Chỗ giao giữa đường Hồng Kiều đến phía Tây đường Duyên An Cổ Bắc, cây hoa cực lớn màu sắc rực rỡ dưới ánh đèn vô cùng chói mắt vào hai giờ rạng sáng. Làn xe buýt chuyên dụng số 71 màu đỏ gạch chiếm đóng một phần ba đường Duyên An, lúc này một chiếc xe cũng không có, chỉ có chữ to màu trắng 0:00-24: 00 trôi nổi trên mặt đất, từ xa nhìn lại như mở đầu phim “Star Wars”.
Đường Phương mờ mịt nhìn tấm điêu khắc cao mười ba mét, cảm giác mình cũng vô cùng ngốc nghếch, tuy không muốn thừa nhận, vẫn có loại cảm giác bị thất bại vô lực, còn có mấy phần uất ức và oán hận.
Bỏ xuống khuôn mặt tươi cười, từ sau hai mươi lăm tuổi cô đã không còn làm như vậy, cô không có khả năng nịnh nọt tất cả mọi người. Cô giáo Vật lí cấp ba giảng bài cô vĩnh viễn nghe không hiểu. Chính mình tốt nghiệp làm giáo viên rồi, nữ hiệu trưởng nhìn cô ở đâu cũng không vừa mắt. Thật vất vả dựa vào chính mình nhận lời mời tiến vào tờ báo tuần có phong cách hữu tình, đồng nghiệp tốt nghiệp bằng thạc sĩ trường danh tiếng sau lưng cười nói "Hiện tại loại hai cũng có thể làm biên tập thực tập rồi, ai bảo cô Đường hung khí bức người chứ."
Còn có thủ trưởng nam trung niên đầy mỡ thử sờ tay bị cô mặt lạnh đẩy ra, chưa bao giờ gửi bản sao mail cho cô, vĩnh viễn phái cô đi nhà máy in ấn suốt đêm một mình, thậm chí trực tiếp áp chỉ tiêu quảng cáo cho cô.
Nhưng không sao, cô còn trẻ tuổi, cô có rất nhiều thời gian và sức lực, cô chịu được mệt nhọc, cô quản tốt trang báo của mình, làm tốt chức trách trong phạm vi, viết ra bản thảo tốt, từ lúc chuyển lên chính thức đến chủ động thôi việc, không có ai bắt bẻ được lỗi sai của cô.
Lâm Tử Quân luôn nói báo giấy sẽ chết, bảo cô học theo bên Mỹ lập kênh YouTube mỹ thực của chính mình, tự phát triển trong giới truyền thông. Song Đường Phương không quá tình nguyện, cô có tâm lý phức tạp với báo giấy, cảm thấy văn tự nên in ấn trên trang giấy, mang theo mùi mực in thơm ngát, giống như đó mới phù hợp với sự tồn tại trong triết học, có dấu vết thời gian, có sức nặng dấu vết.
Hai năm trước tờ báo tuần rốt cục tuyên bố ngừng phát hành, các đồng nghiệp trước ở bên trong wechat hâm mộ cô càng chạy càng cao, không có người nhắc lại năm đó, cũng không có bao nhiêu tâm tình có thể ôn chuyện năm đó. Cuối cùng cô một đường đánh quái thăng cấp, trở thành cô Đường tài giỏi trong miệng mọi người, trở thành cô Đường có thể làm khó dễ nhân vật mới, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không trở thành loại người chính mình xem thường kia.
Thời gian đèn đỏ vô cùng dài, gió đêm thổi tới trên người Đường Phương đang ngồi đằng sau xe xích lô chạy bằng điện, cô khép chặt áo gió vận động, bình thủy tinh trong ngực lành lạnh.
Bình thuỷ tinh chứa nước hồ Baikal, đổ vào trên đầu Trần Dịch Sinh hoặc là đổ vào trên đầu cha ruột, đều là lựa chọn không tệ.
Tiểu Tống lo lắng đụng phải đầu gối Đường Phương: "Cô Đường, cô ổn chứ? Anh chàng kia đúng là không phải đồ tốt!"
Ừ, thực sự không phải là một món đồ. Đường Phương gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Tiểu Tống đột nhiên nghĩ : "Đi quá vội vàng, rổ của cô Đường vẫn còn ở 102 đấy, bọn họ ăn hết đồ của cô cũng không trả tiền, thật không biết xấu hổ."
