"Không biết những ngày tháng này tới khi nào mới kết thúc?"
Sau khi trở về từ lão hỏa đường tử, ý niệm chạy trốn trong đầu Hồ Ma đã biến mất.
Hiện giờ hắn chẳng những không nghĩ đến chạy trốn, ngược lại mỗi ngày đều muốn ở bên cạnh bà bà không rời.
Lời bà bà nói trong lúc vô tình, ngược lại đã giải thích nghi ngờ của hắn, hóa ra những cực hình trong ký ức chỉ là tác dụng phụ sau khi sống lại, thật ra bà bà vẫn luôn cứu hắn?
Thoạt nhìn thật sự bà bà đối xử rất tốt với hắn, mỗi ngày đều chăm hắn, cho dù lúc ra ngoài đi cắt Thái Tuế không thể tự mình trông chừng, sẽ kêu Tiểu Hồng Đường trông chừng hắn.
Bây giờ hắn cũng không biết mình đang ở đâu, triều đại gì, nhưng hắn xác định thế giới này có quá nhiều thứ quỷ dị kinh khủng, không cần nói đến buổi tối, cho dù là giữa ban ngày hắn cũng thường xuyên có cảm giác sợ hãi trong lòng.
Nhưng khi hắn ở bên cạnh bà bà hoặc lúc ở trong căn phòng u ám nọ sẽ cảm thấy tốt hơn.
Một khi ra khỏi phòng hoặc bà lão đi xa, hay Tiểu Hồng Đường ham chơi chạy xa, toàn thân hắn lại bắt đầu có cảm giác không được tự nhiên, cứ cảm thấy có vật gì đó u ám nhìn mình.
Dù đột ngột quay đầu lại, nhưng cũng không nhìn thấy gì.
Thỉnh thoảng ngẩn ngơ đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười, hoặc là một trận gió kỳ quái bay ngang qua khiến người ta nổi hết cả gai ốc, mất hồn mất vía.
Tình huống này khỏi phải nói đến trốn, cho dù muốn tìm người để hỏi thăm một chút cũng không được, những người bên trong hàng rào thấy hắn, so với hắn thấy tà túy còn sợ hãi hơn.
Mà ban ngày nghi thần nghi quỷ thì cũng đành, buổi tối càng khó chịu hơn.
Quỳ bái lão hỏa đường tử thất bại, hình như cũng khiến cho bà bà có chút áp lực, mỗi ngày đều cắt loại thịt kỳ quái tới cho hắn ăn, thỉnh thoảng còn đốt phù ở trên người hắn, thắp hương đầu giường, đến buổi tối lẩm bẩm tụng kinh bên ngoài nhà, liên tục suốt đêm.
Hồ Ma cảm thấy mình thanh tỉnh nhưng lại hoảng hốt, thường xuyên không phân biệt được thật và ảo.
Hiện giờ mình có khỏe hay không, hắn không nói chính xác được.
Ngược lại hắn xác định được mình bị suy nhược thần kinh.
Ngày qua ngày, áp lực tăng lên gấp đôi, đầu của Hồ Ma đau đớn không thôi, có lần không nhịn được bị đánh thức giữa đêm, lặng lẽ đi ra cửa.
Hắn rót cho bà bà chén nước, cẩn thận hỏi: "Bà bà, bà không cần nghỉ ngơi sao?"
Bà bà ngẩng đầu nhìn hắn, có thể thấy bên trong cặp mắt của bà tràn đầy tơ máu.
Bà nhận lấy chén nước, lặng lẽ uống một ngụm, thấp giọng: "Ngươi cứ ngủ ngon là được, đám tà túy càng đến buổi tối càng lợi hại, ta cần tụng kinh giúp ngươi, bọn nó mới không dám tới đây, nếu không sợ là ngay cả cảm giác an ổn để ngủ cũng không có."
"A?"
Hồ Ma không ngờ là nguyên nhân này, ngược lại trong lòng nổi lên chút xấu hổ: "Nhưng như vậy, bà không cần nghỉ ngơi sao?"
Bà bà bỗng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ ra cực kỳ âm u lạnh lẽo.
Trong lòng Hồ Ma kinh hãi, mình nói gì sai sao?
Ban ngày bà bà có thảo dược chế biến hoài không hết, lại cắt người giấy điêu khắc khung phù chú, mỗi ngày còn ra ngoài hàng rào một chuyến, không biết đi nơi nào cắt thịt Thái Tuế cho hắn, đến buổi tối lại niệm kinh cả đêm, hỏi một câu lo lắng bà bà không phải là điều hiển nhiên sao?
Trong lúc hắn đang lo sợ, bà bà chậm rãi thu ánh mắt về, thản nhiên nói: "Bà không sao, ngồi suy nghĩ biện pháp, bà đã có kế hoạch."
Hồ Ma nhanh chóng gật đầu, trở lại bên trong phòng.
"Tiểu Hồng Đường, bà bà nói đã nghĩ ra biện pháp, biện pháp đó là gì?"
Trong lòng có quỷ, Hồ Ma sợ nói nhiều thì bị phát hiện, rất nhiều chuyện không dám hỏi bà bà.
Nhưng sau một hồi không kiềm chế được nữa, nhỏ giọng hỏi Tiểu Hồng Đường.
Ở thế giới này, người khác không dám nói chuyện với hắn, chỉ có tiểu nha đầu mặc dù trên lý thuyết rất dọa người, nhưng ngược lại ngu ngơ, dễ hỏi thông tin hơn.
"Kết hôn nha. . ."
Đường Tiểu Hồng cười hì hì vươn cái đầu nhỏ từ trên xà nhà, quơ quơ hai bím tóc nhỏ, nói: "Ngươi kết hôn cùng con cháu của người trong hàng rào, chính là người nhà của bọn họ rồi, lão tổ tông của họ đương nhiên sẽ phù hộ ngươi."
"A?"
Hồ Ma không ngờ là ý này.
Kiếp trước hắn không kịp kết hôn, ngược lại chạy đến nơi này là đến đúng chỗ rồi hả?
Hắn lập tức khẩn trương: "Kết hôn cùng với ai?"
Đường Tiểu Hồng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Một người Triệu Gia."
"Triệu Gia. . ."
Hồ Ma cũng không biết Triệu Gia nào, chỉ nghe bà bà cùng Tiểu Hồng Đường nói, là dòng họ lớn bên trong hàng rào, Hồ gia là họ nhỏ từ bên ngoài đến đây, nhưng còn có mấy thế gia vọng tộc đời đời sống ở nơi này.
Lâu như vậy, tất nhiên sẽ có nhiều tổ tiên chôn bên trong lão hỏa đường tử, cho nên cũng được lão hỏa đường tử phù hộ nhất, hài tử mấy nhà thế gia vọng tộc, không dễ bị tà túy xâm hại.
Nhưng có vẻ hắn đã bị tin tức làm cho ngơ ngác, theo bản năng hỏi: "Có xinh không?"
". . ."
Tiểu Hồng Đường nghe vậy, lập tức hưng phấn nói: "Rất đẹp, rất nổi tiếng, là một mỹ nhân bên trong hàng rào."