• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không phải, không phải. . ."

Lão già vội vàng lắc đầu, trầm giọng nói: "Tiểu Hồ Ma không phải mới vừa khỏe lại sao? Hay là để cho hắn dưỡng thương thêm chút nữa?"

"Chính bởi vì mới khỏe, cho nên phải đi tới lão hỏa đường tử."

Thái độ của bà bà rất kiên định: "Các tổ tông không phù hộ hắn, thì ai phù hộ hắn?"

Sắc mặt của lão già trở nên vô cùng khó xử.

Bà bà không nói nhiều nữa, đi thẳng về phía trước, Tiểu Hồng Đường cũng kéo tay Hồ Ma, rất hưng phấn đi theo sau.

Lão già nọ thấy như thế cũng không khuyên can nữa, mấy người ở sau lưng cũng đều gật đầu cười về phía bà bà.

Nhưng đợi khi bà bà đi qua, bọn họ lại tới gần lão già mặc áo da dê, có chút bối rối nói:

"Tộc trưởng, bà bà làm như vậy, ngươi xem. . ."

"Ta cũng hết cách!"

Lão tộc trưởng nói: "Bên trong hàng rào này, ai dám ngăn cản bà bà?"

"Có còn lương tâm nữa hay không?"

"Đành phải chờ xem ý của các lão tổ tông vậy. . ."

". . ."

Sau khi đi lên sườn núi, Hồ Ma thấy trước mặt là một khu đất bằng, trên đó có 20 cái lò lửa lớn nhỏ bằng nhau.

Chung quanh dùng gạch đất chồng lên, dài và mảnh, bên trong chứa đầy tro tàn màu xám.

Có thể mơ hồ trông thấy than lửa màu đỏ sậm ẩn bên dưới tầng tro xám bên ngoài, khói lượn lờ, dường như lửa ở nơi đây một mực không tắt.

Mấu chốt là Hồ Ma còn thấy bên trong còn có một khối xương đầu người còn chưa có thiêu hết, chỉ còn lại một nửa nằm trên đám tro tàn, hốc mắt trống trơn, nhìn thẳng tới hắn.

Hồ Ma cả kinh: “Lão hỏa đường tử, là nơi thiêu người chết?"

"Quỳ xuống."

Bà bà bước tới trước hỏa đường tử, đặt bọc quần áo trên lưng xuống, thấp giọng bảo Hồ Ma.

Hồ Ma rất nghe lời quỳ xuống.

Tiểu Hồng Đường bên cạnh không quỳ, đợi ở một bên cười hì hì, bàn tay nhỏ bé đỡ cằm nhìn hắn.

"Quỳ gần hơn, để cho các tổ tông nhìn ngươi thật kỹ."

Bà bà thấy Hồ Ma quỳ cách xa bảy tám mét, nhíu mày, bảo hắn tiến lên.

Bất đắc dĩ, Hồ Ma đành phải tiến lên phía trước, cách lò thiêu chưa đến một mét, hắn có thể cảm nhận được khí nóng tản ra từ bên trong lò thiêu, áp lực làm cho cả người hắn đổ mồ hôi, hô hấp có chút khó khăn.

Bà bà lấy hương, chén, thịt, phù từ trong túi đồ ra.

Sau đó lần lượt cung kính thắp hương, cúng thịt, đốt phù, tiếp đó cúi đầu cầu nguyện:

"Hồ gia vào sơn trại 20 năm, giúp đỡ hàng xóm bảo vệ sơn trại canh tác đồn điền."

"Bây giờ Hồ gia không may gặp nạn, kẻ thù uy hiếp, tiểu quỷ ám thân."

"Hôm nay cầu tổ tông bảo vệ cháu của ta, trở lại sẽ đốt nhiều tiền nhan đèn hơn. . ."

". . ."

Bà bà nhắm mắt lại, lẩm bẩm liên miên, lập đi lập lại những lời này.

Lần thứ nhất Hồ Ma nghe không rõ, về sau chậm rãi nghe rõ, thấy thần sắc của bà bà ngưng trọng thành kính, trong lòng cũng thấy hơi cảm động.

Bà bà thật sự rất quan tâm tới người cháu của mình. . .

Đáng tiếc. . .

Những không đợi ý nghĩ của hắn hiện hết lên, trên lò thiêu bỗng thổi qua một trận gió lạnh.

Hồ Ma cảm thấy hoa mắt, đột nhiên cảm giác được không khí nóng bên trong lò thiêu lập tức trở nên lạnh như băng, rét thấu xương.

Lạnh đến mức có thể trực tiếp tiến vào trong xương cốt, đóng băng toàn thân hắn.

Thời khắc này, bên tai của hắn chồng chất những lời nói mớ không biết từ đâu tới.

Như một trăm người đang xì xào bàn tán, vô số âm thanh chồng chất, tràn vào lỗ tai của hắn.

Không chỉ như thế, hai mắt của hắn cũng đau dữ dội, hắn theo bản năng giơ tay lên xoa, đột nhiên ngơ ngẩn.

Bên trong lò thiêu, một nửa đầu lâu chưa đốt hết sinh ra một con mắt, âm u lạnh lẽo nhìn hắn.

Ngay sau đó, hắn thấy một cánh tay từ bên trong tro tàn thò ra ngoài.

Sau đó là cánh tay thứ hai, rồi là một gương mặt người, gương mặt thứ hai, gương mặt thứ ba.

Từng cánh tay hư ảo, mỗi cái đều tràn ra dày đặc lạnh lùng, những gương mặt mờ ảo, liên tiếp chui ra từ bên trong đống tro tàn.

Đó là hơn mười người, hay là mấy trăm người, hay hơn ngàn người?

Rậm rạp vô số, chen chúc dây dưa cùng một chỗ, như là một con rết có trăm ngàn cánh tay, lại bị ghép nối vào với nhau.

Vô số bóng người, chen lấn ở bên trong 20 cái lò thiêu.

Thân thể của đám người trùng lặp đan xen dần trở lên méo mó.

Vô số gương mặt chen lấn, vô số con mắt từ trên xuống dưới, tất cả đều nhìn chằm chằm Hồ Ma, trong nháy mắt xuất hiện rập rạp vô số.

Có âm u lạnh lùng, có mờ mịt ngu si, có hiếu kỳ kèm theo sợ hãi.

"Ô...ô...n...g!"

Hồ Ma bị tràng cảnh trước mặt làm cho chấn động, trong lòng hoảng sợ không thôi, tim hầu như muốn ngừng đập.

Hắn cứ ngơ ngác nhìn vô số bóng người chui ra từ bên trong lò thiêu.

Gió thổi vù vù xung quanh lò thiêu, giọng niệm tụng của bà bà càng dần càng gấp gáp, Tiểu Hồng Đường đã trốn ra thật xa.

Giống như người cây quỷ dị, không ngừng có càng nhiều bóng người hư ảo chui ra từ bên trong lò thiêu.

Bọn họ gần ngay gang tấc, từ trên cao hạ xuống, hờ hững nhìn Hồ Ma.

Không có một cánh tay nào vươn ra.

. . .

. . .

Bà bà một mực cúi đầu niệm kinh, dường như hơi thở cũng không thay đổi.

Bà càng niệm càng nhanh, mãi cho đến khi ba nén hương trước người lấy một tốc độ cháy khác với bình thường đốt hết mới dừng lại.

Mái tóc dơ dáy bẩn thỉu che đi gương mặt, không thể nhìn thấy biểu cảm của bà, chỉ nghe được một tiếng thở dài thất vọng truyền ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK