"Lập tức đến” của người Thượng Hải, tuy không thể nào là thật sự lập tức đến ngay, tối đa cũng phải kéo dài từ nửa tiếng đến một giờ. Đường Phương vội gọi điện thoại cho thái hậu. Mới biết được buổi sáng hai ông bà đã đến cửa cao tốc, ông Đường Tư Thành quên mang kính lão, lại quay trở về, bị kẹt ở Duyên An, bọn họ dứt khoát đợi ăn trưa xong mới đi, vẫn bị kẹt cho tới bây giờ.
"S58 cũng kẹt như vậy sao, không thể nào. Trời đã tối rồi." Đường Phương lắp bắp hoảng hốt.
"Ngay cả bóng S58 cũng không thấy được. Mẹ đang ở trên cao tốc Thượng Hải." Giọng thái hậu nhỏ hơn.
Bên cạnh truyền đến tiếng ông Đường Tư Thành thẳng thắn hùng hồn: "Rõ ràng nhìn thấy biển S58 đi về Tô Châu rồi, bà lại phi thẳng lên cao tốc Thượng Hải."
"Ông ngồi bên cạnh sao không nói sớm? Giờ có nói cũng chả có ích gì, đưa trà cẩu kỷ cho tôi." Thái hậu quở trách.
Đường Phương thở dài: "Mẹ lái xe vất vả. Buổi tối để cha xoa bóp vai cho mẹ."
Ông Đường Tư Thành vội tỏ thái độ: "Cha biết rồi, tóm lại chúng ta sẽ kịp ăn cơm tối. Đường Đường à, chuyện phòng ở con không cần gấp, khách thuê ở nước ngoài, chờ cậu ta trở lại rồi bàn bạc. Còn nữa phòng 202 con đừng tự dọn dẹp, tìm mấy công nhân hỗ trợ, bồn cầu kia muốn ném thì ném đi. Tiểu Tống nói rảnh sẽ giúp con làm vệ sinh, con cho cho nó ít tiền, 200 tệ là đủ rồi."
"Con biết rồi, con sẽ sắp xếp. Cha mẹ đến Tây Sơn thì báo bình an cho con. 88 (*)." Đường Phương cúp điện thoại, lại không muốn làm phiền nhân viên làm thêm giờ Tiểu Tống, ý định tìm công ty dọn dẹp giải quyết.
(*)Bye bye
Cô lấy ra túi trang điểm, bên kia thái hậu lại đáp: "Yên tâm, chúng ta xuống cao tốc rồi. Con thả lỏng chút, đừng dùng thành kiến nhìn đối phương. Nói chuyện hợp ý thì trước hết làm bạn bè, không được thì coi như cùng ăn bữa cơm. Mẹ không gây áp lực cho con, nhưng con gái tuổi nào nên làm chuyện nấy, trong lòng tự cân nhắc, nếu có khổ cũng là chính mình."
"Con biết rồi, mẹ lái xe cẩn thận." Đường Phương vội ngắt lời mẫu hậu đại nhân, nếu không bà có thể tẩy não đến bình minh.
Khả năng không có áp lực, nhưng Đường Phương cũng không phải thích giả vờ dịu dàng, cũng có chút chính kiến của riêng mình. Cô là người tư tưởng ích kỷ, cũng là chủ nghĩa bi quan cực đoan, thực chất bên trong dù có vài phần không trông chờ đối với tình yêu, lý trí cũng không có cảm giác mình có tư cách có môt đoạn tình cảm kinh tâm động phách .
Đường Phương đánh chút phấn lên khu tam giác hay ra dầu, lấy ra son Givenchy Lâm Tử Quân tặng tô lại, màu 304 đỏ pha cam, nổi bật lên làn da trắng của cô, xoã mái tóc đuôi ngựa xuống, lại búi lên, nhìn như sinh viên vừa tốt nghiệp, ngay cả cái cằm vuông cô ghét nhất nhìn cũng hoạt bát.
Lại suy nghĩ, Đường Phương cảm giác mình rất buồn cười. Cô đang chờ mong cái gì, để ý cái gì đây.
Mái tóc đen nhánh rơi xuống, người trong gương một đôi mắt trắng đen rõ ràng.
90 buổi xem mặt chấm dứt, Đường Phương lễ phép bắt tay đối phương tạm biệt.
Cô đi đường Hoàng Kim Thành về nhà, phát hiện hoa đào xanh và đào hồng đã nở, dưới màn đêm bao phủ đã vô cùng động lòng người. Hiếm khi không mưa, đám trẻ dưới cây hoa cười toe toét đuổi nhau đùa giỡn, xe trượt ván lướt qua bên người Đường Phương, đằng sau là người lớn chạy chậm theo hô hào: "Con chậm một chút!" Giọng Đông Bắc. Chàng trai tóc vàng mắt xanh đuổi theo: "Sarah! Chờ anh một chút —— "
Đường Phương đoán chàng trai này sống ở Đường Sơn. Đã sắp mười năm rồi, vẫn cảm thấy ở đây rất quốc tế, xem như một phần hiếm có của Thượng Hải. Cô ngồi xuống ghế băng, cười tủm tỉm nhìn đám trẻ cẩn thận từng li từng tí đi tới đi lui. Lại qua một mùa hoa. Khi còn bé ở thôn Vũ Cốc không chú ý tới hoa hoa cỏ cỏ, trong ngõ hẻm đến lúc hoàng hôn có thể nghe được tiếng hát mềm mại: "Báo đêm Tân Dân, cơm tối ăn xong, sớm ngủ..."
Bên dưới cây, hai cô bé vốn chơi rất vui đột nhiên nhao nhao, một cô bé đứng tại nguyên chỗ dậm chân hô hào: "Tớ cũng không để ý tới cậu nữa!" Môt cô bé khác xoay người chạy đi.
Đường Phương khẽ cười, đứng dậy đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua một chiếc kem ốc quế. Ngồi vào dưới cây, liếm một cái, quá lâu không ăn đồ ngọt, ngọt đến lưỡi run lên. Hai cô bé vừa rồi lại đầu dựa vào đầu không biết đang nói gì, khuôn mặt nho nhỏ, so với hoa anh đào còn mềm mại hơn, lại khiến cho người ta không khỏi nhớ tới mình khi còn bé.
Khi còn bé Đường Phương nhận được không ít ca ngợi, bé ngoan giống búp bê nghe lời, ở cung thiếu nhi học Piano học vẽ múa truyền thống, từng tặng hoa cho thư kí thị trưởng, thuận lợi tiến vào Tiểu Huỳnh Tinh (**). Cô thật ra không chịu nổi khổ, nhưng gắng gượng chống đỡ, mỗi ngày luyện đàn mỗi ngày khóc, nhảy đến ép dây chằng cũng lén khóc. Lễ mừng năm mới gia đình cha mẹ hai bên tụ tập, bảo cô ca hát nhảy múa, tiền lì xì luôn nhiều hơn so với những người khác.
(**) Một đoàn thể văn nghệ thiếu niên nhi đồng ở Thương Hải
Sau khi vào tiểu học, tiêu chuẩn đánh giá chậm rãi khác dần, Piano phải thi được cấp mười, thi xong Âm Hiệp còn phải thi Anh Hoàng, mấy trận thi đấu phải đoạt giải mới có tác dụng, trao đổi học sinh, đại đội trưởng, thành viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú... Rất nhiều danh hiệu mới có thể đổi lấy sự ca ngợi hâm mộ thiệt tình hoặc là trắng trợn ghen ghét. Con đường chạy Ma-ra-tông này ngay từ đầu đã phải chạy nước rút khiến Đường Phương càng ngày càng mệt mỏi. Cuối cùng bà Phương Thụ Nhân chỉ có thể bất đắc dĩ quy tội cho gen ông Đường Tư Thành.
Chớp mắt đã sắp đầu ba, gương mặt thiếu nữ đã từng sáng lên dần dần đã mất đi biểu lộ sinh động, nói dễ nghe là chín chắn. Trong mắt đối tượng xem mắt anh Trương, cô trông thấy chính mình khôn khéo lõi đời mang theo ý đề phòng người khác. Anh Trương trong ngoài ám chỉ: Cô Đường thật sự là một người làm công tác văn hoá, có chút thanh cao, còn rất kiêu ngạo đấy. Cô cười nói mình là giả thanh cao.
Đương nhiên là giả thanh cao, khuất phục trước quyền thế, phú quý có thể dời, sắc đẹp có thể dâm.
Lý trí thuyết phục bản thân nên thản nhiên đi xem mặt, thực chất bên trong vẫn là không vui, gắng gượng làm ra vẻ.
Đường Phương nhét miếng ốc quế cuối cùng vào trong miệng, duỗi lưng đứng dậy. Nói cho cùng, chuyện xem mặt này, vẫn có chút tổn thương tự tôn. Cũng may bà Mao nói đúng: vì làm cho linh hồn yên lặng, một người mỗi ngày phải làm hai chuyện không thích. Cô vẫn còn thừa có thể dùng, huống chi một chiếc kem ốc quế hoàn toàn có thể sữa chữa tự tôn cực kỳ bé nhỏ bị tổn thương.
