rãi khoát tay, nói: "Lúc trước dẫn ngươi đi lão hỏa đường tử, nhưng đám tổ tông đó không nhận ngươi, bọn họ chính là người chết, chỉ nhận người thân không để ý người ngoài."
"Lúc nào ta chết rồi, ngươi vác xác ta vào lão hỏa đường tử, Hồ gia chúng ta mới xem như là người ở chỗ này."
Hồ Ma vội nói: "Bà bà đừng nói như vậy, ngài rất khỏe mạnh, so với đám dân làng cần bảo vệ thì khỏe hơn nhiều."
Bà lão nghe lời này, trầm mặc một chút, ánh mắt rung động.
"Đúng vậy. . ."
Bà thở dài nói: "Bây giờ lão bà bà ta vẫn không thể nằm bên trong hỏa đường tử được, nhưng ngươi cũng cần có người che chở. . ."
"Tộc trưởng sợ tâm ta nguội lạnh, ngày đó đã cho ta ý kiến, muốn cho ngươi kết hôn. . ."
". . ."
Hồ Ma vừa nghe tới đây, tâm cũng nhảy lên, rốt cuộc nói đến chính sự, đang chần chờ không biết khuyên bà như thế nào để từ chối thì nghe bà hít một tiếng, nói: "Ta suy nghĩ một chút, vẫn từ chối."
"A?"
Hồ Ma có chút vui mừng ngoài ý muốn, vội ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà lão.
"Ngươi thể chất yếu kém, kết minh hôn, sợ là chịu không được âm khí của nữ quỷ kia."
Bà bà chậm rãi nói: "Huống hồ ngươi là con cháu cuối cùng của Hồ gia ta, tương lai muốn trông chờ ngươi dạng danh tổ tiên, sinh con đẻ cái, nếu kết minh hôn, hoặc là ngươi cả đời này sống cùng vợ ma, hoặc là sau đó bỏ nàng lấy người khác, cả 2 biện pháp đều không đáng tin."
"Thì ra là nguyên nhân này?"
Hồ Ma trong lòng nhất thời vui mừng, một bên bóp vai cho bà bà, nói: "Hết thảy nghe theo bà bà."
Đêm nay, sau khi hắn ngủ, mơ mơ màng màng thấy một dáng người yểu điệu, là một cô nương trẻ tuổi mặc quần áo đắt tiền màu đỏ, đi tới trước giường của hắn khóc lóc sướt mướt, vừa lau nước mắt vừa nói: "Người nhà của ta lúc trước hỏi ta, ta không muốn gả, nhưng bà nội của ngươi cho sính lễ hỏi nhiều, ta đành đáp ứng, nhưng khi ta đã chuẩn bị bò tới gần đầu giường của ngươi rồi, bà bà của ngươi lại đòi hủy hôn. . ."
"Người nhà ngươi ức hiếp người khác như thế, để người phía dưới nhìn ta thế nào hả?"