Đường Phương vặn vẹo uốn éo cổ có chút cứng ngắc, dù sao cuối tuần còn phải gặp mặt bàn lại, hai gói mì bốn quả trứng như thế nào cũng không chống đỡ được 50 vạn.
Đã đến cửa tiểu khu, Đường Phương dặn dò Tiểu Tống giữ kín miệng, ngàn vạn lần đừng lộ ra nửa câu trước mặt thái hậu, lại cho cô ấy một nghìn tiền làm việc.
Tiểu Tống vừa vui vẻ vừa khổ sở: "Cô Đường đừng cho tôi nhiều tiền như vậy, cô đã cho chúng tôi nhiều đồ dùng trong nhà như vậy —— cám ơn cám ơn. Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói. Khách trọ kia thật sự rất xấu! Ngài Đường quá trung thực!"
Ngài Đường thành thật thường nói "Có chịu thiệt mới chiếm được tiện nghi ", được chân truyền từ A Quy đấy.
***
Về đến nhà, Đường Phương đi tắm nước nóng, khăn lông bao lấy mái tóc dài, bắt đầu lục tung tìm kiếm tài liệu.
Không gian để đồ của ông Đường Tư Thành cũng không nhiều, một giá sách, trong tủ treo quần áo có một chìa khóa ngăn kéo, hai ngăn kéo lớn dưới bàn trà và tủ đầu giường của ông. Đường Phương lục lọi hai tiếng, sự táo bạo tức giận oán hận trong lòng chậm rãi biến mất, biến thành bất đắc dĩ và chua xót.
Một người đàn ông hơn sáu mươi năm cuộc đời toàn bộ gấp lại trong những không gian nhỏ hẹp này. Một chồng sách sử và thực đơn kín đầy ghi chú; một vài thư từ qua lại đã ố vàng lớn cỡ bàn tay; hộp danh thiếp đầy ắp vĩnh viễn không liên lạc; từng thẻ tích điểm cửa hàng siêu thị; mấy biên lai vé, thẻ định mức xe buýt, danh sách ngân hàng; danh sách than điện nước ép dưới hộp kính mắt; dây thun cột một chồng bưu thiếp và thư. Đường Phương còn từ trong túi nilon bọc khăn tay khách sạn Thuận Phong lấy ra 500 tệ, có lẽ chính cha cô đều tìm không thấy rồi.
Chỉ có người cha như vậy, sau khi Đường Phương học trung học, kiên trì cho cô một mình ở 202. Ông nói, con gái lớn rồi phải có không gian của chính mình.
Suốt ba năm, bà ngoại và mẹ ngủ ở phòng ngủ 102, ông ngủ ghế sô pha phòng khách. Lâm Tử Quân và Thẩm Tây Du thứ sáu thường đến 202 qua đêm, về sau còn thêm Diệp Thanh và Tần Tứ Nguyệt, các cô ấy chảy nước miếng đợi điểm tâm của cha Đường Phương, đương nhiên cũng chảy nước miếng rình coi Chu Đạo Ninh, các loại bát quái ý dâm, không kiêng nể gì cả cười đến sàn gác số 115 cũng phải rung lên. Đợi khi nhìn thấy điểm tâm trên bàn ăn, tám món ăn bốn lạnh bốn nóng, các cô ấy liên tục hét lên: Cha Đường Đường! Chúng con yêu người!
"Không cho nói linh tinh, con gái con đứa không nói linh tinh. Cái gì yêu hay không yêu, sao các con có thể yêu chú Đường chứ?!"
Khi đó cha cô cười tít mắt. Đi lính không đắc ý, giải ngũ không đắc ý, trong gia tộc lớn gia đình nhỏ cũng không đắc ý, duy nhất có thể làm cho ông đắc ý chính là phòng bếp, là bàn ăn.
Mẹ cô dùng hết sức muốn đẩy Đường Phương về phía ánh mặt trời, nhưng Đường Phương lại đi theo cha ruột đến cầu độc mộc nấu cơm. Sức mạnh gen quá mức cường đại. Đến nay Tần Tứ Nguyệt còn thường hoài niệm bữa sáng nhà họ Đường còn phong phú hơn so với bữa tối nhà cô ấy.
Song Đường Phương đã nhớ không nổi lúc nào trong nhà có thói quen ăn bữa sáng như vậy. Thỉnh thoảng bảy giờ mẹ cô đã phải đến trường học. Đường Phương tám giờ ra ngoài đi làm. Ở đơn vị treo cái mác Phó tổng Đường, mỗi một ngày đến tột cùng là phong phú hay là trống rỗng, chỉ có một phần báo chí một phần sách vở sách còn có các chuyên gia dưỡng sinh đài vệ tinh.
Đường Phương yên lặng cúi đầu bắt đầu thu dọn. Mùa xuân đã qua hơn nửa, mấy mùa xuân hơn mười năm trước khiến cho bọn Tử Quân hét lên điểm tâm sáng quá nhiều: đậu phụ khô Mã Lan Đầu, trứng rán hương thung, tôm nõn trộn rau cần, khoai thái sợi cay, dưa muối củ cải trắng xào, món gân hầm Tứ Hỉ, vịt kho, bạch trảm kê, cá hun khói, tôm sông rang ớt. Còn có vịt hun khói xuất hiện trong thơ văn.
Cô phụng mệnh đưa một ít vịt hun khói cho Chu Đạo Ninh, tràn đầy ý xấu nhìn anh nếm thử một miếng, đắc ý cười lớn nói cho anh biết: "Biết là gì không? Cóc đấy!"
Nhưng mà Chu Đạo Ninh rất thản nhiên đánh giá: "Ngắn hơn thì có thể tin. Em nếm thử xem sao?" Ai cũng biết top 3 động vật Đường Phương sợ nhất: cóc, rắn, chuột. Một trăm năm không thay đổi. Chu Đạo Ninh giương mắt nhìn cô lập tức nghiêng mặt, cười như núi xuân.
Cô nhất định là già rồi, cũng bắt đầu hoài niệm năm đó rồi.
Thu thập xong tất cả, Đường Phương đi ra ban công làm mấy động tác vươn vai, nghĩ đến cuối tuần nên đàm phán như thế nào với Trần Dịch Sinh. Được rồi, cùng lắm thì cho anh ta ở thêm hai năm nữa, vẫn là cô chiếm được tiện nghi. Đợi hôm nay cha mẹ về nhà, cô sẽ xuống bếp nấu cơm tối. Làm một bàn đồ nướng thật ngon, đang mùa tôm trắng, vừa mới qua thanh minh, ốc nước ngọt cắt bỏ đi chút đầu vẫn còn tươi...
***
Trời tờ mờ sáng, còn có hai tiếng nữa là cao điểm, Đường Phương mở weibo công chúng, muốn viết một bài về mì Nissin. Ba ngày không thấy như cách chín thu, môt mảnh trời đất nhỏ của mình, tốt xấu gì cũng có thể bỏ lại rất nhiều chuyện buồn thế tục. Rất nhiều ngày không đăng bài, lại có đến mấy trăm bình luận và tin nhắn, trong đó rất nhiều ID người dùng hết sức quen thuộc.
"Đại Đại, nói thật đừng nóng giận, bánh bao súp lần này cô khoe cũng bình thường thôi, còn không bằng Phú Xuân đấy."
"Có hơi thất vọng, luôn rất chờ mong cô đề cử nơi ăn ngon đáng tin cậy. Mua hẳn mười phần bánh bao súp, chỉ có dì cả tôi uyển chuyển nói không bằng dùng thịt của tôi đông lạnh làm ăn còn ngon hơn, bị cha ruột mắng thành chó."
"Nhà XXX đưa cho cô không ít tiền để bán bánh bao súp nha, cô vẫn nên trân trọng danh dự của mình thì hơn, rất thất vọng, dứt khoát bỏ theo dõi."
"Cô chào hàng bánh bao súp như vậy, nhìn lại cô viết Phú Xuân, nói chuyện gì mà ôm ấp tình cảm? Thật sự rất sĩ diện cãi láo, vậy mà theo dõi ưa thích cô nhiều năm như vậy, đau lòng ba giây cho chính mình."
"Cô xóa bỏ bài viết kia là vì dự liệu được tự tát mặt mình? Lại còn khống chế, xoá bỏ bình luận!"
