• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Phương trở lại thôn Vũ Cốc, trong làn mưa phùn, đồ vật cần thanh lý chìm ở bên trong đám cỏ dại cao cỡ nửa người, nhìn có chút thê lương. Bồn cầu đã bị chồng Tiểu Tống dỡ xuống thùng che và máy sưởi, thân thùng màu trắng dựa trước giá sách cũ, không giống thiếu nữ khoả thân, điềm đạm đáng yêu.

Đường Phương đi qua khẽ đá một cái, không chút sứt mẻ.

Năm đó khi vừa lắp bồn cầu này, Lâm Tử Quân còn mang theo cuộn giấy ở xưởng dượng cô ấy đến để trải nghiệm sự mới lạ ba ngày vẫn còn thơm. Cuộn giấy màu xanh nhạt bên trên in hoa hồng, vô cùng mềm mại, còn mang theo mùi thơm ngát rất dễ chịu. Đường Phương không nỡ dùng, ở phía trên chép bài hát “Anh em” của Trần Dịch Tấn, kẹp ở trong sách “The Unbearable Lightness of Being.”

Hai năm trước ở siêu thị của Takashimaya cũng có bán giấy hoa hồng, một túi 68 tệ, gồm bốn cuộn. Đường Phương mua bốn túi, chia cho Lâm Tử Quân Thẩm Tây Du Diệp Thanh một người môt túi, chúc mọi người bờ mông cũng đều nở hoa.

Đường Phương chậm rãi ngồi ở bên cạnh bồn cầu, rất ổn, dứt khoát chuyển qua phía sau, cuộn hai chân lên, ủng nhựa đi mưa màu đen vừa vặn đặt bên cạnh bồn cầu, khẽ dựa vào giá sách đằng sau, mấy ngày qua eo lưng đau nhức cứng ngắc lập tức thoải mái hơn.

Tư thế cực kỳ quen thuộc, khơi gợi lại nhiều chuyện quá khứ đã phai nhạt, kể cả Chu Đạo Ninh cô từng tin tưởng vững chắc sẽ khắc cốt ghi tâm cả đời. Nhưng mấy ngày nay ngẩng đầu cúi đầu vô số lần, nhìn gác xép lầu hai Chu Đạo Ninh ở suốt năm năm, nhưng ngay cả cảm khái thương xuân thu buồn cũng không có.

Vì kì thi vào lớp mười mà liều mạng đến đầu óc choáng váng, cũng là tầm đầu xuân như vậy, sau khi tan học Đường Phương trốn vào trong phòng vệ sinh tầng hai của bốn gia đình, trải lên một xấp “Báo chiều Tân Dân”, ngồi ở bồn cầu dựa lưng vụng trộm châm điếu thuốc đầu tiên trong đời. Thuốc trộm từ chỗ cô Đường Hoan, mùi thuốc lá Reynolds vị bạc hà mới ra. Đến nay đều nhớ rõ lúc bóp nát vỏ bao, âm thanh như hoa nở, giống như tiếng hôn môi.

Hút chả sặc chút nào, đến khi sắp hút xong, cửa đột nhiên bị Chu Đạo Ninh đẩy ra. Anh cũng không ngạc nhiên, đi đến trước bồn cầu duỗi tay ra, rút đi điếu thuốc trong miệng cô, mở vòi nước ra tiện tay ném điếu thuốc vào trong thùng rác, quay người hỏi cô: "Đề trắc nghiệm cuối cùng hôm nay, đầu tuần mới cho cậu làm, sao vẫn còn sai?"

Ánh trời chiều từ cửa phía tây chiếu lớp màu vàng vào nửa bên mặt anh, lông tơ nhỏ phát ra ánh sáng.

Đường Phương nhớ rõ chính mình lúc ấy rất không có sức lầm bầm một câu "Đã quên" sau đó bỏ chạy, tim đập còn nhanh hơn so với tiết tấu cộp cộp khi xuống thang. Loại cảm giác nai con này đi loạn hiện tại nghĩ lại còn rất đẹp, đáng tiếc đã không còn rồi.

Tối đó Chu Đạo Ninh lần thứ hai cho cô mười đề góc vuông tọa độ và hàm số, làm cô muốn ói. Song nhờ vậy mà bài cuối cùng trong đề thi cấp ba cô không mất điểm nào, thi cao hơn điểm trúng tuyển hai điểm, tiến vào trường trung học cấp ba S.

Đáp án đề thi kia mọc rễ trong đầu cô.

Toàn bộ thời trung học Đường Phương đều có chứng sợ thi, trước ngày thi toán học và vật lý luôn gặp ác mộng, lần lượt từng bài thi, từng đề, trong đầu cô trống rỗng, rõ ràng đều đã học qua, như thế nào cũng xem không hiểu, giải không ra đáp án, gấp đến độ tim đập đầu đầy mồ hôi, thời gian tích tắc trôi qua, giống như tiếng chuông ở toà nhà hải quan. Cô vội vàng ghi đáp án xuống. Lúc tỉnh lại vừa vội vừa tức lại uất ức.

Hiện tại nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười.

Đường Phương thở ra một hơi, từ trong túi áo gió vận động móc ra điếu thuốc, hút hai phần mới gọi điện thoại cho Tiểu Tống. Tầng ba số 115 chỉ có một gia đình sáng đèn. Mưa bụi hôn lên trên mặt, hơi lạnh ẩm ướt lại không mất đi sự dịu dàng.

Bon Lâm Tử Quân đều không còn nhắc đến Chu Đạo Ninh. Thật ra có nói cũng không sao. Đường Phương cảm thấy mười năm mài kiếm, chính mình sớm đã xưa đâu bằng nay. Đối với Phương Thiếu Phác nhan sắc và trêu chọc như vậy, cô đều có thể ứng phó tự nhiên không lay động. Mặc dù nói hoàn toàn không động lòng là giả, nhưng vẫn ép được xuống.

Cô đương nhiên từng thích Chu Đạo Ninh, thích năm năm, rất thích rất thích, đến gần như yêu vô hạn, có lẽ là yêu. Nhưng tại sao lại thích anh, bắt đầu thích từ lúc nào, cô lại không đưa ra được kết luận. Lòng người thật sự là không thể nắm lấy, tại sao không còn thích, bắt đầu từ lúc nào không thích nữa, lại vô cùng rõ ràng không còn chọn anh nữa. Thỉnh thoảng Đường Phương cũng sẽ suy nghĩ, nếu như không phải Chu Đạo Ninh, là Lý Đạo Ninh Trương Đạo Ninh chuyển vào 115, dáng vẻ không đẹp như thế, liệu cô có thể còn thích anh hay không.

Năm đó tốt nghiệp trung học, tháng tám đêm mưa bão to, cô trốn trong WC, co rúc ở trên bồn cầu này, khóc đến không kiềm chế được, cuối cùng đem cuộn giấy toàn hoa chép lời bài hát kia lau nước mắt nước mũi, nhìn hoa hồng và chữ thấm nước, nhanh chóng xoay tròn, chìm xuống biến mất không thấy gì nữa, giống như một phần của cô cũng đi theo. Lễ cắt bao quy đầu thanh xuân tàn khốc mà không thể thu lại.

Hiện tại nơi này không có thùng che và vòng bồn cầu, mang đi không còn bất kỳ vật gì, cô cũng không cần bị cuốn đi thứ gì cả. Từng chuyện cũ từ lúc ban đầu màu đỏ tươi nhạt dần, lại biến thành màu trắng hờ hững, cuối cùng đã mất đi khả năng làm cho cô tim đập thình thịch hoặc tê tâm liệt phế, biến thành hời hợt đã từng.

Nhìn cửa sổ bát giác phòng 102 đối diện đen sì, Đường Phương nhớ tới trên cây đại thu ở cửa sổ phía tây trước kia có hoa tường vi trắng quấn quanh từ trên xuống, liên tục không dứt, ba tầng lầu cao như vậy, vừa đến tháng năm, giống như thác nước đẹp đến kinh tâm động phách. Mấy ngày nay ra ra vào vào cô chưa từng nhìn một cái, không biết còn ở đó hay không.

Cửa sắt xoẹt xoẹt vang lên, Đường Phương chẳng muốn động, nghĩ đến để cho bọn Tiểu Tống chuyển đồ trước, cô còn có thể dựa nhiều hơn chút nữa. Tới gần mới phát hiện là một đám người khác, ở bên trong ba người, có một người đôi mũ lưỡi trai trên tay quấn thạch cao, còn có một người nước ngoài bụng phình to. Lúc đi qua đống đồ, ba người không khỏi quay đầu nhìn Đường Phương ngồi trên bồn cầu.

Người nước ngoài tò mò nhìn về phía Đường Phương, cười tủm tỉm vẫy tay với cô, tiếng phổ thông rất buồn cười: "Hey! Chào buổi tối."

Đường Phương rất xấu hổ, dứt khoát kéo thấp mũ xuống, tiến vào trạng thái thôi miên mình "Ai cũng nhìn không thấy ta ai cũng không biết ta".

"Cẩn thận, chậm một chút."

Một đám công nhân vội vàng đem từng đống ngọc phỉ thúy vào trong cửa lớn, nhìn không ra là gạch men hay là thứ gì khác.

Đèn phòng 102 đột nhiên sáng lên.

Đường Phương sau một lúc mới lấy lại tinh thần, vừa muốn đứng dậy, một bóng dáng che mất ánh sáng.

"Chi gái tới dọn vệ sinh à? Chào chị, vất vả nha. Xin hỏi còn thuốc lá không, mượn một điếu được không?" Giọng Thượng Hải không chính tông, nhưng cách dùng từ vô cùng quen thuộc.
Dưới mũ lưỡi trai một đôi mắt cười cong cong, vô cùng thành khẩn thân thiết, hàm răng rất trắng rất chỉnh tề.

Ánh mắt Đường Phương rơi vào thạch cao trên tay anh ta, bỗng nhiên nhận ra gì đó. Ha ha, âm 50 độ bị nhốt bảy mươi tiếng đồng hồ, phải đi Moscow điều trị? Cô yên lặng lấy ra hộp thuốc lá, nửa điếu thuốc lẻ loi trơ trọi thò đầu ra.

Ngón tay sạch sẽ thon dài rút nửa điếu thuốc rút ra ngoài, ngón tay cái lên với Đường Phương giơ: "Trung Nam Hải à, chi gái có phẩm vị."

Đường Phương giơ hộp thuốc lá ngừng ở giữa không trung một lát mới thu trở lại.

"Cảm ơn chị gái, chị có bật lửa không?"

Đường Phương móc bật lửa, bật mấy cái mới lên lửa.

Mũ lưỡi trai cúi thấp xuống, châm lửa, không ngớt lời tán thưởng: "A, Trung Nam Hải, hiện tại mua cũng không dễ. Không tệ." Thấy Đường Phương không tiếp lời, anh ta ngồi xổm xuống đổi sang tiếng phổ thông: "Đôi ủng đi mưa của chị gái cũng được nha, làm vệ sinh là tiện nhất rồi. Hiện tại hàng A (*) làm giống y đúc hàng xịn, có đến 100 tệ không? Mua ở đâu thế? Tôi cũng đi mua vài đôi, tặng người cũng được đấy."
(*) hàng nhái

Đường Phương hừ lạnh một tiếng: "Taobao, 68 tệ." Cuối cùng cô đã nhìn thấy ba chữ bên cạnh số điện thoại của mình trên thạch cao: nữ thần kinh. Tinh tế như in ấn lên đấy.

Một người đàn ông khác đi tới từ cửa lớn, hô một tiếng về phía bên này: "Dich Sinh, cậu vào chọn vị trí để lò sưởi trong tường đi."

Có cái có thể nhịn có cái thì không, tên tiểu quỷ coi cô trở thành nhân viên quét dọn ké thuốc ké lửa cực kì không biết xấu hổ, quả nhiên là Trần Dịch Sinh! Lừa tiếp tục thuê ba tháng vậy mà còn lén lút muốn lắp đặt thiết bị quỷ quái gì đó!

Đường Phương bỗng nhiên muốn đứng dậy.

Phù phù, một tiếng kêu lên, cả bờ mông Đường Phương trượt vào trong bồn cầu, đôi ủng đi mưa chính hãng AIGLE vểnh lên bên ngoài giãy dụa.

Đệch! Muốn chết mà!

Câu chuyện nhỏ

Đường Phương: Ngày hôm qua tôi oai như vậy, me ruột hôm nay bà có ý gì?

Tác giả: Nghe nói cô post ảnh thời niên thiếu của Chu Đạo Ninh lên weibo? Cái đó là trộm được à?

Đường Phương (giơ tay): Mẹ ruột, con sai rồi...

Chu Đạo Ninh: Tại sao em lại sai chứ?

Phương Thiếu Phác: Đường Đường cô vĩnh viễn đều đúng.

Trần Dịch Sinh: Đại Thượng Hải đúng là thú vị. Công nhân vệ sinh còn đi AIGLE hàng A, hút Trung Nam Hải, tôi còn muốn hỏi một chút chiếc áo gió vận động trên người cô ta giống y của hãng ARCTERYX...

Triệu Sĩ Hành: Nhìn ra bồn cầu dưới mông cô công nhân vệ sinh là Panasonic, bồn cầu sưởi vẫn là của Nhật Bản tốt hơn.

Đường Phương: Cút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK