• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tính mạng chỉ là khoảnh khắc không ngừng cô lập, dựa vào hồi ức và tưởng tượng, rất nhiều ý nghĩa hiện lên, sau đó biến mất, sau khi biến mất lại hiện ra." — Marcel Proust “In Search of Lost Time”

Trong nháy mắt tháng ba chả còn mấy ngày, ông trời mới miễn cưỡng bố thí ra tí trời nắng, nói là rét tháng ba, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ có mười lăm độ.

Đường Phương từ tuyến tàu số 1 Từ Gia Hối đi ra, hơi nóng khiến cô đổ mồ hôi, cởi chiếc áo khoác mỏng trên người, đi cả buổi mới phát hiện nên đi ra lối Mỹ La Thành lại u mê đi tới Cảng Hối. Cô chẳng muốn đi trở về, dứt khoát lên mặt đất, gió lạnh thổi qua thoải mái hơn nhiều, sợ cảm lạnh nên khoác hờ áo trên bờ vai, giả mạo mốt nhân sĩ.

Đường Triệu Gia Bang, đường Hành Sơn, đường Hồng Kiều, đường Hoa Sơn, đường Tào Khê Bắc giao với khu vực trung tâm Từ Gia Hối dưới chân Đường Phương. Đối diện là quả cầu disco ở Mỹ La Thành loé sáng lên. Tuy cửa hàng thiết bị điện của Mỹ đã đóng cửa nhiều năm, nhưng ngọn đèn lam chữ vàng "BESTBUY" vẫn còn ngoan cố chiếm lấy ánh mắt của mọi người.

Sớm đã qua giờ cao điểm đi làm, ba cảnh sát giao thông trước mắt vẫn đâu ra đấy chỉ huy giao thông, đỉnh nóc nhà thờ Thiên Chúa giáo cách đó không xa bị trung tâm thương mại phương đông che mất hơn nửa. Ngựa vằn xanh trắng đan xen, loạt túi mới trong tủ cửa hàng LOEWE đủ mọi màu sắc, sắc thái quá mức bão hòa, không ngừng muốn phô ra. May mà có một toà nhà cũ rụt rè, đè lại sự sáng rực quá mức phồn vinh mạnh mẽ. Xa hơn về phía tây, đỉnh nhọn toà cung điện Potala Tây Tạng đột ngột vụt lên phía chân trời, dường như đang đua chen với nhà thờ Thiên Chúa giáo.

Cảnh sát thổi còi, đèn dành cho người đi bộ biến thành màu xanh lá. Đường Phương theo dòng người đi về phía đông, trước mặt gặp được ba bốn phụ nữ có thai, thấy vẻ mặt các cô ấy đều có chút mỏi mệt, mặt cũng sưng vù, chắc là đi Quốc Phụ Anh kiểm tra thai sản. Không biết như thế nào, Đường Phương nghĩ ngợi lung tung: Nếu tương lai cô mang thai, mỗi lần đi kiểm tra nhất định phải tô son môi, cũng tuyệt đối không muốn đi cùng thái hậu, ông xã cũng không phải bài trí, dựa vào cái gì chỉ là chuyện của một đầu súng.

Tiến vào Mỹ La Thành, hỏi hai ba lần, Đường Phương mới tìm được mặt tiền cửa hiệu Hey Tea. Xa xa trông thấy Lâm Tử Quân "không đẹp sẽ coi như người chết" vừa ngoắc mình vừa cười chào hỏi mấy người đằng sau.

"Giúp đỡ chút nha! Tớ từ Phổ Đông lái xe đến còn sớm hơn so với cậu đi tàu điện ngầm Tĩnh An Tự Thừa." Lâm Tử Quân than phiền: "Quá đáng lắm nha."

Đường Phương cúi đầu nhìn đôi cao gót đỏ mới ra trên chân cô ấy, trêu chọc: "Cậu đi cái này đến xếp hàng?"

Lâm Tử Quân lườm: "Ông chủ có bệnh, đột nhiên hẹn bên A tám giờ ăn sáng bàn bạc. Tớ gấp gáp đi ra, túi tập thể dục còn quên mang theo. Nào, mau nói cho tớ biết thái hậu nhà cậu lại ra chiêu gì rồi."

Sau khi nghe xong, Lâm Tử Quân cảm thán: "Chậc chậc chậc, thái hậu già nhưng vẫn mạnh mẹ, năng lực khống chế không giảm so với năm đó. Hơn nữa mẹ mạnh con yếu, tuyệt đối không sai. Đường Đường bên ngoài cậu cũng có chút tiền đồ, suốt ngày ở trước mặt thái hậu giả vờ con gái ngoan ngoãn có mệt hay không?"

"Nhân sinh như diễn, toàn bộ nhờ hành động." Đường Phương cười ha hả: "Kháng chiến tám năm sắp thắng lợi rồi, mười tám năm tớ mới hiểu được co được dãn được là thượng sách, đâu có dễ dàng nha? Duy trì hòa bình thế giới cần bản thân hi sinh."

"Cậu có thể gây ra vụ nổ Big Bang trong vũ tru hay không?" Lâm Tử Quân lộ ra vẻ lo lắng: "Hôm nay tớ xem một nghiên cứu, nói quần thể tự sát trong nước mình con cái giáo sư chiếm tỉ lệ cao nhất —— "

"Cút, chết tử tế cũng không bằng sống. Đấu trời đấu đất cũng không bằng đấu với mẹ tớ, được chưa?"

"Là bị mẹ đấu chứ?"

Hai người nhịn không được thấp giọng cười. Lâm Tử Quân tiếp tục buôn chuyện ở văn phòng luật, Đường Phương không quan tâm nơi công cộng, kiên trì đổi giày với Lâm Tử Quân.

Thay đổi mấy lần giày, đã đến thời gian cơm trưa. Gần khu văn phòng nên hàng người không ngừng nối nhau, Mỹ La Thành vô cùng được những thành phần tri thức hoan nghênh.

Đường Phương nhìn đội ngũ núi người phía trước, nhìn lại biển người phía sau. Cô liếc đôi cao gót trên chân Lâm Tử Quân: "Uống một cốc trà sữa phải xếp hàng hai giờ, có bệnh à? Lại còn Thích Trà (*), thích cũng ném đi chết rồi? Đi thôi, đi Cảng Hối đối diện. Tớ chết đói rồi."

(*) Tên tiếng Trung của nhãn hiệu Hey Tea

Lâm Tử Quân không chịu: "Không muốn, tớ đến ba lần rồi, mỗi lần đều bỏ dở nửa chừng, người hôm nay cũng không coi là nhiều, tớ không phải không thể không uống. Uống không ngon cậu đăng bài mắng chết cho tớ. Nào, tiếp tục xả về thái hậu nhà cậu đi, cuối tuần tớ đi công tác, không có người nghe coi chừng kìm nén chết cậu."

"Nói về mẹ tớ thì chỉ có ba ngày ba đêm. Nhưng tháng sau tớ có thể chuyển về căn hộ ở thôn Vũ Cốc rồi, xem như sự kiện thắng lợi quan trọng." Đường Phương hơi đắc ý: "Ở một mình."

"Không thể nào!"

"Chắc chắn đó." Đường Phương thản nhiên.

"Cậu phải trả giá bao nhiêu máu và nước mắt?" Ánh mắt Lâm Tử Quân lóe lên giảm thấp âm thanh xuống: "Không phải là đồng ý đi xem mắt đấy chứ?"
Đường Phương không được tự nhiên vươn tay gạt sợi tóc: "Gặp thêm mấy người coi như kết bạn, được chứ?"

Lâm Tử Quân nghẹn họng nhìn trân trối nghi hoặc hỏi: "Vậy cũng không thể nha. Lần trước không phải thái hậu uy hiếp nói, nếu cậu không đi xem mắt bà sẽ mang bảng tên cậu đến công viên Nhân Dân sao?"

"Đi rồi, thất bại trở về."

"Hả?"

"Đám cô dì chú bác bên kia nói mẹ tớ, nói bà muộn ba năm rồi, con gái hai mươi tám tuổi chưa từng yêu đương khẳng định có vấn đề, lại nói nữ tiến sĩ thạc sĩ sinh viên đại học danh tiếng đều không gả ra được, đừng nói tớ còn có cả hai điều này, dáng vẻ cũng thô, không có thị trường, hoặc là bù bằng một hai phòng ở thử xem sao. Thái hậu tức chết rồi." Đường Phương vừa nói vừa cười.

Lâm Tử Quân đồng tình với bà Phương: "Nghĩ cũng tức chết rồi, thái hậu chắc chắn chưa từng chịu thiệt như vậy."

"Không đâu, sau khi trở về mẹ tớ đã nghĩ ra trên trăm câu phản bác đặc sắc, không ngừng nói, càng nghĩ càng phiền não. Nếu không phải cha tớ ngăn lại, bà còn muốn đi đây này."

"Cậu và cha thông đồng hả?"

"Gọi là mặt trận thống nhất được không? Cha nói tớ nên mở rộng vòng giao tiếp, tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, mỗi ngày chỉ có hai điểm công ty và nhà tạo thành một đường thẳng, ngay cả anh trai giao hàng tớ đều không có cơ hội làm quen. Đúng lúc khách thuê ở thôn Vũ Cốc đến kỳ rồi, còn không bằng thu lại để cho tớ ở, liên lạc với hàng xóm cũ kết bạn mới." Đường Phương cười nhẹ: "Cha tớ ngay cả dự đoán chòm sao đều lấy ra rồi, nói tình yêu của Song Tử ở nhà cũ".

Lâm Tử Quân phụt cười ra tiếng: "Rốt cuộc cậu đã làm sai điều gì mà thái hậu nhất định phải gả cậu ra ngoài?"

Đường Phương lắc đầu: "Tớ không có làm gì hết. Cha tớ nói cực kì có đạo lý, mẹ tớ phải chuyển sự nhiệt tình sang cái khác, nếu bà còn liều mạng như thế, sau này dễ dàng hậm hực."

"Nói tóm lại, Đường Đường câu cuối cùng thoát khỏi gia đình rồi, đại hỉ đại hỉ." Lâm Tử Quân ôm chặt Đường Phương một phát: "Welcome to the real world! It sucks, but you're gonna love it!" (**)

(**) Lời thoại mở đầu mùa 1 của “Friends”, sau khi Rachel đào hôn, Monica cổ vũ cô ấy. Mọi người xúi giục Rachel cắt thẻ tín dụng từ cha mình

"Yên tâm, tớ còn có mấy thẻ tín dụng của riêng mình." Đường Phương hãnh diện.

Hai người lại chờ 50 phút, nhìn thu ngân, không chút do dự mua đủ mỗi người hai cốc trong giới hạn, lại đợi mười lăm phút mới lấy được bốn cốc trà cỏ linh chi mâm xôi.

"Uống được không?"

"Đi đôi giày cao chín phân đợi hai tiếng rưỡi, dù có là chén nước tiểu của trẻ con thì cũng là rượu ngon được chứ?" Nhanh chóng nghiêm chỉnh nuốt chửng hết Lâm Tử Quân tức giận trợn mắt: "Hương vị khá tốt, nếu như tớ là kẻ ngốc IQ chỉ có 13."

Đường Phương cười ha ha: "Được nha, cậu là cỏ linh chi, tớ là quả mâm xôi, hương vị này thật sự cũng không tệ lắm."

"Chắc chắn rất nhiều người là nhà này dùng tiền mời đến xếp hàng, gạt người đến náo nhiệt bận rộn." Lâm Tử Quân tức giận bất bình.

Đường Phương cầm lấy hai cốc còn lại: "Còn uống không?"

"Uống không nổi, tớ đói rồi. Đi Cảng Hối ăn cơm." Lâm Tử Quân lật lọng đối mặt với ánh mắt của Đường Phương không hề xấu hổ.

Đi đến cuối cùng đội ngũ xếp hàng vẫn còn mênh mông, Đường Phương suy nghĩ, vẻ mặt thân mật đến gần hai cô gái: "Này, chị mua thừa hai cốc, các em có muốn không? Hiện tại phải xếp hàng bốn tiếng đồng hồ đấy."

Hai cô gái mặt mày thanh tú cảnh giác nhìn cô một chút, lắc đầu.

Đường Phương vừa định nói mình không phải là người xấu, đã bị Lâm Tử Quân kéo chạy đi.
"Ngốc à? Ai dám uống đồ của người lạ cho? Đổi lại cậu dám không?" Lâm Tử Quân không thể chịu được cái tính này của thần bút Đường Phương.

