• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bá!"

Bây giờ có lẽ đang là buổi chiều, nhưng vừa đẩy cửa ra, Hồ Ma lập tức cảm thấy có chút chói mắt.

Hắn dùng tay che mặt, chạy lảo đảo về phía trước.

Hai mắt nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đập vào mắt hắn là từng dãy nhà gỗ nhà ngói rách rưới thấp bé, hắn thấy hầu như toàn là đường đất gập ghềnh, thấy dê bò súc vật được trói trong chuồng gỗ, thấy được đá mài và giếng nước.

Nhưng hắn không nhìn thấy sự vật quen thuộc bên trong trí nhớ, không có ô tô, không có đèn điện, thậm chí còn không có cột điện.

Chung quanh lờ mờ có bóng người, thỉnh thoảng hắn còn nhìn thấy bảng hiệu được làm bằng vải.

Những người này đều mặc quần áo làm bằng vải thô, vác nông cụ, đi giày rơm, có loại khí chất cổ xưa hoang dã.

"Trời ơi. . ."

Có người thấy được Hồ Ma, biểu hiện còn sợ hãi hơn cả Hồ Ma, kinh hoảng hỗn loạn chạy trốn đến một góc.

Tiếng bàn luận xôn xao chui vào lỗ tai của Hồ Ma: "Đây không phải là tiểu tôn tử của nhà bà bà sao?"

"Sao hắn vẫn còn sống vậy?"

". . ."

Kinh hoảng và bất an trong nội tâm Hồ Ma càng mãnh liệt hơn.

Hắn sợ tiểu nha đầu quỷ dị sẽ đuổi theo, càng sợ bà lão âm u nọ đột nhiên xuất hiện.

Thấy đám người chung quanh có chút hoảng sợ, có người quay đầu chạy đi, dường như định đi tìm ai đó để báo tin, hắn sử dụng hết khí lực còn sót lại trong thân thể, lảo đảo bước đi về phía trước.

Bất tri bất giác, hắn cũng không biết mình đã chạy đi bao xa, chỉ cảm thấy trái tim như muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài.

Bây giờ mình đang ở đâu?

Hắn nhìn cây cỏ và ruộng ngũ cốc xung quanh đã thưa thớt, thấy phía trước là hàng rào gỗ cao vút, đằng sau là rừng cây và đồi núi.

Hình như hắn đã chạy tới biên giới của hàng rào?

Bất tri bất giác đã đến hoàng hôn, bầu trời dần dần tối, xung quanh là một mảnh hoang vắng, vì cuống quít chạy thục mạng, bây giờ thân thể của hắn đã suy yếu nghiêm trọng, đầu cũng hơi choáng váng.

Cảm giác cả người giống như bị gắn chì vậy, không thể điều khiển được thân thể của mình nữa.

Hắn nhịn không được phải dừng lại, chống tay lên hai đầu gối há mồm thở dốc, bỗng nhiên bên tai xuất hiện một loạt tiếng xột xoạt.

Còn có những câu nói mớ mơ hồ bất định, vô cùng khó hiểu, theo gió thổi nhẹ nhàng truyền vào trong tai hắn.

Những câu nói mớ không hiểu nội dung, khiến cho trong lòng Hồ Ma dâng lên cảm giác sợ hãi, hắn mạnh mẽ quay đầu lại, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Xung quanh là từng đống cỏ khô, còn có một vài gốc cây sừng sững, khác xa so với trí nhớ của hắn trong kiếp trước.

Nhìn về phía tiếng nói mớ truyền đến, ánh mắt hoảng hốt của Hồ Ma cuối cùng tập trung nhìn vào một chỗ.

Hắn thấy được đầu nguồn phát ra âm thanh, bên cạnh một đống cỏ khô, là một con dê màu đen.

Nó dùng đồng tử ngang màu vàng nâu âm u nhìn chằm chằm vào hắn.

Hồ Ma cũng nhìn tới nó, thầm nghĩ cảm giác sợ hãi và nói mớ quỷ dị vừa mới nổi lên có phải là ảo giác của mình hay không.

Sau đó bỗng thấy con dê màu đen chậm rãi đứng thẳng người lên.

Lúc này nó trông giống như là một người bình thường vậy, chân trước mở rộng ra, đứng thẳng bằng chân sau, bình tĩnh nhìn Hồ Ma.

Thậm chí khóe miệng còn hơi nhếnh lên, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Giờ phút này, Hồ Ma chỉ cảm thấy da đầu của mình run lên, không nhịn được lui lại mấy bước.

"Cạc cạc. . ."

Không đợi hắn suy nghĩ, bên cạnh bỗng vang lên một trận cười quái dị.

Hắn vừa quay đầu, thấy trên cành cây cách đó không xa có một con khỉ đang ngồi.

Không đúng, đó không phải là con khỉ, là một người.

Chỉ là thân thể trần truồng, toàn thân trắng một cách quỷ dị, đồng thời gầy một cách kỳ quái, tứ chi dài hơn hẳn so với người bình thường, trông như một con khỉ ngồi xổm trên cành cây, đôi mắt màu đỏ quỷ dị, vừa nhìn hắn vừa hưng phấn cười cạc cạc một cách quái dị.

"Tiểu ca ca. . ."

Trong lúc nội tâm của Hồ Ma vô cùng khủng hoảng, cách đó không xa lại truyền tới một tiếng kêu tinh tế.

Hồ Ma quay đầu, thấy người gọi hắn là một nữ nhân rất đẹp, nửa người của nàng núp trong đống cỏ khô, chỉ lộ ra khuôn mặt kiều diễm mê người, cặp môi nhỏ đỏ mọng, thỉnh thoảng phát ra giọng hô hoán mê hoặc người khác.

Dường như bên trong âm thanh có loại ma lực nào đó, khiến người ta theo bản năng bước từng bước tới gần phía nàng. . .

Nhưng Hồ Ma chỉ bước một bước đã dừng lại.

Hắn nhìn cái đầu kiều diễm mê người đang từng chút nhô ra khỏi đống cỏ bẩn thỉu.

Đằng sau đầu, là thân thể hình rắn màu đỏ sậm đang uốn lượn, làn da ma sát với rơm rạ, vang lên âm thanh sào sạt.

"Mấy thứ này là cái quỷ gì?"

Rốt cuộc Hồ Ma cũng bừng tỉnh, toàn thân bị bao trùm bởi cảm giác khủng hoảng, giống như bị giật điện.

Một cảm giác quỷ dị dày đặc bao phủ toàn thân, hắn bỗng không thể thở ra được, trước mắt biến thành màu đen, thân thể như muốn gục xuống.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe giọng cười hì hì:

"Hồ Ma ca ca. . ."

"Đừng ham chơi nữa, bà bà gọi ngươi về nhà ăn cơm á!"

". . ."

Nháy mắt khi giọng nói này xuất hiện, toàn bộ cảm giác quỷ dị đều biến mất, cuối cùng Hồ Ma cũng thở ra được một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK