• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đồ dùng hàng ngày…"
Đường Phương lần nữa đối với wuli (*) Tứ Nguyệt lau mắt mà nhìn, những từ tiếng Trung bị hủy ở trong tay cô ấy quá nhiều, tội lỗi chồng chất. May mắn cô ấy đã sang bên kia Thái Bình Dương .
(*) Chỉ những cô gái thích nói chuyện sắc

"Vì để biểu đạt toàn bộ sự yêu mến của tớ dành cho cậu, tặng cậu những sản phẩm khác nhau của công ty Tam Gia. Lễ Phục sinh tớ sẽ vác đồ về. Trước tiên thoáng giới thiệu sản phẩm một chút, Đường Đường sau khi cậu thành lập lý luận trụ cột vững chắc, lại thông qua nhiều lần thực tế, chắc chắn làm chơi ăn thật."
"Đầu tiên long trọng giới thiêu ấm nam 40 độ, cây gậy có tác dụng đun nóng, giá trị nhan sắc và lực lượng cùng tồn tại, lượng điện cực dài. À, tớ sẽ không bao giờ cần lo lắng Đường Đường sợ lạnh nữa. Mùa đông còn có thể lấy ra sưởi tay nha."
"Nhìn này, quy mô nhỏ, rất tinh xảo, nam nữ còn có thể xài chung. Đương nhiên, nếu như vị kia của cậu đường kính vượt qua 4 centimet, có lẽ sẽ kẹt. Chậc chậc chậc, hình ảnh thật đẹp tớ không dám nghĩ."
"Bốn bộ đồ này đẹp không? Toàn là màu tím tử đinh hương, chất liệu siêu cấp thoải mái, người Pháp quá lãng mạn rồi. Cũng có thể là do app điều chỉnh. Ai ôi!!! Này, không biết tớ có thể tự điều chỉnh không, để đi hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng."
"Đừng nghĩ xấu cho tớ. Tớ đây là đang nghiêm túc phổ cập tuyên truyền khoa học, phụ nữ ở quốc gia chúng ta quá khuyết thiếu giáo dục toàn diện tình dục rồi, thật sự khiến cho người ta vô cùng đau lòng."
"Này này, các cậu đừng giả vờ trong sáng có được không nào? Tốt xấu gì cũng khen tớ một câu đi."
"Đường Đường, khen tớ nhanh khen tớ! Đừng chỉ có Lâm Tử Quân là linh hồn bầu bạn của cậu được không? Cơ thể của tớ so với cậu ấy thực dụng hơn nhiều!"
Thẩm Tây Du đột nhiên xen vào một câu ở chính giữa: "Cái số 2 L kia dùng không tốt, tính chất cũng không cao."
"Tiểu Tây Tây! Sao cậu luôn mang lại niềm vui cho tớ thế? Nhưng kết luận này tớ không phục, nào, chúng ta thảo luận sâu hơn một chút."
"Đừng quên tay và não Đường Đường chỉ giới hạn trong lĩnh vực nấu nướng. Cuộc thi bắn bia huấn luyện quân sự, 10 phát đạn mà cậu ấy chỉ bắn được 97 điểm, trong đó hầu như toàn ngắm vào điểm 5 và 10. Còn có ngày cuối cùng cái gì cậu ấy cũng không cởi ra nằm ở trên giường đợi nửa đêm tập hợp khẩn cấp, kết quả vẫn là đi dép lê xuống dưới đấy. Ví dụ thực tế quá nhiều, không thể kể hết được."
"Ha ha ha ha ha, Tây Tây chòm sao bò cạp các cậu quá phúc hắc rồi, có phải cậu có môt cuốn sổ đen chuyên ghi lại tai nạn xấu hổ của Đường Đường hay không? So?"
"Bởi vậy cậu ấy rất khó đồng thời thao tác thực thể và đạo cụ. Hơn nữa cậu ấy trăm phần trăm sẽ cười." Thẩm Tây Du không hổ là người học y duy nhất, tỉnh táo bày ra căn cứ khoa học.
Lâm Tử Quân gửi mấy biểu tượng cười: "Chú cún tăng ca trốn ở WC bật cười. Đề tài này hay, các cậu tiếp tục đi. Nhưng mà tớ đồng ý với Tây Tây, Đường Đường chắc chắn sẽ cười. Nhưng tớ cảm thấy thật ra không cần phải dùng đạo cụ. Cậu ấy nên học chính là khí chất tao lãng của Tứ Nguyệt ấy.”
