Trong lòng của Hồ Ma có một kế hoạch, nhưng hắn cần suy nghĩ xem nên thực hiện như thế nào.
Nhìn qua thì tiểu cô nương mặc áo đỏ đứng ở trước mặt của hắn chỉ khoảng mới năm hoặc sáu tuổi, có lẽ còn nhỏ hơn.
Trên đầu buộc tóc thành bím, tay chân gầy gò, bộ dáng phấn điêu ngọc trác.
Có cảm giác nếu như đánh nàng một quyền, có thể làm cho nàng khóc rất lâu. . .
Nhưng Hồ Ma có thể khẳng định, nếu như đánh một quyền ra, chính hắn mới là người phải khóc.
Với tốc độ quỷ dị và sức mạnh hơn người mà nàng vừa thể hiện ra, lại còn có thể liếm vết thương cầm máu, tất cả đều nói rõ nàng không thể nào là người bình thường.
Nói đùa, người ở cùng bà lão đó, có thể là người bình thường được sao?
Điều quan trọng bây giờ là giải quyết nàng như thế nào.
Trong phòng hoàn toàn im lặng.
Cảm thấy không khí trong phòng có chút cổ quái, dù Hồ Ma có dũng khí cũng không dám đi ra khỏi phòng, hắn dường như không nghe được tiếng thở của nàng.
Vì vậy, vừa nghĩ, hắn vừa thử mở miệng thăm dò nàng:
"Ngươi tên là gì? Có quan hệ gì với bà bà?"
". . ."
"Ta tên là Tiểu Hồng Đường, được bà bà nhặt ở bên ngoài về."
Tiểu nha đầu ngồi xổm trên mặt đất, vóc người của nàng quá nhỏ, bộ dạng lúc ngồi xuống có chút quái dị, như một con châu chấu.
Âm thanh lúc nói chuyện giống như đứa trẻ đang ngậm một vật gì đó trong miệng, ngây ngô khờ khạo, nhưng hắn cảm nhận rằng cô bé không phải tiểu nha đầu năm sáu tuổi như vẻ bề ngoài.
Hồ Ma nghĩ ra gì đó, tiếp tục nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ta. . ."
Đây dường như là một câu hỏi khó đối với Tiểu Hồng Đường, cô bé giơ bàn tay ra đếm một lúc rồi nói: "Ta theo bà bà bảy tám năm rồi. . ."
"Nhưng ta không biết mình bao nhiêu tuổi."
". . ."
"Bảy tám năm?"
Hồ Ma xác định, tiểu nha đầu này không bình thường.
Nàng chưa đến bảy tám tuổi, đã đi theo bà lão bảy tám năm, vậy thời điểm nhặt được thì nàng mấy tuổi?
Nói không chừng, có thể nàng tương tự như chiếc nắp quan tài, cũng là một "Tà túy" như trong lời của bà lão nói?
Bà lão kêu nàng chiếu cố hắn, nói thẳng ra là để nàng canh chừng hắn.
Thấy nàng ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn mình, tâm tư của Hồ Ma cũng dâng lên cảm giác khó chịu.
Cẩn thận quan sát, phát hiện ra nàng ngoài nhìn hắn, thỉnh thoảng còn nhìn về phía bàn bát tiên.
Theo ánh mắt của nàng, hắn phát hiện vật mà nàng nhìn là miếng thịt mà bà lão mang đến đặt trên mặt bàn.
Trong bảy ngày qua, bà lão liên tiếp bắt hắn phải ăn khối thịt kỳ quái này, Hồ Ma còn nhớ rõ loại cảm giác chán ghét ghê tởm khi phải nuốt nó xuống cổ.
Nhưng dường như tiểu nha đầu rất thèm khối thịt đó?
"Có phải ngươi rất muốn ăn miếng thịt kia không?"
Hắn âm thầm xem xét, trôi qua một khoảng thời gian, hắn hỏi tiểu nha đầu.
"Không muốn ăn”
Tiểu nha đầu nghe thấy vậy, lắc đầu, nhịn không được nuốt nước bọt.
"Ăn rất ngon đấy."
Hồ Ma càng chắc chắn tiểu nha đầu này không bình thường, nhưng cũng không thông minh cho lắm, cẩn thận dụ dỗ:
"Ngươi có thể ăn thử, rất ngon."
". . ."
Tiểu nha đầu rõ ràng động tâm rồi, nhưng lại lắc đầu liên tục: "Không được."
"Thịt này là bà bà cố ý cắt từ trên người Thái Tuế lão gia, để làm đồ ăn cho Hồ Ma ca ca."
". . ."
"Thái Tuế lão gia là cái quỷ gì vậy?"
Hồ Ma thầm nghĩ, sau đó tiếp tục dụ dỗ: "Không sao hết. . ."
"Bà bà đã cho ta, thì chính là của ta, bây giờ ta cho phép ngươi ăn nó, bà bà sẽ không biết đâu."
". . ."
Rõ ràng tiểu nha đầu đã rung động, liên tục nuốt nước bọt, do dự một chút rồi hỏi:
"Ngươi sẽ không nói cho bà bà biết chứ?"
". . ."
Hồ Ma cam đoan: " Nếu như bà bà có hỏi, ta sẽ nói là ta đã ăn hết rồi."
"Ừng ực. . ."
Lần này thậm chí Hồ Ma còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu do dự, nhìn thoáng qua vẻ mặt thẳng thắn và thành khẩn của Hồ Ma, sau đó lại nhìn khối thịt trên bàn bát tiên.
Cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, "Vèo" một tiếng xông lên.
Thân thể nhỏ bé, dễ dàng nhảy đến chỗ bàn bát tiên, duỗi hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn non nớt, nâng khối thịt lên.
"A ô. . ."
Nàng há to mồm, khóe miệng rõ ràng kéo dài đến hai bên mang tai.
Nguyên bản hai hàng hàm răng chỉnh tề, lúc này lại biến thành hai hàm răng sắc nhọn, hung hăng cắn xuống.
"Thứ quỷ gì vậy?"
Hồ Ma bị bộ dáng của tiểu nha đầu dọa sợ, gần như mất hết dũng khí.
Mà hinh như lực hấp dẫn của khối thịt đó đối với nàng đã vượt qua cả tưởng tượng của hắn, sau khi tiểu nha đầu nhảy lên mặt bàn, căn bản giống như là quỷ chết đói vậy, hoàn toàn không quan tâm đến thứ khác, hắn cũng lập tức phản ứng lại, di chuyển từng chút từng chút về phía cánh cửa.
Đến khi tới cửa ra vào, hắn còn cẩn thận quay lại nhìn một lần nữa.
Tiểu nha đầu vẫn đang ăn, quay lưng về phía hắn, mông nhỏ vểnh lên, giống như một con thú nhỏ đã nhịn đói lâu ngày.
Dù hắn chạy trốn hay trời sập xuống cũng không ảnh hưởng đến độ ngon của khối thịt. . .
Hồ Ma âm thầm hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở cánh cửa đang khép hờ ra bên ngoài, sau đó dùng hết sức xông ra.
. . .