"Đây là tiểu tôn tử của ta, mọi người làm quen một chút, ngày sau đừng để lũ lớn cuốn trôi miếu Long Vương."
Trong lúc đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên bà bà lạnh giọng mở miệng, sau đó cầm quải trượng trong tay, đập thật mạnh lên mặt đất.
"Ào Ào'" một tiếng, đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua.
Vô số cành cây quấn trên người Hồ Ma và bà bà như bị lưỡi đao vô hình chém, xoạt xoạt rơi xuống mặt đất.
Mơ hồ có đồ vật gì đó kêu lên đau đớn, rên rỉ thê thảm.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng sau một cơn gió đó, cành cây đung đưa xung quanh giống như sợ hãi, nhao nhao nhường đường.
Con đường phía trước Hồ Ma và bà bà đã trở lên rộng rãi hơn rất nhiều.
"Thật là lợi hại. . ."
Da đầu Hồ Ma run lên.
Không biết là do sợ hãi vu bà bà thình lình thể hiện uy phong của quải trượng, hay là sợ hãi cánh rừng như có sinh mạng này.
Lúc trước nghe nói bên ngoài hàng rào rất nhiều nguy hiểm, không ngờ nguy hiểm đúng là nhiều như thế.
May mắn lúc trước hắn không có thật sự chạy ra ngoài hàng rào, lần này lại đi theo chân bà bà.
Trong thế giới này, lý trí và thế giới quan không tin quỷ thần của Hồ Ma kiếp trước đều đã không còn sót lại chút gì, hắn không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ lặng lẽ đi theo bên cạnh bà bà, một đường đi tới trong núi rừng tĩnh mịch, cẩn thận không dám đụng vào bất kỳ vật gì.
Thế giới này làm cho hắn kính sợ, quan trọng hơn là ngay cả bà bà cũng rất cẩn thận.
Ngoại trừ phát hiện ra một số cành cây có tà tính, trong rừng còn tràn ngập các loại đồ vật quái dị.
Có một vũng nước nhỏ thoạt nhìn không có gì kỳ quái, lúc nó xuất hiện ở phía trước đường, bà bà nhíu mày, dẫn Hồ Ma đi đường vòng qua, kết quả đi không được bao xa, rõ ràng vẫn thấy được vũng nước nhỏ giống như đúc lúc trước.
Lần nữa đi đường vòng, rõ ràng vũng nước nhỏ vô cùng cố chấp, lại lần nữa xuất hiện.
Bà bà đành chịu thua, bảo Hồ Ma lấy gà sống trong túi trên lưng ra.
Móng tay vạch qua trên cổ gà, yết hầu đã bị cắt.
Vèo một cái, con gà bị ném vào chỗ trũng bên trong vũng nước, sau đó bà bà kêu Hồ Ma quay người đi, không cho hắn nhìn bên trong vũng nước xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu, sau lưng vang lên tiếng nhai nuốt quái dị.
Mấy phút sau, bà bà nói: "Quay người lại đi!"
Hồ Ma quay người lại nhìn, đã không thấy vũng nước nhỏ đâu nữa, lúc này bọn họ mới tiếp tục đi tiếp.
Lúc đi ngang qua một gốc cây như bị sét đánh tàn phế, bà bà bỗng dừng lại.
Bà bà thở dài bảo Hồ Ma hành lễ về phía gốc cây, sau đó đi tiếp mười lăm bước, đứng ở đó chờ bà.
Còn bà ở lại nói nhỏ, dường như trao đổi gì đó cùng gốc cây.
"Nhiều đồ vật tà môn đến như vậy sao?"
Hồ Ma căn bản không hiểu những hiện tượng quỷ dị ở đây, mơ hồ có chút sợ hãi, rồi lại có chút cảm giác mới lạ.
Hắn không nhịn được hỏi Tiểu Hồng Đường bên cạnh: "Bình thường người bên trong hàng rào làm sao dám đi ra ngoài?"
Sau khi đi vào mảnh rừng này, hình như Tiểu Hồng Đường cũng rất cẩn thận, không nói nhiều lắm.
Nghe thấy Hồ Ma hỏi, nàng mới vươn đầu nhỏ từ bên cạnh cái cây phía sau, nói: "Người khác ra ngoài sẽ không gặp nhiều tà túy như vậy, dương khí trên người bọn họ rất nặng, còn cầm theo tro cốt của lão hỏa đường tử trong người."
"Nhưng mùi của Hồ Ma ca ca thơm hơn, không giống những người khác."
". . ."
"?"
Trong lòng Hồ Ma không khỏi run lên, không nhịn được hỏi: " Bản lĩnh của bà bà lớn như vậy, không thể đuổi chúng nó đi được sao?"
"Bà bà là Tẩu Quỷ Nhân."
Tiểu Hồng Đường nói: "Tẩu Quỷ Nhân thông thường không đuổi tà túy, chỉ biết dẫn tà túy."
"Tẩu Quỷ Nhân?"
Hồ Ma lặng lẽ nghĩ đến: "Đây là thân phận, hay là tên bản lĩnh nào đó?"
Thấy bà bà cách đó không xa vẫn còn nói chuyện phiếm cùng gốc cây bị sét đánh, hắn thừa cơ hội hỏi thêm một câu:
"Bà bà muốn dẫn ta đi bái vị sư phụ nào, ngươi có biết không?"
". . ."
"Ra khỏi cánh rừng đi tiếp về phía nam. . ."
Tiểu Hồng Đường nghĩ một lúc, rồi nói: "Bà bà nhất định là muốn dẫn Hồ Ma ca đi tìm Nhị gia á!"
Trong lòng Hồ Ma khẽ động, nếu vị "Nhị gia" nọ sinh hoạt ở bên ngoài hàng rào, có lẽ bản lĩnh cũng không nhỏ đâu nhỉ.
Hắn tò mò hỏi: "Nhị gia và bà bà, bản lĩnh của ai cao hơn?"
"Không biết."
Tiểu Hồng Đường thành thật nói: "Tiểu Hồng Đường thân với bà bà, nhưng mà sợ Nhị gia."
"Tiểu Hồng Đường giúp bà bà đưa đồ qua cho Nhị gia, nhưng Tiểu Hồng Đường không dám vào nhà, ném đồ tới trước cửa rồi bỏ chạy á."
". . ."
Hồ Ma lặng lẽ suy nghĩ: "Có thể khiến cho Tiểu Hồng Đường sợ hãi như vậy, xem ra cũng có chút bản lĩnh. . ."
. . . Trong lòng Hồ Ma đột nhiên cả kinh, bà bà không nhìn ra hắn có vấn đề, nếu đổi thành người lợi hại hơn, phải chăng có thể nhận ra?
"Đi thôi!"
Lúc này, cuối cùng bà bà đã trở lại, nhìn Hồ Ma nói: "Gặp người quen, ôn lại chút chuyện cũ, chúng ta nhanh chóng lên đường thôi!"
"Còn khoảng thời gian một nén hương nữa là đến."