"A, sóng thần! Sóng cuốn! Sóng nước vạn dặm vĩnh viễn không ngớt! Tây Tây, đổi thành bình sữa thì như thế nào? Người Nhật Bản làm gì đó cũng biến thái. Chỉ là giá cả quá rẻ nên tớ không dám dùng."
"Rất phù hợp, lần đầu sử dụng xin cẩn thận cảm giác chấn động quá mạnh mẽ, đừng ném xuống giường." Thẩm Tây Du tỏ thái độ theo: "Dao kéo và loạt thớt gỗ ZWILLING quy về tớ. Máy ép cũng để tớ đi."
"Tây Tây, đừng chuyển hướng chủ đề! Nào, nhường microphone cho cậu, nói ra chuyện của cậu đi." Tần Tứ Nguyệt lập tức bắt được trọng điểm.
Lâm Tử Quân bổ thêm đao: "Tớ phải trở về họp, Tây Tây, chờ tớ trở lại chúng ta tiếp tục nói chuyện."
Thẩm Tây Du không để ý tới các cô ấy: "Tớ đi phòng bệnh. Đường Đường, nếu chặt chân đàn ông, nhớ kỹ dùng loại dao tốt nhất."
Tần Tứ Nguyệt lanh trí: "Đường Đường, chặt xong cậu lập tức gọi điện thoại cho Tây Tây, Tây Tây khâu lại là đươc. Cậu lại gọi điện thoại cho Quân Quân, tìm được lỗ thủng pháp luật tạo thành tự vệ hợp pháp. Oa! Cậu thật độc cậu thật độc cậu thật độc độc độc độc độc!"
"Tại sao lại không có người nói chuyện chứ? Lương tâm của các cậu đâu rồi? Bắt nạt tớ chênh lệch múi giờ?"
"Môt con dao đẹp kiếm được tiền như cậu, vây mà chỉ chi đồ rẻ như vây? Nếu không cậu cho tớ thêm ít tiền. Tớ cũng cần tìm kiếm sự thăng hoa của mình." Diệp Thanh vừa xuất hiện đã tặng cho Tần Tứ Nguyệt một nu hôn.
"Ăn đồ trong nồi đi, ngay cả trong bát của Đường Đường cậu cũng không buông tha, cậu giữ chút mặt mũi được không?"
"Tứ Nguyệt, cậu hỏi Đường Đường và Quân Quân một chút, sẽ biết rõ bà chủ thời gian phố Tử Đằng Nam Kiều tớ có bao nhiêu tuyệt vọng, mặt là cái gì? Bà đây muốn lên đỉnh."
"Đó là cậu đáng đời được chứ? Bảo cậu đừng ở bên ông chủ nhỏ Ngô, ai bảo cậu không nghe lời bà đây?"
"Đánh người không đánh mặt. Nhớ ngày đó tớ khạc ra bao nhiêu..."
"Đã sớm nói cho cậu, người béo có ba thứ quý, cậu nhỏ đông ấm hè mát. Ha ha."
"Tớ khó mà đi tiểu. Tần Tứ Nguyệt tớ hận cậu!"
Đường Phương không nhịn được xuất hiên: "Không sợ phụ nữ có văn hóa, chỉ sợ phụ nữ đùa nghịch lưu manh. Mùng tám tháng ba sớm đã qua rồi. Quà tặng đều rất tốt, rất hợp ý trẫm. Bãi triều."
"Ôm lấy Đường Đường của tớ, Tứ Nguyệt bắt nạt cơ thể mềm yếu của tớ."
"Quả hồng mềm còn bịa đặt, trách tớ á?"
"Các cậu tốn kém quá. Tứ Nguyệt cậu bay hôm nào?"
"Vẫn như cũ, ngày 3 trở về tảo mộ, chúng ta hẹn sau thanh minh, tớ muốn ăn uống của các cậu, còn muốn chơi các cậu đấy... Ha ha. Đường Đường ngày nào cậu dọn nhà? Để tớ bảo Joe đến hỗ trợ, có sức khoẻ chả ngu gì không dùng."
"Lại khoe người đàn ông của cậu. Lúc trước là ai ghét bỏ Joe mặc áo lót lông cừu (**)nói không ngủ được?" Diệp Thanh cuối cùng đã rút được một mũi tên báo thù.
(**)Chỉ đàn ông nhiều lông ngực
"Ai? Cậu nhớ lầm rồi. Bà chủ gia đình không ra khỏi cửa, trí nhớ suy yếu, dễ dàng tưởng tượng lẫn lộn với sự thật, cậu đến chỗ Tây Tây làm CT não đi."
Diệp Thanh lập tức gửi tới một bức ảnh đầy lông vàng: "Người nào đó lúc ấy tự mình chụp nha, may mà tớ đây tám năm như một ngày cẩn thận giữ gìn, có cần tớ chia sẻ vào vòng bạn bè không?"
"Tuyệt giao! Không bạn bè gì hết! Đường Đường nhanh đá cậu ta ra đi. Diệp Thanh tớ block cậu."
"Cầu block. Nào, come on baby! Lập tức lập tức!"
"Cậu tự tìm trại hè cho con gái mình. Tạm biệt."
Diệp Thanh co được dãn được: "Đừng nha, Tư Nguyệt, tớ sai rồi. Tớ yêu cậu. Tớ lập tức rút về. Ơ, vì sao không thể rút về nhỉ?”
"Qua hai phút rồi." Chủ nhóm chat Đường Phương đi ra bình định tứ hải: "Nào bàn chuyện tiếp theo: bữa cơm mời khách từ phương xa đến. Thời gian Tứ Nguyệt chọn, địa điểm tớ chọn. Hoạt động tăng hai giao cho Tử Quân. Tây Tây nghĩ cách đổi ca. Diệp Thanh cậu đừng quá quan tâm con gái, để cho ông chủ Ngô đi, con gái ném cho anh ta một địa cầu cũng sẽ không biến mất được. Không có cha me trông còn có cô bảo mẫu sao?"
"Tớ không phải quá quan tâm con bé, tớ là lo cho lão Ngô, anh ấy chiều Manh Manh muốn chết, tiếng Anh chắc chắn sẽ không kiểm tra, Toán học không cần lướt, Piano cũng có thể không cần đàn đấy. Ném cho anh ấy chăm sóc, hai người đều lên trời. Đến bây giờ còn chưa quyết định được trường tiểu học đâu, anh ấy nói đã sớm nhờ người, tớ gấp muốn chết rồi."
"STOP! Diệp Thanh cậu vừa nhắc tới con là không ngừng. Đường Đường nói đúng, cậu đường đường là sinh viên Phục Đán, bị nhà giàu Nam Kiều nuôi nhốt trong nhà, dùng dao mổ trâu giết gà, làm không tốt anh ta ở bên ngoài còn cho cậu cái cờ màu."
"Anh ta dám, tớ sẽ bắt anh ta lau sạch mới được vào nhà."
Đường Phương kéo đầu tàu về: "Lão Ngô vẫn được coi là một trung khuyển nha. Diệp Thanh trang viên nhà cậu lúc nào làm xong?"
"Đừng nói nữa, anh ấy mời cái gì nhà thiết kế, bị ngâm bao lâu! Hiện tại lại nhờ bạn bè, nói sẽ giúp anh ấy giới thiệu một nhà thiết kế rất trâu bò. Nhưng còn chưa về nước, không biết ngày tháng năm nào mới có thể làm xong, dù sao chỗ đất đó vẫn còn muốn làm gì thì làm."
"Đường Đường ——" Cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng.
Thái hậu rống lên đến sông Hoàng Phố cũng phải dậy sóng. Đường Phương phản xạ có điều kiện đặt di động xuống, mở ra sổ tay bên cạnh ra: "Con đến đây."
Bà Phương Thụ Nhân tiến vào phòng, mắt sáng như đuốc quét một lần, đưa cho Đường Phương một tờ giấy tam giác: "Bỏ cái này vào tường kép bên trong túi của con, đừng có làm mất. Còn nữa con phải thay túi mới được, lúc trước Quân Quân tặng cái túi LV đỏ đâu rồi? Ngày mai bắt đầu đổi sang dùng cái kia đi."
Đường Phương mở trang giấy ra, dòng chữ cong cong màu vàng, là lá bùa Đạo Gia ...
Trong nháy mắt, Đường Phương vẻ mặt nịnh nọt: "Mẹ, mẹ thật sự là vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Cái này bỏ ra bao nhiêu tiền? Con thanh toán."
"Không cho nói loại từ dùng tiền này, đây là cô họ con đi Bạch Vân Quan Bắc Kinh cầu giúp con đấy. Nhờ lần này có duyên, trụ trì Bạch Vân Quan mới đặc biệt giúp con khai quang. Sắp gặp hoa đào rồi, chỉ là hoa đào hơi nhiều, phải bình tĩnh không nên gấp. Nghe lời mẹ, tung lưới mới có thể bắt cá lớn, con không được gấp. Còn nữa chờ đến thanh minh, chọn một cuối tuần, me con mình đi Bắc Kinh. Đại sư nói phải bản thân đi cầu, mới có thể càng thêm linh quang."
Chưa để cho Đường Phương bắt đầu, đã lập tức lạm dụng uy quyền, cô lập tức ngoan ngoãn từ trong tủ lấy ra chiếc túi kia, cẩn thận từng li từng tí gấp lá bùa về hình tam giác như cũ, để ở bên trong tường kép, chuyển thẻ tín dụng và tiền mặt qua, hai tay song song đặt ngang lông mày.
"Mẹ, sau khi được đại sư hỗ trợ, con có thể toả sáng hơn không?"
Bà Phương Thụ Nhân gật đầu: "Sáng! Dùng lớp sơn phản quang đi. Đầu óc dở hơi."
Đường Phương chụp ảnh túi xách gửi vào trong nhóm chat, kể nguyên do.
Tần Tứ Nguyệt cười không nhịn được: "Oa, ma quỷ cũng có ba cành đào, nước sông Hoàng Phố cũng có thể tiên tri nha."
Diệp Thanh gửi tới biểu tượng chân ái: "Có phải cái túi này được mười năm rồi không? Châu Nhuận Phát sẽ cảm động chết."
"Lâm Tử Quân mới cảm động chết." Tần Tứ Nguyệt tỏ vẻ bất mãn.
Đường Phương dứt khoát đổi nick mình thành "Viên kẹo hoa đào" .
***
Trước khi đi ngủ, Đường Phương viết xuống hành trình ngày mai, chương trình trong một ngày, đi đồn công an cục quản lý bất động sản, từng địa chỉ điện thoại và tuyến đường giao thông tương ứng, hợp đồng cho thuê cũng mang theo. Đường Phương khép sổ tay lại, cảm giác mình cuối cùng như một thành phần tri thức thực sự rồi, không uổng công cô đảm nhiệm chức vụ thiết lập an tĩnh trong tạp chí mỹ thực ở bên trong trung tâm văn phòng ngoại hạng siêu 5A.
Tắt máy tính lên giường ngủ, chuyện ngày mai để ngày mai nói sau.
Trong mơ cô thấy mình làm bánh bao súp ở trong phòng bếp màu trắng thôn Vũ Cốc, trên bệ để bột mì mỏng như một lớp tuyết, một đám nếp gấp xếp thành một vòng tròn đều đều, nhưng cái vòng lại rỗng ruột, lộ ra nhân thịt bên trong.
"Anh như vậy không được. Bì thịt đông sẽ tan rơi hết ra." Cô cười đến gãy lưng rồi.
Chuông điện thoại đánh thức Đường Phương. Cô nhất thời nghĩ không nghĩ ra rốt cuộc là ai làm cái bánh bao súp kia, mệt mỏi mò điện thoại, mất mấy lần mới túm được. Trên màn hình báo một dãy số quốc tế, 007 3832XXXX ...
Đường Phương ngẩn người, ấn tắt đi. Đưa số cho công ty môi giới quả nhiên không có chuyện tốt, hiện tại điện thoại lừa dối cũng giả mạo số quốc tế, còn 007 đấy, cho rằng mình là James Bond?
Số kia lại gọi tới lần nữa. Đường Phương trừng mắt ấn nghe.
"Xin chào, xin hỏi là ——" Đầu kia truyền đến quả nhiên là tiếng phổ thông, giọng hơi khàn.
"Chào cái gì mà chào? Nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy anh có bệnh à! Anh từ nơi nào có được số di động của tôi? Có biết đây là hành vi trái pháp luật hay không? Cút!" Đường Phương giảm thấp giọng một hơi mắng xong, cúp điện thoại, chọn "Cho vào danh sách đen" .
Vẫn chưa yên tâm, tắt máy, sạc pin lại, chui vào chăn tiếp tục giấc mơ ban nãy.
Trằn trọc, không ngủ được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK