• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu của Hồ Ma tê dại.

Cả đời này hắn đều không nghĩ tới, mình sẽ bị người khác vào trong giấc mơ mắng là tra nam.

Càng không nghĩ tới, hắn có thể nghe lời một bà lão âm u quỷ dị và tiểu nha đầu không quen thuộc ở cùng một nhà.

Thậm chí còn là hắn tự nguyện. . .

Lúc mới tỉnh lại hắn đã muốn chạy trốn, muốn tìm hiểu rõ thế giới này, mà bây giờ thì trực tiếp nằm ngửa mặc kệ.

Bà bà bảo hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, thành thật làm một đứa cháu ngoan. . .

Bà bà bảo hắn ăn thịt, hắn sẽ ăn miếng thật to.

Kể cả Tiểu Hồng Đường ở bên cạnh thèm đến mức nước bọt chảy thành dòng suối nhỏ, hắn vẫn ăn sạch sẽ.

Bà bà không cho hắn đi ra ngoài vào buổi tối, hắn sẽ cánh xa cánh cửa hai bước chân, ngoan ngoãn ở trong phòng nhỏ, đi tiểu thì đi ở góc tường.

Cái này được gọi là, nhẫn nhịn.

Không có biện pháp, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm. . .

Đương nhiên, tính cách của hắn vẫn còn ương bướng, có một số việc bà bà không cho làm hắn vẫn làm.

Ví dụ như làm việc nhà.

Tuy rằng không rõ thịt Thái Tuế là cái gì, nhưng Hồ Ma dần dần cảm thấy sự thần kì của nó.

Hai vết thương trên vai hắn chính là tổn thương do xuyên thủng vô cùng nghiêm trọng, lúc trước Đường Tiểu Hồng dùng đầu lưỡi liếm miệng vết thương của hắn, vết thương đã được cầm máu, không còn cảm giác đau đớn quá nhiều.

Nhưng đó không phải là điều trị vết thương, mà giống như cho hắn uống thuốc tê, hai tay vô lực, thỉnh thoảng truyền đến đau nhức.

Nhưng sau khi vài ngày ăn thịt Thái Tuế, vết thương đã khôi phục nhanh hơn bình thường.

Khi ăn thịt Thái Tuế vào trong bụng, có thể cảm giác được trong bụng có luồng khí nóng hừng hực, rất nhanh sau đó sẽ truyền ra khắp toàn thân.

Miệng vết thương giống như được dòng khí nóng đó bồi bổ, từ từ khép lại.

Bình thường trong khi nằm im, Hồ Ma có thể cảm giác được da thịt chỗ miệng vết thương đang chậm rãi sinh trưởng.

Chưa tới sáu bảy ngày, miệng vết thương đã đóng vảy, bên trong như có máu thịt mới.

Khi thể lực của hắn dần dần khôi phục, hắn tranh hết việc nhà như chẻ củi, lau bàn, thậm chí gánh nước, chỉ mong lưu lại ấn tượng tốt cho bà bà.

Thỉnh thoảng bà bà nhìn qua bóng lưng Hồ Ma đang chịu khó làm việc, ánh mắt có chút phức tạp.

Bà khuyên Hồ Ma nên nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để quá mệt mỏi, nhưng Hồ Ma chỉ đáp ứng suông, bây giờ hắn có thể chủ động làm việc, có thể nghe bà không?

Chuyện tương lai không ai biết được, hắn cũng không rõ mình có thể giấu giếm bao lâu, trong lòng tràn đầy mờ mịt, bây giờ biểu hiện thật tốt, đợi khi thân phận của hắn bị vạch trần, ít nhất sẽ không bị đánh cho hồn phi phách tán đâu nhỉ?

Dưới mạch nước ngẫm dũng động, ngược lại sinh hoạt của bọn họ lộ ra có chút bình tĩnh quỷ dị.

Một già một trẻ một quỷ, sống trong căn phòng chật chội như người một nhà.

Cho đến khi, hắn lần nữa bị sương mù nồng đậm màu đỏ làm giật mình tỉnh lại.

"Ta lại đi tới giấc mơ quái dị nọ sao?"

". . ."

Hồ Ma đi chậm về phía trước, một lần nữa thấy được bàn thờ tan hoang cùng bóng mờ phía sau tượng thần.

Sau khi quan sát thoáng qua, hắn xác định mình không phải đang mơ.

Cảnh tượng trong giấc mơ này giống lần trước như đúc, hơn nữa cây hương màu đỏ hắn đã cắm vào trong lư hương lần trước, bây giờ cũng đang được cắm trong đó, khói bay thướt tha, chậm rãi phiêu tán.

Nếu như là mơ, tại sao lại chân thật như vậy, hơn nữa hoàn cảnh còn giống như nối tiếp cùng với lúc trước?

Nếu như giấc mơ này là thật, vậy thì tiếng gọi mà hắn nghe được lúc đó cũng là thật?

"Ồ?"

Ngay khi nghĩ đến vấn đề này, bỗng nhiên Hồ Ma để ý thấy bên trong lư hương có một chút biến hóa, hắn nhớ kỹ cây hương lần trước đã đốt xong rồi, nhưng lần này rõ ràng lại dài hơn một chút, không sai biệt bằng hai ngón tay.

"Tại sao đã đốt vài ngày, ngược lại còn dài hơn?"

Phát hiện mơ hồ đó khiến cho trong lòng hắn hơi vui mừng.

Hắn không biết nguyên lý của nó là gì, nhưng lại biết rõ một điều, nếu hắn đốt tiếp cây hương đó, có lẽ sẽ lại có thể nghe được tiếng kêu gọi như lần trước.

Đương nhiên, đây có thể là một việc làm rất nguy hiểm.

Trong thế giới quỷ dị này, bất kể gặp phải cái gì cũng phải cẩn thận.

Nhưng mà hiện giờ hắn đang trải qua sinh hoạt trong bầu không khí áp lực và âm u, hắn sắp bị nó ép đến phát điên rồi?

Cho nên dù chỉ là một cọng rơm rạ hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Hắn tĩnh tâm suy nghĩ, kiên trì chờ, nhìn cây hương cắm bên trong lư hương, khói thướt tha phiêu đãng hòa trộn vào trong sương mù màu đỏ, nhưng cũng không tiêu tán, mà thời gian dần qua lại xoay tròn, giống như một con rắn nhỏ dạo chơi trong sương mù màu đỏ sậm.

Hồ Ma loáng thoáng cảm giác, phảng phất hương khói như có được sinh mệnh, đang tìm kiếm gì đó cho chính mình.

Rõ ràng xung quanh không có gió, nhưng khói lại như bị gió thổi từ trái qua phải, hình dạng thỉnh thoảng bị biến hóa.

Cho đến khi trôi qua chừng một phút, Hồ Ma chợt nghe một âm thanh mơ hồ.

Khói của chân hương run nhè nhẹ, dần dần ổn định, trực tiếp biến thành đường thẳng, kết nối tới một phía khác trong sương mù dày đặc.

Cùng lúc đó, âm thanh nọ lần nữa rõ ràng:

"Danh hiệu ‘Nhị Oa Đầu’ ở lão Âm Sơn, kêu gọi người chuyển sinh, có ai nghe thấy không?"

"Lặp lại, lão Âm Sơn kêu gọi người chuyển sinh, có ai nghe thấy không?"

". . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK