"Không phải là người phụ nữ kia, vẫn còn người khác?"
Hắn đột nhiên vui vẻ, ở trong căn phòng này lâu như vậy rồi, chỉ gặp bà già kỳ lạ và một cô bé mặc áo màu đỏ buộc dây tóc màu đỏ.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người ngoài, trong đầu bỗng nổi lên ý nghĩ xin cứu mạng.
Nhưng chưa kịp mở miệng kêu cứu, hắn đột nhiên suy nghĩ. Nếu người này và bà già nọ là đồng bọn, cầu cứu gã ta có thể sẽ đưa đến nhưng màn tra tấn còn kinh khủng hơn nữa.
Huống hồ, hắn không mở miệng cầu cứu thì người đàn ông đó cũng phải nhìn thấy tình cảnh của hắn bây giờ, hai bả vai bị hai chiếc móc sắt đâm sâu vào, nếu hắn là người ngoài chẳng lẽ lại không thấy kỳ quái sao.
Hắn nhìn chằm chằm vào người nọ, muốn từ phản ứng của gã ta xem bản thân có nên mở miệng cầu cứu hay không. Nhưng chỉ thấy gã ta hoàn toàn ngó lơ đối với hoàn cảnh của hắn, chỉ nhìn xung quanh một cái rồi mở miệng hỏi.
"Bà bà đâu?"
“….”
"Không tốt, xem ra gã ta là người quen của bà già kia."
Suy nghĩ cầu cứu lập tức bị dập tắt, nhưng có lẽ có thể khai thác một chút thông tin từ trên người gã ta.
"Bà bà ra ngoài rồi."
Hắn cố gắng để cho bản thân thoạt nhìn thật bình tĩnh và nói: "Ngươi tìm bà bà có chuyện gì?"
Người đàn ông nói chuyện với một giọng trầm đục: "Ta tìm bà bà để tính sổ."
"Tính sổ."
Nột tâm của hắn lại bừng lên hi vọng: "Gã ta là kẻ thù của bà già nọ?"
"Buổi sáng bà bà thường xuyên ra ngoài, tính toán thời gian có lẽ cũng sắp trở về rồi."
Hắn cố gắng bình tĩnh nói: "Ngươi ..."
"Nếu như bà ta sắp trở lại, vậy ta phải chuẩn bị thật tốt."
Người đàn ông đột nhiên nhìn về phía Hồ Ma. Bây giờ người đàn ông nọ đã quay lưng lại, nhưng hắn vẫn không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của gã ta.
Chỉ nghe được âm thanh chói tai, dường như có chút không đủ hơi thốt ra: "Ta vốn là ở trong rừng cây, nhưng bà bà chợt dẫn người tìm tới chém ta, còn chia cơ thể của ta thành năm bảy phần, biến ta thành một cỗ quan tài, ngươi nói xem ... thù này có lớn không?"
“…”
"?"
Vốn dĩ Hồ Ma sẽ mặc kệ đối phương nói gì đều sẽ hùa theo, nhưng hắn cứ có cảm giác trong lời nói của gã ta có điều gì đó không đúng, nhất thời không khỏi bối rối.
"Đáng lẽ chỉ cần sống thêm một vài năm nữa là ta sẽ có đạo hạnh rồi."
Người đàn ông nói tiếp, trong giọng nói còn xen lẫn cả tiếng khóc: "Nhưng bà bà lại chặt đứt tiền đồ của ta, ta nằm cùng một chỗ với thi thể của Thôi lão thái gia, ngửi mùi hôi thối từng chút một, cảm giác được những con giòi bọ trong cơ thể của lão ấy, từng chút từng chút bò qua bò lại, cảm giác nước từ trong thi thể chảy qua người ta, thẩm thấu vào trong cơ thể ta. Ngươi nói xem, ta và bà bà có được tính là huyết hải thâm thù hay không?"
Hồ Ma nghe xong, da đầu bỗng run lên, lảo đảo lùi lại mấy bước, đến bây giờ hắn mới nhận ra tư thế đi lại của người đàn ông nọ vô cùng kỳ quái.
Đầu gối không có chỗ gấp khúc, di chuyển cũng là thẳng tắp, như là một tấm ván gỗ trượt trên mặt đất.
Mà theo tâm tình càng dần càng kích động, di chuyển từng chút một đến gần vị trí của hắn, hắn rốt cuộc cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, dưới chiếc áo khoác màu đen có mũ đó... hoàn toàn không phải là một khuôn mặt của người bình thường.
Mà là như một tấm gỗ bẩn thỉu, mặc dù bản thân hắn còn cách người đàn ông nọ một đoạn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy một mùi tanh hôi.
Là một tấm nắp quan tài.
Nhưng bây giờ nắp quan tài lại đang dùng một giọng kích động nói với hắn: "Hôm nay ta đến tìm bà bà để tính sổ."
"Bà ta hủy đi đạo hạnh của ta, vậy ta đưa con cháu cùa bà ta đi."
“…”
Hồ Ma theo bản năng vùng lên muốn chạy trốn, nhưng thân thể đã quá suy yếu, hai chân như nhũn ra, đứng im không nhúc nhích.
Hắn chỉ cảm thấy đầu choáng váng, mắt mờ đi, đứng im nhìn nắp quan tài tiến sát lại gần áp lên trên mặt của mình.
Mùi hôi và giọng nói sắc nhọn, theo tai và mũi truyền đến đầu của hắn, làm cho hắn gần như ngất xỉu.
"Khục … khục."
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe được một tiếng ho truyền đến từ phía của, đó chính là âm thanh của bà già kia.
"Mới có một chút đạo hạnh đã hại những người đi vào trong rừng, kể cả phụ nữ đang mang thai cũng không tha, vốn nể tình ngươi tu hành không dễ, đã định cho ngươi thủ thi cho Thôi lão thái gia 20 năm, để lại cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi đã không cảm kích còn muốn chạy đến chỗ này để hại cháu của ta."
"Vậy lần này, dứt khoát đốt ngươi đi."
“…”
Ngay sau đó, hắn chỉ nghe được một âm thanh sợ hãi thốt lên, âm phong trong phòng càng dần càng mạnh, thậm chí có thể cảm thấy có cuồng phong xẹt qua mặt hắn.
Đợi đến khi hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trước mặt, chỉ thấy trên mặt đất có một tấm nắp quan tài trơ trọi nằm đó.
Một cô bé buộc tóc hai bím, ngồi xổm ở trên nắp quàn tài mỉm cười với hắn.
Còn bà già âm lệ nọ thì còng lưng đứng ở cửa, trầm mặc không nói gì.