"Hồ Ma ca ca không giống người khác, bên trong lão hỏa đường tử không có người của Hồ gia."
Một câu của Tiểu Hồng Đường lập tức giải đáp nghi ngờ của Hồ Ma, hắn hiểu được tình cảnh bối rối của mình bây giờ.
"Hồ gia từ bên ngoài đến, không có tổ tiên chôn trong lão hỏa đường tử."
"Bà lão muốn nói chuyện cùng các lão tổ tông, mời bọn họ giúp đỡ, phù hộ Hồ Ma ca ca, nhưng các lão tổ tông không đồng ý!"
"Cho nên Hồ Ma ca ca gặp phải tà túy không có ai quan tâm, nắm tro cốt ra ngoài hàng rào cũng mất linh nghiệm."
"Nhưng đợi bà bà chết, vùi xác vào trong lão hỏa đường tử, các lão tổ tông sẽ nhận Hồ Ma ca ca, sẽ có người phù hộ rồi. . ."
". . ."
"Thì ra là như vậy. . ."
Tiểu Hồng Đường khờ khạo ngây ngô, giọng của trẻ con, lời nói không có trật tự giống người trưởng thành, nhưng Hồ Ma vẫn nghe rõ.
Chỗ khó xử của nguyên thân cũng nằm ở ngay đây, không có tổ tiên chôn trong lò thiêu. Theo lý thuyết, Hồ gia tới hàng rào hơn 20 năm, xuất lực không ít vì bên trong hàng rào.
Thậm chí phụ thân của nguyên thân cũng chết vì bên trong hàng rào.
Nhưng phụ thân của nguyên thân là chết ở ngoài hàng rào, không tìm được thi thể trở về, tự nhiên cũng không thể thiêu trong lão hòa đường tử.
Bà bà vốn muốn năn nỉ bọn họ một chút, đáng tiếc người ta không để ý.
Vừa xong có lẽ lão tộc trưởng đã đoán được như vậy, sợ bà bà thương tâm cho nên mới khẩn trương như vậy.
. . .
. . .
Quay đầu nhìn qua thế giới màu xám tro, nghĩ về ngày đó gặp phải tà túy, thậm chí đồ vật vừa mới chui ra từ bên trong lò thiêu xác, hắn hoàn toàn không có cảm giác an tâm sau khi được giải thích rõ ràng, ngược lại trong lòng càng sợ hơn.
Đến bây giờ, hoài nghi của hắn đối với thế giới này đã vô cùng chắc chắn.
Trong thế giới tràn đầy không an ổn như thế, hắn hoàn toàn không tìm được một chút cảm giác an tâm.
Có lẽ chỉ có thể nương tựa vào bà bà, ít nhất nhìn bà vừa thành kính cầu nguyện, có vẻ thật sự quan tâm tới hắn. . .
. . . Không đúng, bà ấy là quan tâm tới cháu của mình, hắn chỉ là hàng giả.
Hồ Ma không dám nói ra câu này, trước kia đầu của hắn hỗn loạn, hiện giờ đã tỉnh táo hơn, tuy rằng vẫn không xác định tình huống trước mắt là gì, nhưng bản thân đã sống lại là chuyện thật sự đã xảy ra.
Sâu trong đầu hắn, mơ hồ còn lưu lại một chút kỳ ức trống rỗng không chỗ dựa vào lúc chưa tỉnh lại.
Đó là một loại vô cùng sợ hãi và không rõ, cùng với cảm giác vô lực và hoàn toàn không cách nào chi phối vận mệnh mờ mịt.
So sánh với cảm giác an tâm khi "Còn sống" bây giờ, đó chính là thứ kinh khủng đáng sợ nhất.
Cho nên hắn không thể nói.
Sinh mệnh chính là như vậy, sống sót là bản năng lớn nhất của con người, nếu như mình đã sống lại, tuyệt đối không muốn chết thêm lần nữa.
. . .
. . .
Lúc Hồ Ma đang suy nghĩ, bà bà cũng đã bàn bạc xong với đám người lão tộc trưởng ở phía xa, từ từ trở về, Hồ Ma đã có hiểu biết nhất định về tình cảnh của mình vội vàng cầm theo túi đồ, chủ động đưa cho bà bà.
"Bà bà, bây giờ chúng ta trở về sao?"
". . ."
"Trở về."
Bà bà cũng không nói nhiều chỉ nhẹ gật đầu, Hồ Ma dìu bà chậm rãi đi xuống sườn núi.
Thình lình, bà bỗng nhiên quay đầu: "Ngươi vừa xong có nhìn thấy các lão tổ tông không?"
Hồ Ma có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía bà bà, trong đầu nhớ tới những bóng người quái dị nọ.
Chẳng lẽ mình không nên trông thấy họ?
"Quả nhiên là nhìn thấy. . ."
Bà bà nhìn biểu cảm ngạc nhiên của hắn, ánh mắt tựa như càng thêm mệt mỏi, trầm thấp nói: "Ngươi đã định hồn, không nên trông thấy các lão tổ tông, thậm chí cũng không nên trông thấy Tiểu Hồng Đường."
"Ta đây. . ."
Hồ Ma cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nha đầu đang nắm tay mình, trong lòng sợ hãi: "Quả nhiên là ma quỷ . . ."
Người khác không nhìn thấy nàng?
Lúc đi tới cùng nhau, trong mắt người khác, hắn đang nắm không khí?
"Bà bà, bên trong hàng rào đều nói, những người sắp chết mới có khả năng nhìn thấy người đi trước ở bên trong lão hỏa đường tử, nhưng bây giờ Hồ Ma ca ca cũng nhìn thấy, kể cả lúc ta không muốn cho Hồ Ma ca ca nhìn thấy, hắn cũng có thể thấy ta."
Nghe thấy nhắc tới mình, Tiểu Hồng Đường bên cạnh bỗng nhiên nói: "Hồ Ma ca ca có phải sắp chết rồi không?"
"Không. . ."
Bà bà chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: "Không chỉ người sắp chết có thể trông thấy, người vừa sống lại cũng có thể thấy."
"Hả?"
Trong lòng Hồ Ma đột nhiên thông suốt, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu xuống.
"Có thể trị khỏi. . ."
Bà bà không quay đầu nhìn hắn, vẫn chậm rãi vừa đi vừa lầm bầm nói: "Dù sao mới dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng, thân thể quá yếu cũng là bình thường, linh hồn sống lại thấy dương khí giống như tiến vào nồi dầu, cảm giác thần hồn với thân thể hợp nhất càng như rút gân lột da."
"Những cửa quan đó ngươi đều đã vượt qua rồi, còn lại không coi vào đâu, dưỡng thương thật tốt, ăn nhiều thịt, nhất định sẽ khá hơn. . ."
Sau lưng Hồ Ma ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ có thể cứng ngắc dìu bà lão, cẩn thận trở về.