...

Đêm hôm nay, Đường Phương ở trên weibo công cộng "Một viên kẹo rất chính trực" đăng bài “Niềm vui Hey Tea”. Ảnh chụp đặc tả tay Lâm Tử Quân cầm một ly Hey Tea, vẫn có thể nhìn thấy được măt bên biểu tượng đàn ông.

"Hôm nay tôi và bạn gái bỏ ra hai tiếng rưỡi xếp hàng. Chúng tôi không ngừng nói chuyện, vừa đói vừa khát. Lúc uống được Hey Tea, tôi rất vui vẻ. Cũng không phải bởi vì ly trà này uống ngon, mà là vì cô ấy công tác bận rộn, tôi cũng không rảnh rỗi, cho dù ở cùng một thành phố, cho dù chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu như không phải có cơ hội này, chúng tôi rất có thể lâu lắm mới gặp mặt. Chúng tôi đã từng cùng xếp hàng mua đồ ăn ở thôn Lục Dương, xếp hàng chờ thanh đoàn ở Vương Gia Cát, xếp hàng chờ bánh trung thu thịt tươi ở thôn Quang Minh... Mỗi một lần xếp hàng, chúng tôi không ngừng nói chuyện, vĩnh viễn đều nói không hết .

Chúng tôi chỉ là thích cảm giác không yên tĩnh xếp hàng nói chuyện. Thế giới rất ồn ào, người rất nhiều, mặc dù vậy chúng tôi cũng chỉ tập trung trên người đối phương, thừa nhận niềm vui và nỗi buồn của mình trên đường, cho dù phiền não cũng vẫn xếp hàng. Nhiều khi ăn gì uống gì cũng thật sự không quan trọng, cùng ai ở một chỗ, vui chơi giải trí nói chuyện gì, có tâm trạng như thế nào, những kí ức này dường như cũng sinh động như đồ ăn, sẽ khiến tôi ghi nhớ...

Rất đáng tiếc, hai cốc cỏ linh chi mâm xôi đều không thể tặng đi được, nghĩ lại hành động kì lạ kia của tôi đã dọa sợ hai cô bé rồi, thật sự xin lỗi. Cốc trà đặt bên bàn phím, màu sắc tươi rói đã biến thành đỏ xám mỏi mệt. Tôi quá tham lam, không thể nhấm nháp nó lúc vị nó ngon nhất, tôi cũng thật xin lỗi."

Mở weibo của tài khoản công cộng, Đường Phương ấn vào môt loạt bình luận.

"Oa, tay đẹp quá! Ưa thích móng tay sạch sẽ tiêu chuẩn, phục cổ lại giá cao."

"Đường Đường cô xếp hàng ở Mỹ La Thành à! Hôm nay tôi cũng đi dạo ở Mỹ La Thành, đi ngang qua Hey Tea nhìn thấy mấy mỹ nữ, có phải các cô hay không?"

"Tay chị gái đẹp thật, móng tay làm ở đâu thế? Cầu tên!"
"Đồng cảm đồng cảm, hiện tại hẹn ban bè ăn bữa cơm giống như phải trước một tháng, cảm giác mệt mỏi không yên."

"Tôi và bạn thân cũng thường xuyên cùng xếp hàng, y như hẹn hò!"

"Ngao ngao ngao, buổi chiều tôi cũng xếp hàng , bốn tiếng lận! Chị gái tại sao không đưa cho tôi?"

...

Lâm Tử Quân gửi tin nhắn tới: "Lần sau cậu xúc động gì cũng phải báo trước cho tớ! Chậc, bàn chân lão nương đau muốn chết, còn được cậu viết tốt đẹp như vậy, chờ tớ đi công tác trở lại mời tớ đi làm chân!"

"Không thể từ chối." Đường Phương gửi qua: " Ngu Cơ (***)sâu sắc chân dài 2m8, còn có thể dẫn tớ đi phân chia sao?"
(***) Thuật ngữ trong game “Vương giả vinh quang”

"Chân tớ đau chứ tay không tàn, được rồi, lập đội đi! Đúng rồi, nhớ gửi ảnh chụp sơ yếu lí lịch con rể trong tay thái hậu cho tớ đấy, tớ muốn xem."

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK