Huyết Thái Tuế. . .
Thứ hắn ăn bấy lâu nay, chính là Huyết Thái Tuế mà lão huynh trong mộng nhắc đến?
Đây không phải là đồ vật phi thường quý hiếm, người bình thường căn bản không nghĩ tới sao? Mỗi ngày hắn đều ăn nó thay cơm?
Là trong hàng rào quá giàu có, hay là nói, bà nội của hắn thật ra là một lão phú bà?
Trong lòng không khỏi sinh ra rất nhiều hiếu kỳ đối với Huyết Thái Tuế cực kỳ trân quý này.
Ăn nó có tác dụng gì? Tại sao hắn không cảm giác thân thể có biến hóa?
Chỉ thấy vết thương lành lại nhanh hơn so với bình thường.
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng Hồ Ma vẫn cố không để lộ ra biểu cảm kinh ngạc trên mặt, trên lý thuyết bây giờ hắn vẫn còn trong trạng thái mất trí nhớ, cho nên không biết Huyết Thái Tuế trân quý thế nào.
Hắn chỉ cúi đầu, cố gắng khống chế bàn tay không run rẩy, giúp đỡ bà bà gói hết đồ lại, kể cả hai con gà trống bị dây thừng trói chân bên cạnh.
Sau đó giả vờ như không có chuyện gì "A" một tiếng, mở lời nói: "Bà bà, chúng ta sắp xếp mấy thứ này, là chuẩn bị đi đâu sao?"
"Dẫn ngươi ra ngoài bái sư, học một chút bản lĩnh."
Bà bà không nhìn Hồ Ma, chậm dãi nói: "Tổ tông bên trong hàng rào không nhận ngươi, ta đã nghĩ biện pháp khác giúp ngươi tránh tà túy."
"Học bản lĩnh?"
Bây giờ Hồ Ma mới hiểu rõ, mấy thứ bà bà chuẩn bị, là lễ bái sư.
Hắn cũng thừa cơ hội bận rộn để dời đi lực chú ý của mình.
Chuyện liên quan đến Huyết Thái Tuế không thể suy nghĩ nhiều, rất dễ khiến bà bà nhìn thấy vẻ khiếp sợ lộ ra trên mặt.
Từ sau khi thất bại ở lò thiêu xác trở về, rồi lại từ chối âm hôn, bà bà rất lo lắng cho trạng thái của hắn, ngoại trừ mỗi ngày ăn loại thịt Huyết Thái Tuế tốt nhất, giúp hắn ổn định trạng thái, hình như bà bà luôn suy nghĩ biện pháp khác.
Hôm nay bà bà muốn dẫn hắn đi bái sư, chắc hẳn đó là phương pháp thứ ba mà bà nghĩ ra.
Nhưng người mà bà bà muốn hắn bái, là loại sư phụ gì?
Nếu nói tới bản lĩnh, ở trong thế giới quỷ dị này, bà bà cũng rất có bản lĩnh.
Chẳng lẽ ở đây còn có người lợi hại hơn so với bà bà sao?
Tuy rằng trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng mà hắn một câu cũng không hỏi.
Hắn đã sớm tổng kết ra phương pháp sống ở thế giới này, cùng với cách sinh tồn bên cạnh bà bà, đó chính là bớt hỏi, bớt thăm dò, dù chuyện gì xảy ra đều phải cân nhắc kỹ càng, dù sao bây giờ hắn ở thế giới này nửa bước cũng khó đi, làm gì còn lựa chọn nào khác?
Chỉ có thể biểu hiện ngoan ngoãn, thay quần áo xong, đỡ bà bà, bước ngắn bước dài đi ra ngoài.
Nhìn phía trước, không phải đi vào sâu trong hàng rào, mà là từng bước ra bên ngoài hàng rào.
"Không phải là người bên trong hàng rào sao?"
Lúc đi tới bên cạnh hàng rào, trong lòng Hồ Ma đã hơi kinh ngạc.
Bà bà muốn dẫn hắn ra ngoài hàng rào?
Từ lúc tỉnh lại đến bây giơ, Hồ Ma đã hiểu rõ, tà túy bên ngoài hàng rào nhiều hơn bên trong hàng rào rất nhiều.
Từ lúc hắn đến thế giới này đến bây giờ, đây là lần đầu tiên đi ra ngoài hàng rào.
Nhìn những cây cổ thụ che trời xa xa, quang cảnh rừng rậm sâu thẳm, trong lòng nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Không biết có bao nhiêu tà túy cùng loại với con dê đứng thẳng, khỉ mặt trắng, ẩn núp ở sâu trong mảnh rừng này. . .
Nhưng nghĩ lại, đi theo bên cạnh bà bà, còn có Tiểu Hồng Đường, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?
Ra ngoài hàng rào, lập tức nhìn thấy một con đường mòn, đi xuyên qua lớp cỏ dại cao lớn dày đặc vào sâu trong rừng.
Xung quanh yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy. Trước mặt là cánh rừng vừa rộng và vừa rậm rạp.
Không biết thế giới này đã trải qua những gì, mặc dù bây giờ đang ở trong thâm sơn nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Rõ ràng đang là buổi trưa, nhưng trong rừng vô cùng âm u và áp lực.
Dưới chân là cỏ hoang rậm rạp, hầu như che phủ không thấy con đường mòn đâu nữa.
Hai bên là những cành cây rậm rạp uốn lượn đan ngang vào nhau, lúc đi qua, chúng nó phảng phất như có sinh mệnh, lặng yên không một tiếng động duỗi qua, âm thầm leo lên vai hắn, mò xuống đùi của hắn.
Nhưng quay đầu nhìn lại, hai bên đường không có gì bất thường.
Hắn miễn cưỡng đè xuống bất an trong lòng, tận lực theo kịp bà bà, đi sâu vào trong rừng.
Càng đi sâu vào trong rừng, dường như cây cối xung quanh càng dày đặc hơn.
Từng cành cây và dây leo quấn xung quanh người, khiến cho bọn họ như là đi vào trong bụi gai.
Bên trong cánh rừng rậm rạp, phảng phất như có ánh mắt nhìn trộm bọn hắn.
"Trước tiên dừng lại đã."
Đúng lúc này, bà bà đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, lặng lẽ nói một tiếng.
Hồ Ma lập tức đứng bất động, hô hấp cũng ổn định.
Hai bên khóe mắt quét qua xung quanh, trái tim chợt thấy hoảng sợ, trong lúc bất tri bất giác vị trí của hắn rõ ràng đã chất đầy cành cây tán loạn, rập rạp vô số, quấn lên khắp thân thể hắn và bà bà.
Nhưng mà nhìn tới phía trước, hoặc là nhìn về phía sau, phát hiện ra con đường nhỏ trước sau rõ ràng như một, không có rậm rạp nhánh cây như vậy.
"Những nhánh cây này là vật sống?"
Đáy lòng Hồ Ma nhất thời phát lạnh, chúng nó quấn lấy hắn và bà bà, trong lúc bất tri bất giác càng siết càng chặt, là muốn làm gì?