Xem mặt đã xong, báo cáo mới bắt đầu.
"Hai đứa ở ăn cơm đâu?" Thái hậu am hiểu thấy mầm biết cây.
"McDonald." Đường Phương không nghĩ tới lập trình viên Trương không đặt chỗ, anh ta thì hoàn toàn không nghĩ tới mọi nhà hàng ở Cao Đảo đều cần xếp hàng 30 phút.
Thái hậu im lặng một lát mới nói: "Cũng coi như top 500 thế giới? Biết tiết kiệm."
Đường Phương cũng đồng tình: "Là rất biết làm người, anh ta và con AA (***) rồi." Gọi đồ xong, vân tay của anh Trương không khớp, mật mã lại nhâp sai, Đường Phương thanh toán tiền mặt, anh ta lập tức xin wechat của cô, trả cô một nửa tiền ăn.
(***) Chia đôi thanh toán
Thái hậu suy nghĩ điều kiện của Tiểu Trương, gậy ông đập lưng ông: "Không phải con luôn nói nam nữ AA cũng là quyền bình đẳng?"
Đường Phương suy nghĩ, trần thuật tình hình thực tế: "Tiểu Trương thật sự rất thẳng thắn, nói rất kỹ càng, hiện tại thu nhập sau thuế của anh ta là bốn vạn sáu, có nhà ở không phải trả tiền hàng tháng, tiền gởi ngân hàng gần bảy chữ số. Kế hoạch năm nay kết hôn sang năm sinh em bé."
Ba mươi bốn tuổi, học xong tiến sĩ vẫn chuyên tâm làm việc, không có thời gian qua lại với bạn gái, quá thuần khiết rồi. Khi anh Trương nói câu này tự cho là rất có thể dấu được con mắt loé sáng. Đường Phương suy đoán "Lịch sử yêu đương trống không" của đối phương trái ngược với giá trị bằng cấp. Dù sao phần lớn thẳng nam tuy nhiệt tình với cô giáo Sola Aoi (****), nhưng đối tượng lý tưởng cưới vợ đều là em gái trà sữa, nhất là em gái ngây thơ không bị người khác nhúng chàm.
(****) Nữ diễn viên JAV
Thái hậu vui vẻ: "Cô Lưu đã từng nói tuy Tiểu Trương không phải người Thượng Hải, nhưng cũng là một chàng trai rất được —— "
Đường Phương cười tủm tỉm: "Chẳng những rất được, còn rất hiếu thuận với cha me. Anh ta muốn công chứng phòng ở đường Cáp Nhĩ là tài sản trước hôn nhân, lắp đặt thiết bị để con. Hoặc là con chi ra một nửa tiền cùng anh mua một phòng nữa, chứng nhận tài sản sẽ đề thêm tên con, nhưng phải ở chung với cha mẹ anh ta. Còn có nhà anh ta nhất định phải sinh con trai đấy."
Lương một năm 50 vạn, trong nhà dĩ nhiên phải kế thừa ngôi vị hoàng đế và giang sơn.
Thái hậu giận tím mặt: "Cái gì con trai? Tiểu quỷ này! Ta cũng muốn gọi điện thoại hỏi một chút xem, đầu óc của nó cháy hỏng rồi à! Hừ!"
Đường Phương dịu dàng nhỏ nhẹ: "Được rồi, mẹ, dù sao mẹ cũng thân với cô Lưu như vậy."
"Mẹ đã sớm nói với con phải tìm một người hiểu thật rõ. Sao con không nghe?" Thái hậu lại nắm chặt Đường Phương không buông: "Lần này các con họp lớp ngày quốc tế lao động, không phải có mấy ban học từ nước ngoài trở lại phát triển sao? Con phải tham gia."
Trong đám bạn học Đường Phương thi thố phát huy thất thường, không nghĩ tới rất không chịu thua kém thi vào trường cấp 3 trung học S. Tuy cô giáo Phương chỉ dạy nửa học kì cuối khoá lớp 10/4 năm 2007, nhưng lại uy vũ giống như Thái Sơn, cảm giác tồn tại còn rất mạnh.
Đường Phương kiên trì đáp: "Tất cả phục tùng lãnh đạo an bài!"
"Phục tùng là tốt rồi." Thái hậu không quên tổng kết giáo huấn triển vọng tương lai: "Lúc này mới 25% xác suất, thất bại chính là mẹ của thành công. Con điều chỉnh tốt tâm trạng, cho mình một mục tiêu rõ ràng, có khi bại mới có dũng khí thắng."
Khi bại khi thắng, lũ chiến lũ bại, Đường Phương cảm giác lời thuyết minh trên chiến trường chém giết được người ngã ngựa đã vang lên.
Chỉ chốc lát sau, ở bên trong nhóm chat lớp náo nhiệt .
"Ngày mùng một tháng năm họp lớp báo danh. @ Đường Phương x2. " Thái hậu miệng vàng lời ngọc, đằng sau còn thêm một cái icon mỉm cười hiền lành.
Nhân 2 là cái quỷ gì? Đường Phương trợn mắt há hốc mồm. Cái này cũng quá không phù hợp thế giới quan toán học logic của thái hậu rồi.
Phía dưới lập tức có hơn hơn mười tin nhắn.
"Nhiệt liệt hoan nghênh ban học @ Đường Phương mang theo người nhà tham dự họp lớp!"
"Oa, @ Đường Phương không còn độc thân à nha?"
"Chúc mừng @ Cô Phương, chúc mừng @ Đường Phương."
"Khiến nhóm cún độc thân chúng ta làm sao chịu nổi? @ Đường Phương đây là đại lễ tết thanh minh của cậu sao?"
...
Cho tới bây giờ Đường Phương im lặng là vàng tiếp tục làm rùa đen rút đầu.
Lâm Tử Quân: "@ Đường Phương ha ha?"
"Nữ thần cũng lên rồi ——!"
"Nữ thần mau tiết lộ tin tức, người nhà Đường Phương thuộc thần thánh phương nào?"
"Ngũ Đóa Kim Hoa không nói lời nào, không có tí sức lực nào nha. @ Lâm Tử Quân @ Đường Phương @ Thẩm Tây Du @ Tần Tứ Nguyệt @ Diệp Thanh trước kia các người đi WC đều cùng ra cùng vào, bây giờ không phải là có tiểu đoàn thể khác không để ý tới chúng tôi đấy chứ?"
"Nữ thần xuất hiện, nam thần lớp chúng ta đâu rồi? @ Chu Đạo Ninh đừng lạnh lùng, mọi người đang kêu gọi cậu."
"@ Chu Đạo Ninh nữ thần Lâm cũng đã mở miệng rồi nha."
"Người lầu trên quả nhiên mắt cận 800 độ, năm đó Chu Đạo Ninh thích ai, chẳng lẽ cậu không nhìn ra. Lần này liệu có hai niềm vui lớn không đây? Ha ha ha."
"A? Chu Đạo Ninh có nữ sinh yêu mến! Lớp chúng ta sao? Móa! Sao cho tới bây giờ không có người nhắc đến! Tôi vẫn luôn ở trong lớp mà. Cầu spoiler!"
Lâm Tử Quân liên tục phát ra mười bao lì xì: "Tình bạn trường tồn, thanh xuân vạn tuế."
"Oa —— nữ thần quá giàu! Lần đầu tiên nhận được tiền lì xì nhiều như vậy."
"Cám ơn bà chủ!"
Đường Phương ấn mở tiền lì xì, mí mắt nhảy, toàn là bao lì xì tầm 2000~3000, vừa thở dài, nhóm chat Ngũ Đóa Kim Hoa lại nổ tung.
Một phen tra hỏi không rời. Nhưng không có người nhắc tới chuyện cũ, không có ai nhắc tới ba chữ Chu Đạo Ninh.
Trước khi đi ngủ, nhóm chat lớp lại lần nữa bị một tin tức nổ tung.
"Họp lớp báo danh... @ Đường Phương x2 @Chu Đạo Ninh 1, mười năm không gặp, chào mọi người."
Đường Phương hoài nghi một bông hoa đào mình cũng không có, năm sao thuỷ nghịch hành bất lợi sâu sắc , lập tức tắt máy tắt đèn đi ngủ.
Để cho quá khứ qua đi, tương lai mới có thể đến.
Lời tác giả:
Tác giả: Má ơi, cuối cùng đã đủ một bàn chơi mạt chược.
Phương Thiếu Phác: Tác giả cô tới đây, tôi có kim, xem tôi có đâm chết cô không.
Triệu Sĩ Hành: Tôi không hút thuốc lá không uống rượu không chơi mạt chược... .
Trần Dịch sinh: Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Chuyến bay của tôi nhanh lên.
Chu Đạo Ninh: Mười năm sau chúng ta là bạn bè, còn có thể ân cần thăm hỏi ... (*)
(*)Lời bài hát “Mười năm” của Trần Dịch Tấn
Tác giả: Mời ca sĩ bên trên đập trứng gà và cà chua, cám ơn ——