Đường Phương nuốt miếng salad cuối cùng, dù bận vẫn ung dung vươn tay: "Chào anh Triệu, lại gặp mặt rồi." May mà không phải Trần Dịch Sinh.
Phương Thiếu Phác quan sát Triệu Sĩ Hành một chút, ngũ quan đoan chính trung hậu chất phác, độ uy hiếp của tình địch: Không.
Triệu Sĩ Hành lúng túng cầm tay Đường Phương: "Chào cô Đường, sao có thể khéo như vậy." Anh ta quay đầu có nề nếp giải thích: "Thầy Thịnh, em thật sự không phải cái gì đại sư, chỉ là dân vẽ thôi. Hội sở của Chương tổng —— "
Thịnh Gia cười ha ha, vuốt râu: "Trùng hợp như vậy, hóa ra hai người quen nhau à? Nhưng Thượng Hải mà, vòng tròn có rộng thế nào, quay đi quay lại cũng đều là người quen. Tiểu Đường, cô thấy Tiểu Triệu có thú vị không? Tuổi trẻ tài cao còn rất khiêm tốn. Người trẻ các cô cùng nhau trò chuyện, kết bạn đi." Ông xảo quyệt nháy mắt mấy cái với Đường Phương, lộ ra nụ cười của cha già, quay đầu lôi Phương Thiếu Phác đi: "Sam, cậu ngồi bên này, tôi còn có một người thú vị hơn muốn giới thiệu cho cậu. Không phải cậu thích đua xe sao? Người này rất lợi hại, là tay đua xe chuyên nghiệp quốc tế, mới tìm được đường sống từ nước Nga trở về. Dịch Sinh, Dịch Sinh —— lại đây, qua bên này ngồi."
Đường Phương thở dài, chậm rãi lùi vào một góc sô pha, cúi người xuống. Cô sớm nên nghĩ đến Triệu Sĩ Hành và Trần Dịch Sinh như hình với bóng, ngày hôm nay xem ra là trận đấu bên bờ biển.
Trên cánh tay Trần Dịch Sinh bó thạch cao chất đầy một đống đĩa, tay khác thì cầm một cái đĩa, hai ngón tay còn linh hoạt cầm một cái cốc, thoạt nhìn như đang thi cấp độ người phục vụ. Anh cười hì hì từ trong đám người xuyên qua, giọng tràn ngập vui sướng và sức sống: "Xin lỗi, nhường đường một chút, cẩn thận dính bẩn quần áo."
Khách quan mà nói, trong đám người Trần Dịch Sinh và Chu Đạo Ninh có chút gì đó rất giống nhau, tự mình tỏa sáng, trong nháy mắt đầu tiên đều sẽ thấy bọn họ. Nhưng mà Chu Đạo Ninh như núi băng phản chiếu, Trần Dịch Sinh như ánh mặt trời, hơn nữa còn là ánh mặt trời rất trâu bò.
"Thịnh Gia ——!" Trần Dịch Sinh hoàn toàn không để ý tới Đường Phương trong góc phòng, vui sướng ngồi xổm người vững vàng như trung bình tấn, tựa như quen biết gật đầu với Phương Thiếu Phác, ra hiệu cho anh ta: "Phiền anh lấy hộ tôi đĩa tôm hùm. Đúng rồi, còn cả cốc nước, cảm ơn."
Triệu Sĩ Hành nắm tay khẽ ho hai cái.
Trần Dịch Sinh ngẩng đầu, cười càng xán lạn: "Thịnh Gia, tiếc là ông nói quá chậm, sớm biết thế bữa trưa tôi đã không ăn, các món không tệ nha, chỉ là hơi thiếu người phục vụ, gọi một cốc nước mất bao lâu, hơn nữa còn không có sữa." Vẻ mặt anh khó có thể tin: "Làm sao có thể không có sữa chứ, không có sữa dê cũng nên có sữa bò chứ? Đây không phải là tiệc rượu cao cấp của giới mỹ thực sao? Tôi cảm thấy phải nói một chút ý kiến với người chủ sự."