"Người ở giang hồ cơ thể đã không còn thuộc về mình, thấy công ty bắt cô viết bài cho bánh bao súp, tin tưởng không phải là cô bằng lòng, kẹo chính trực, có phải cô đang tức giận chuyện đó không, ôm một cái."
"Chắc chắn có rất nhiều người sẽ chửi chuyện này, dù sao tôi cảm thấy có sự chênh lẹch với tiêu chuẩn mỹ thực bình thường của cô. Ráng chịu đựng, kẹo của tôi đừng lệch lạc, lần sau bán hàng tốt, giá cả không rẻ cũng không sao cả."
...
Đường Phương lật xem vài trang, vội vàng ấn vào weibo công ty. Bài đăng mỗi ngày vô cùng có quy luật. Đăng lại bài bánh bao súp ngày đó của cô, hơn sáu vạn lượng đọc, chỉ có hơn 100 lượt thích. Trên con số cao nhất có một mã hai chiều. Bên trên mã hai chiều có một hàng chữ bắt mắt: Thành ý đề cử hương vị bánh bao súp hoài niệm tình cũ.
Cái quỷ gì! Hương vị hoài niệm tình cũ? Văn án xuyên việt thế kỉ trước à? Đường Phương nhắm mắt lại, ghi nhớ kĩ mã hai chiều.
Bánh bao súp nhà XXX rất ngon, quá trình mua sắm rõ ràng thuận tiện, chỉ từ 30 đến 39. 9 tệ, bao phí vận chuyển toàn quốc. Hoàn toàn thực sự rất rẻ. Bình luận toàn là khen ngợi. Còn có dòng chữ nổi bật: "Đại nhân Viên kẹo chính trực đề cử, xin ủng hộ."
Đường Phương nhìn màn hình máy tính cười lạnh, xem ra nghiệp vụ tuyến bên trên không phải dụ dỗ mà là giết tôn nghiêm, người còn chưa đi qua, đã ném sạch danh tiếng của cô rồi. Nếu như Miss Chung bán cô, vậy chỉ có thể là tham mưu bên cạnh, Vivian đảm nhiệm vân vê chà xát, sớm muộn gì cũng bị knock-out. Nếu như Miss Chung không biết, một vũng hố như vậy, có kêu oan cũng là Trư Bát Giới soi gương, ngàn dặm không người.
Mở ra mail công việc, bên trên bản thảo quả nhiên chỉ có cái mã hai chiều này, không có câu quảng cáo kia. Cô không để ý, huống chi Kevin? Cái này cũng coi như hao hết tâm tư, mỹ nhân kế đều đem ra. Song hôm nay cô cũng hết đường chối cãi, đã gửi mail đồng ý, đóng dấu bản thảo ký tên, tiền nhuận bút đều dùng hết rồi. Chỉ là thêm một hàng chữ mà thôi, nói không chừng thừa dịp ngày nghỉ còn gửi thêm mail cho cô. Lại kiểm tra hòm thư, quả nhiên có một phần mail riêng của July gửi tới hòm mail công việc, bị chặn trong thư rác.
"Cô Đường: Xin lỗi, ngày đó phần cuối bài viết thiếu đi một câu, chúng tôi biên tập tăng thêm, phiền sau khi đăng cô xem xét một chút. Bắn tim."
Bắn moá tim cô ấy! Tan tầm hòm mail công việc của cô khóa lại sao?
Từng lỗ chân lông Đường Phương đều đang phun khí nóng suối nước nóng địa ngục. Trách không được cho cô 5000 tiền nhuận bút, trách không được phái July đến tìm Kevin, trách không trong nhóm đồng nghiệp cũ nói cổ vũ, cho dù biết rõ cô chướng mắt bánh bao súp nhà XXX cũng đều cho rằng cô là vì tiền đấy. Lướt tin nhắn điện thoại, nhớ tới lời nói tối đó của quản lý nhà hàng chay, cảm giác trúng thực liên hoàn khiến Đường Phương nhịn không được phát nổ nói tục:
Chết tiệt, lão hổ Đường không phát uy, thực sự coi cô trở thành Hello Kitty để chơi rồi hả?
Không cần phải đợi ngày mai mới là một ngày mới, hôm nay đã là một ngày mới rồi.