Ác quỷ trốn khỏi Địa Ngục, ẩn náu ở nhân gian. . .
Hồ Ma bị những lời nói kỳ quái của đối phương dọa sợ, từ khi hắn tỉnh lại, đã luôn nghe theo lời của bà bà âm u, chỉ muốn tránh khỏi những thứ tà túy nhìn chằm chằm vào mình, còn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Bây giờ thình lình có một lão huynh không biết tên gặp trong mộng nói cho hắn biết, thật ra hắn mới chính là ác quỷ, cũng là một loại tà túy?
Tại sao hắn lại là tà túy?
Rõ ràng hắn chỉ là một sinh viên bình thường, nhiều nhất chỉ tính là xuyên qua…Vừa nghĩ đến đây, hắn chợt ngơ ngẩn.
Đúng rồi, hắn nhớ rõ ở kiếp trước mình đã chết rồi, chết trong lúc phòng thí nghiệm nổ tung, thậm chí còn mơ hồ nhớ được rằng, linh hồn của hắn đã phiêu đãng rất nhiều năm, cho đến khi nghe thấy được âm thanh chú ngữ cổ quái mới bị thu hút, nhập vào thân thể này.
Bà lão vốn muốn gọi linh hồn của cháu mình quay về, trong lúc vô tình lại đưa hắn tới thế giới này.
Như vậy trong mắt bà lão, hắn được tính là cái gì?
Một sự thật đáng sợ dần dần hiện lên trước mắt hắn: "Cho nên. . ."
"Ta là tà túy?"
". . ."
". . ."
"Tín hương của ta sắp cháy hết rồi, thứ quái quỷ nọ cũng sắp tìm được ta. . ."
Đúng lúc này, giọng của người "Kết nối" ở một chỗ khác lộ ra chút nóng nảy: "Huynh đệ, tuy rằng người đi trước phải có trách nhiệm nói một chút cách sinh tồn cho ngươi mới, nhưng hiện giờ ta thật sự không rảnh lo cho ngươi được."
"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, tình cảnh hiện giờ của chúng ta vô cùng không ổn, mặc kể là tà túy hay là người của thế giới này, đều muốn giết chết chúng ta."
"Nhớ kỹ, thân phận là quan trọng nhất, nhất định không được cho người khác biết thân phận của mình."
"Chúng ta từng có một người đồng bạn, ở trong thế giới này mới có năm tuổi, trong lúc vô tình bởi vì một lời nói mà để lộ thân phận, bị cha ruột của nàng ở đây dùng đá mài nghiền thân thể thành mảnh vụn, thần hồn câu diệt."
"Người ở nơi đây sẽ không vì tình thân gì đó mà không đành lòng ra tay với ngươi, bọn họ chỉ cho rằng ngươi là ác quỷ đã đoạt xá hài tử của họ, ngược lại càng thêm hận ngươi. . ."
". . ."
"Ngươi. . ."
Vốn dĩ trong lòng Hồ Ma có vô số vấn đề muốn hỏi, nhưng sau khi phát hiện chân hương thì đã nhạt đi, suy tư trở lên lộn xộn.
"Ta không còn nhiều thời gian để kể cho ngươi, chỉ có thể nói cho ngươi biết. . ."
Đối phương gấp gáp nói: "Thái Tuế, chính là đồ vật mấu chốt."
"Ta không biết bây giờ tình cảnh của ngươi thế nào, nhưng nhất định phải nghĩ cách tìm kiếm, cướp được thịt Thái Tuế, nó là đồ tốt nhất, có thể cứu ta, cũng có thể giúp ngươi, Lục Thái Tuế là tốt nhất, không có thì Bạch Thái Tuế cũng được, đương nhiên nếu như ngươi có thể tìm được Huyết Thái Tuế. . ."
". . . Ài, việc này gần như là không thể, trừ phi ngươi chuyển sinh đến trong gia đình phú quý."
"Tóm lại, kể cả dùng phương pháp liều lĩnh cũng phải cướp được những thứ đó."
". . ."
Nghe giọng nói hoảng loạn của đối phương, Hồ Ma cũng không dám cắt ngang, chỉ cố gắng phân biệt những âm thanh không rõ ràng khi gã nói, cố gắng nhớ kỹ: "Không tốt, vật kia tiến vào rồi. . ."
"Ta sẽ dùng Phong Mệnh Pháp tự phong ấn mình lại, huynh đệ, ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được 2 tháng, nếu như ngươi có cơ hội gặp những người khác, nói cho bọn họ biết đến Hồ Quan Thôn. . . gầm cầu Đông. . ."
"Nơi đây có. . . Bách Thi Chủng. . ."
". . ."
"Ta nhớ kỹ rồi. . ."
Thấy giọng nói nọ đã yếu ớt đến mức sắp nghe không rõ, Hồ Ma vội vàng lớn tiếng nói.
Hắn hy vọng câu trả lời của mình có thể giúp đối phương tăng thêm lòng tin.
Không biết tại sao, tuy chưa từng gặp mặt và chỉ nói chuyện với nhau vài câu, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra lo lắng mãnh liệt cho đối phương.
Xung quanh vắng vẻ, tất cả âm thanh đều biến mất.
Hồ Ma nhìn thấy, cây hương cắm vào bên trong lư hương, hoặc là nói tín hương, bây giờ hương khói không còn thẳng tắp nữa, mà trở nên tán loạn, tương tự như lúc chưa kết nối, dường như bị cơn gió vô hình thổi, xung quanh méo mó, như đang tìm kiếm gì đó.
"Vậy là, không phải chỉ có một mình ta xuyên tới, đồng thời đau khổ giãy giụa trong thế giới này?"
". . ."
Hắn theo bản năng hít một hơi thở sâu, đồng thời cố gắng tổng kết tin tức mình vừa thu được.
Nghĩ kỹ lại, trong lòng của hắn dần dần sợ hãi, giữ bí mật thân phận chính là việc quan trọng nhất, nếu không kết cục so với chết còn thảm hơn. . .
Vậy còn bà bà thì sao?
Cảm giác trong lòng hắn không quá chắc chắn, trước mắt thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh bà bà nhìn hắn bằng ánh mắt âm u.
"Không được hoảng hốt, ít nhất hiện giờ bà bà không phát hiện ra thân phận của ta, nếu không lấy bản lĩnh của bà, cớ gì để cho ta ở lại? Bây giờ bà chỉ cho rằng ta vừa được cứu, quên mất nhiều chuyện!"