Phương Thiếu Phác nghe anh nói hai câu đầu, dường như có chút quen tai, nhưng nếu là tiệc rượu, tại sao phải cung cấp sữa tươi, người anh em trước mắt này cốt cách thực sự không bình thường: "Thầy Thịnh—— vị này chính là?"
Thịnh Gia cười đến thịt trên bộ ngực và trên bụng đều rung lên: "Thế nào? Sam, có đúng là chưa từng thấy ai biết đùa người như vậy chưa? Trần Dịch Sinh, tay đua xe chuyên nghiệp." Ông chỉ Phương Thiếu Phác: "Dịch Sinh, đây là Sam, ông chủ bữa tiệc ngày hôm nay, vừa mới bưng chén đĩa cho cậu đấy. Ngoài không có sữa cậu (*), cậu còn có ý kiến gì không? Ha ha ha ha." Hai từ “Cậu” khẽ chồng lên nhau, khiến mọi người đứng bên cạnh nói chuyện trời đất bỗng cười rộ lên.
(*)Vừa có nghĩa là không có sữa cho Trần Dịch Sinh, ông Thịnh Gia này còn nghĩa bậy bạ chỉ tinh dịch
Thịnh Gia bất ngờ không kịp đề phòng đã kể chuyện đen, mở ra vô cùng có trình độ, một lời hai ý nghĩa mặc kệ tam quan, làm cho người hiểu ý cười lại rất đúng mực khống chế được vô cùng tài tình. Nhắc tới giới mỹ thực còn thanh lịch hơn giới kinh doanh rất nhiều, có tiền hơn so với giới văn hóa, một người đàn ông trung niên và sư cô, cũng không thảo luận đại sự quốc gia tài chính thị trường chứng khoán, cũng không nghiên cứu triết học nghệ thuật thi từ ca phú, sống phóng túng, tối tiếp khí đất, hơn nữa đa số đều đã kết hôn sinh con, qua lại với nhau, cùng là dân mê ăn, khắp nơi đều là nhân tinh. Cứ như vậy, cũng có cô gái trẻ tuổi cam tâm tình nguyện làm bàn cơm cho bọn họ nhắm rượu, nửa mặn nửa chay ỡm ờ cười, ăn uống ca hát, chụp một ít ảnh mở rộng vòng xã giao. Nhưng Đường Phương không bỏ xuống được mặt mũi, không muốn nhận cấp bậc đó, nghe cũng khó chịu, cho nên rất ít tham gia các buổi tụ hội trong giới, có tham gia, cũng cực ít người nói đùa với cô. Dù sao cô Đường có danh tiếng thanh cao. Lúc này nghe Thịnh Gia mở miệng trêu chọc Trần Dịch Sinh, Đường Phương cầm một ly sâm banh từ trong tay người phục vụ, chuẩn bị chế giễu.
Trần Dịch Sinh đứng lên bắt tay với Phương Thiếu Phác: "Xin lỗi, xin chào, tôi là Trần Dịch Sinh. Thực ra không cần phải có sữa người, quá xa xỉ, cũng không tiện bảo quản, sữa bò là được, nhưng của Meng Niu và Y Lợi thì không được, Quang Minh hay Minh Trì (*)cũng được."
(*) Các hãng sữa bò của Trung Quốc
Vẻ mặt anh vô cùng chăm chú, chỉ như nghe Thịnh Gia kể chuyện, hoặc như là vô tội bị hãm hại, tiếng cười vang bốn phía càng phát ra không ngừng. Đường Phương nhấp một ngụm sâm banh, liếc Triệu Sĩ Hành. Triệu Sĩ Hành mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tự mang kết giới như cũ.
"Xin chào, nghe thầy Thịnh nói anh là tay đua xe chuyên nghiệp, cánh tay anh bị thương à?" Tầm mắt Phương Thiếu Phác rơi vào hình con dơi trên thạch cao, hóa ra đây là một vị hoạ sĩ bị đua xe làm trễ nãi, tính còn trẻ con, đồng ngôn vô kỵ, thảo nào kì lạ như vậy.
Trần Dịch Sinh nhức đầu: "Nói quá dài dòng, chờ tôi ăn trước rồi trò chuyện tiếp nhé." Anh ngắm nhìn bốn phía: "Kỳ lạ, mọi người không đói sao? Tại sao không ai đi lấy đồ ăn? A —— Đường Phương? —— Đường Phương ——!" Người chung quanh đều nghe tiếng ghé mắt, Đường Phương thực sự không có cách nào làm bộ không nghe được, rất thục nữ vẫy tay với Trần Dịch Sinh.
Cô thực sự không muốn ở chỗ này nhớ tới cái câu "Mông cô bị ướt” kia, càng khó có thể tưởng tượng Trần Dịch Sinh kể chuyện cô rơi vào trong bồn cầu nói cho người ở chỗ này nghe, cô sẽ không chỉ phải từ chức, còn có thể phải rời khỏi giới, thậm chí đi xa ngàn dặm đến biên thành. Hết lần này tới lần khác Trần Dịch Sinh tuyệt đối là loại khốn nạn nói ra miệng!
Trần Dịch Sinh vẻ mặt vui vẻ: "Đường Phương, tại sao cô lại ở chỗ này!" Ngược lại lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: "Cô nấu mì (*)ngon như vậy, nhất định là cao thủ trong giới này!"
(*)Bạn Dịch Sinh dùng từ “下面” vừa là nấu mì vừa có nghĩa là phần dưới, dân tình hiểu theo nghĩa bậy bạ “phần dưới” nên là
Vừa dừng lại tiếng cười vang lại nổ tung, Thịnh Gia cười ghé vào trên người Phương Thiếu Phác: "Oa, tuổi trẻ tài cao, cậu lại dám đùa với Tiểu Đường của chúng tôi!"
Phương Thiếu Phác sắc mặt khó coi, kiềm chế nhắc nhở Trần Dịch Sinh: "Anh Trần, đừng nên nói lung tung, rất low."
Trần Dịch Sinh chưa từng tiếp xúc với truyện đen, đối với loại nói bóng gió đặc sắc này của Trung Quốc hoàn toàn không hiểu, nghĩ thầm một bát mì kéo xuống địa vị của Đường Phương ở giới mỹ thực, đúng là không tốt lắm, nhưng một bát mì vì sao lại low, anh thực sự không nghĩ ra.
Trần Dịch Sinh áy náy gật đầu với Đường Phương, đành gãi tai: "Tôi không nói lung tung, aiz, anh chưa được ăn nhưng tôi đã ăn rồi." Anh thành thật ca ngợi: "Thực sự ăn vô cùng ngon, ngay cả nước canh tôi đều uống hết, một giọt cũng không thừa." Lát sau ánh mắt xán lạn vẫy tay với Đường Phương: "Nhớ kỹ đã hẹn đêm mai cô tới nhà tôi, tôi còn muốn ăn."
Nếu Đường Phương có Thiết Sa chưởng, ly rượu trong tay đã sớm hóa thành mảnh nhỏ đâm toàn bộ vào ruột Trần Dịch Sinh.
Thịnh Gia cười đến thở dốc: "Trần Dịch Sinh, vậy cậu nói xem “mỳ” ăn có ngon hay không?"
Trần Dịch Sinh uống một ngụm nước, gắp một miếng tôm hùm lắc đầu: "Không ngon, quá cứng. Triệu Sĩ Hành cũng không được, quá mềm. Đều không bằng Đường Phương ăn rất ngon." Vẻ mặt anh vô tội không giả vờ, như đứa bé ba tuổi.
Hít thở một tiếng, Thịnh Gia cười đến nằm ngang ra ghế sa lon: "Không được không được, bụng tôi sắp rút gân rồi." Lông mi ông cười đến sắp biến thành lông mép.
Trần Dịch Sinh thật sự không hiểu bọn họ cười cái gì, cũng không hiểu vẻ mặt Phương Thiếu Phác đối diện vì sao muốn đánh người. Anh bỏ cốc xuống, vươn cổ thấy Đường Phương mặt đen lườm mình, đột nhiên mắt sáng đứng lên, chạy đến trước mặt Đường Phương vẻ mặt lấy lòng: "Cô nếm thử cái này đi."
Đường Phương lườm anh, anh cho rằng mình là kẻ ngu thì có thể chạy đến số 600 đường Uyển Bình (*) sao?
(*)Địa chỉ Bệnh viện tâm thần ở Thượng Hải
Trần Dịch Sinh ngăn cản một đống ánh mắt của người phía sau, nhanh chóng kéo lại khăn choàng đã rơi xuống cho cô, nhẹ giọng khom lưng ghé vào bên tai Đường Phương nhắc nhở cô: "Cẩn thận một chút, cô lộ ngực kìa, Thịnh Gia kia có vẻ háo sắc, mới vừa rồi còn ôm Triệu Sĩ Hành đấy."
Một câu như sét đánh giữa trời quang vào Đường Phương, nhìn chằm chằm vào thạch cao hóa ra ba chữ nữ thần kinh đã biến thành mắt con dơi, một lúc lâu chưa tỉnh hồn lại. Trần Dịch Sinh tên ung thư não tàn thẳng nam anh đã biến thành bệnh tâm thần!
Phương Thiếu Phác cứng đờ đi tới, giữ lấy Trần Dịch Sinh mặt dính đầy sâm banh. Trần Dịch Sinh vẻ mặt lờ mờ, không hiểu cầm thạch cao, nhìn Đường Phương rồi lại nhìn Phương Thiếu Phác, hoàn toàn không phản ứng kịp được vì sao người bị thương luôn luôn là anh.
Đường Phương vội đứng lên, ly rượu trong tay vẫn còn đang run rẩy, vẻ mặt kìm nén không nổi giận: "Mở súng chơi tôi xong còn muốn động tay động chân?"
Hừ, cho Trần Dịch Sinh anh miệng nói linh tinh chịu chút vị đắng.
Phương Thiếu Phác đầu óc ông một tiếng, một đấm bay tới.
Trần Dịch Sinh lảo đảo, ngã xuống bàn. Triệu Sĩ Hành đứng lên, đúng lúc cản một cú đấm thay Trần Dịch Sinh, người lảo đảo, che mắt kính đã vỡ: "Có chuyện từ từ nói! Có chuyện từ từ nói!"
Có người hoảng hốt la lên: "Đánh nhau đánh nhau! Đánh nhau —— "
Đường Phương và Trần Dịch Sinh nhìn nhau trong sự hỗn loạn.
Đường Phương: ... Làm lớn rồi? Hình như đã gây họa.
Trần Dịch Sinh lại nhớ tới nữ ca sĩ Hong Kong Mai Diễm Phương hát “Cô gái hư” có một câu: Why Why Why... Đường Phương sao cô trở nên hư hỏng như vậy!
Câu chuyện nhỏ
Phương Thiếu Phác: Ha ha ha, đáng đời.
Chu Đạo Ninh: Ha ha ha, đáng đời.
Triệu Sĩ Hành: Hừ hừ hừ, đau mắt quá, nhưng Trần Dịch Sinh à, cậu đúng là không biết nói chuyện, "nấu mì"...
Trần Dịch Sinh: Khen cô ấy nấu mì cũng không được sao? Kéo giùm khăn choàng cũng không được? Tôi có ý tốt các người đều không thấy sao? Còn có các độc giả xảy ra chuyện gì, tại sao tất cả mọi người đều cười nhạo tôi?
Tác giả: Sự đau khổ của cậu là nghệ thuật của người khác. Tất cả mọi người rất thích nghệ thuật ngày hôm nay.
Ôm nắp nồi trốn.