• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Đạo Ninh có đôi bàn tay trời sinh thích hợp đàn dương cầm, ngón tay tinh tế thon dài có lực.

Đường Phương vươn tay, mỉm cười đáp lại: "Đã lâu không gặp." Giang hồ luôn luôn gặp lại, dù sao họp lớp vào mùng một tháng năm cũng gặp, gặp muộn không bằng gặp sớm.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Vivian cười vui vẻ: "Oa, hóa ra hai người quen nhau."
Tay chạm tay, tay anh vẫn hơi lạnh như trước, còn cô vẫn ấm áp mềm mại, vừa chạm vào lập tức tách ra, khuôn mặt Chu Đạo Ninh cũng dịu dàng hơn, khóe môi hơi cong: "Chúng tôi là bạn học cũ."
Đường Phương mỉm cười: "Đúng vậy." Bạn học thật tốt, đồng học niên thiếu đa bất tiện, ngũ lăng y mã tự khinh phì(*). Đường Phương đột nhiên cảm nhận được sự tự giễu của Đỗ Phủ. Không cần suy nghĩ nhiều cũng không thể phủ nhận, cùng hai mươi tám, thời kì thiếu nữ tỏa sáng đã cách xa cô từ lâu, Chu Đạo Ninh lại vừa mới bước vào thời đại hoàng kim phong nhã hào hoa, rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, chuyển thành tự nhiên thoải mái, thêm khí chất lạnh tanh càng làm người khác chú ý.
(*)Hai câu trong bài thơ “Thu hứng số tám” của Đỗ Phủ
Giải nghĩa sơ lược: bạn học niên thiếu nay không tệ, ai cũng có hình có dạng
Miss Chung hơi bất ngờ, lập tức có liên tưởng nào đó, quay đầu thấy Phương Thiếu Phác nhíu mày, nở nụ cười: "Được rồi, Will đi sắp xếp một chút, còn Fang đến phòng họp thôi."
Chu Đạo Ninh gật đầu với Phương Thiếu Phác: "Sẽ liên lạc sau." Dường như anh đến chỉ là vì chào hỏi mà thôi.
Trương Vĩ hùng hổ đi, khuôn mặt chán nản, vừa ra khỏi cửa, trong phòng làm việc vốn im ắng, lập tức không chút kiêng kỵ cười to.
Phương Thiếu Phác nhìn bóng lưng Chu Đạo Ninh, luôn cảm thấy sau lưng anh ta có mắt, sờ mũi, hình như ngửi thấy mùi gì đó, thấy Đường Phương bình tĩnh sắp xếp Hà Khải Văn tìm người đến vệ sinh, lại cảm giác mình quá nhạy cảm.
Đường Phương quay đầu vội vàng thu dọn đồ đạc: "Anh đúng là ra tay bất phàm, cảm ơn."
Phương Thiếu Phác coi như khiêm tốn: "Ở Anh đi học thường xuyên bị người trêu cợt, bệnh lâu thành bác sĩ. Cản trở cô trổ tài rồi, lần sau nhất định cho cô lên trước."
Đường Phương bật cười: "Tôi đi họp đây, anh cứ tùy tiện, buổi tối gặp mặt ở bữa tiệc."
Phương Thiếu Phác cười tủm tỉm: "Cô cứ bận rộn, không cần để ý đến tôi." Vừa rồi anh hùng cứu mỹ nhân thu được khen ngợi, kẻ ngu si mới không được voi đòi tiên, anh ta đương nhiên phải đợi cô.

***
Đường Phương gõ cửa phòng họp, mở cửa là trợ lý Dương tâm phúc của Chủ tịch thường xuyên ở Hong Kong, anh ta gật đầu với Đường Phương, ra hiệu cô vào chỗ. Những lão đại bộ phận tài chính hành chính đều ngồi nghiêm chỉnh, nhìn thấy Đường Phương tham dự cũng không hề cảm thấy lạ.
Không bao lâu, Trương Vĩ vội vã ôm máy vi tính đi vào. Đường Phương liếc nhìn anh ta, tóc rõ ràng ở đã xối qua trong WC, điện thoại chưa kịp sấy khô vẫn còn ướt, không biết thay âu phục từ ai, dính chặt vào người, vô cùng buồn cười.
Có người rót trà, thử máy chiếu, phát tài liệu họp, lại thiếu hai phần tài liệu. Đường Phương và Trương Vĩ liếc nhau, đều cụp mắt. Một cốc Americano được chuyển cho Đường Phương, cô thư kí xinh đẹp tươi cười dịu dàng: "Cô Đường chờ một chút, tài liệu đang photo."
"Cảm ơn." Đường Phương rất có cảm giác gà chó lên trời.
Tiếng ghế bị đẩy ra hơi khó chịu. Mọi người đứng lên, nghênh đón Chủ tịch Dư gần bảy mươi tuổi, đi theo phía sau người sáng lập công ty là cô ba nhà họ Dư và đám người Chu Đạo Ninh.
"Chào Dư đổng, chào Dư tổng."
"Chào mọi người." Dư đổng cười tủm tỉm hất tay: "Đạo Ninh, cậu ngồi bên này."
Chu Đạo Ninh nho nhã lễ độ vui vẻ ngồi xuống.
Vivian kéo ghế cho Dư tổng. Đường Phương cảm giác được Dư tổng mất hứng, rất không vui, thậm chí cũng không liếc Vivian. Mấy năm này cô ba nhà họ Dư sớm đã không còn nhiệt tình với sự nghiệp, hầu như đều ở lại Hong Kong, cũng không hỏi chuyện của công ty, dù sao cũng toàn hao hụt. Bà chỉ xuất hiện ở tiệc cuối năm, đầu năm thì mặt mày rạng rỡ làm vật biểu tượng một chút, cầm lì xì đỏ thẫm làm đạo cụ mỉm cười chụp ảnh chung với nhân viên. Trong núi không có vua, tâm phúc của cô ba đại tướng Vivian được coi là nhân vật thực quyền trong công ty. Miss Chung là người do trợ lí Dương bên người Dư đổng “săn tới”, so với Vivian từ trợ lí riêng thăng lên cùng bậc "Đại tướng", không phục cũng là tất nhiên.
Trợ lí Dương thông báo quy trình cuộc họp, Đường Phương cũng nhận được tài liệu.
Dư tổng đứng lên: "Ở đây tôi muốn chia sẻ một tin vui với các vị đồng nghiệp. Ngày hôm qua ở Hong Kong, công ty chúng ta đã bán 55 % cổ phần, thu được 4 triệu USD từ IAIF, chúng ta cùng hoan nghênh cậu Chu Đạo Ninh từ phía đối tác IAIF lâu năm, sau này chúng ta cùng ra cùng vào, mong các vị cùng nhau phấn đấu."
Sau sự yên tĩnh quỷ dị, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Đây coi là cái quỷ gì tin vui! Ngay cả Đường Phương ngu về kinh doanh cũng hiểu công ty bị bán rồi, rẻ đến nát bét. Ba năm trước lúc cô vừa vào, Miss Chung từng hăng hái nói giá trị công ty là 20 triệu USD. Nếu như tính luôn được tài sản ngầm sẽ càng khách quan hơn. Nhưng bây giờ 4 triệu USD đã lấy được 55% cổ phần? Đường Phương tính nhẩm lập tức cho ra kết luận: Giá trị công ty giờ đây chỉ còn khoảng 7-8 triệu USD. Thì ra cách ba năm, ngâm nước thành như vậy, chỉ có một khả năng: Dư đổng không muốn để con gái ham chơi thua lỗ thêm nữa. Tiền vốn công ty cạn kiệt, không ai nhận thầu, không bán cũng chỉ có thể tuyên bố phá sản.
Nhưng 4 triệu USD có thể làm được gì? Công ty bảy tám chục người, tiền lương một tháng phải hơn 1 triệu tệ, đừng nhắc đến những chi phí khác, chút tiền ấy có thể chống đỡ một năm cũng không nổi, còn tiền đâu ra mà mở rộng? Chu Đạo Ninh thích rẻ cũng sẽ không lượm một quả dưa nát.
Đường Phương khẽ lật tài liệu, nhớ tới tin tức nội bộ của Tiền Tân Mai, bên đầu tư chỉ đích danh muốn cô đi làm nhân vật số hai? Ai biết người như Chu Đạo Ninh sẽ tính toán điều gì. Hay là anh cố ý nói như vậy, đem cô thành bia ngắm, lại tung lên mạng những đánh giá ảnh hưởng đến doanh thu, dẫn bên Vivian ra tay, làm cho cô biết khó mà lui, tránh cho ngày sau gặp lại xấu hổ, tuy rằng vừa nhìn không ra anh có bất kỳ xấu hổ nào, cô đương nhiên cũng không xấu hổ. Đường Phương công tư rõ ràng, âm thầm hạ quyết tâm, anh muốn đuổi cô đi, cô sẽ không đi. Nhưng nghĩ như vậy, Đường Phương lại cảm thấy mình quá tự kỷ, cũng biết tự mình hiểu lấy.
Chu Đạo Ninh đứng dậy giới thiệu tình hình IAIF. Đường Phương có ấn tượng sâu sắc đối với quỹ đầu tư năm tỷ tệ và 6 tỷ USD này, còn nhớ kỹ bọn họ đầu tư một ít công ty có tiếng, trong đó bao gồm một nhà hàng lẩu băng chuyền và hệ thống trà sữa có tiếng phải xếp hàng, có thể nói như sấm đánh bên tai.
Bốn triệu USD, chỉ là người ta chín trâu mất sợi lông. Đường Phương thấy cuộc họp không bị gián đoạn, tổ chức kết cấu thay đổi; phương hướng kinh doanh cũng thay đổi theo.
Tình hình ông chủ mới, cuộc họp quả nhiên rất ngắn gọn. Kết cấu cổ phần thay đổi nói mấy câu đã bàn giao xong, trong lòng mọi người biết rõ, Chu Đạo Ninh đại diện bên đầu tư mới là ông chủ thực sự của công ty, về phần người sáng lập cô Dư chỉ đại diện cho tập đoàn Dư thị, cầm cổ phần ăn nằm chờ chết có lẽ một bước bay lên trời, quyền kinh doanh chắc chắn sẽ có sự kết hợp.
Các phòng ban lập tức báo cáo công tác ngắn gọn, nghe Trương Vĩ dào dạt đắc ý báo ra một loạt số liệu và thỉnh thoảng ánh mắt thể hiện thắng lợi, Đường Phương thấy may mắn mình không cần lên tiếng.
Chờ hình ảnh tổ chức kết cấu mới hiện ra, Chu Đạo Ninh lại chỉ đảm nhiệm thành viên hội đồng quản trị công ty, cũng không đảm nhiệm thêm bất cứ chức vụ gì khác. Toàn thể công ty giảm biên chế 20%, tạp chí cuối năm ngừng xuất bản, bộ phận thị trường, nghiệp vụ trên mạng xác nhập bộ phận kinh doanh do Miss Chung và lão đại bộ phận thị trường phân công nội ngoại. Đường Phương thấy tên của mình nằm ở dưới Miss Chung, quả nhiên thành lão nhị. Tên Vivian và Trương Vĩ lại không xuất hiện.
Sắc mặt Vivian xám xịt, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng nói chúc mừng Miss Chung, ánh mắt đảo qua Trương Vĩ, lành lạnh.
Chu Đạo Ninh cười nói: "Mong quản lý đoàn đội mới mạnh tay làm việc. Nguyên tắc IAIF đầu tư, là đầu tư người, chứ không phải đầu tư hạng mục.Hạng mục tốt có vô số, đoàn đội tốt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Trên đời không có hạng mục không làm được, chỉ có người không biết làm. Các vị vừa mới nhìn thấy đều là hạng mục chúng tôi đầu tư thành công, nhưng mong các vị biết, hạng mục chúng tôi đầu tư thất bại cũng gấp mấy chục lần. Về phần số liệu thất bại rốt cuộc là bao nhiêu, xuất phát từ mặt mũi, thứ cho tôi không thể trả lời."
Mấy lão đại ban ngành đều nở nụ cười, bầu không khí cuộc họp thoáng chốc sôi nổi.
Đường Phương cúi đầu yên lặng liếc mắt.
"Mặt khác, mọi người cũng nhìn thấy hai năm qua IAIF đầu tư thành công hạng mục kinh doanh ẩm thực, chúng tôi mang tới tương lai không chỉ là tiền, còn có khái niệm thành công, kinh nghiệm toàn diện và tài nguyên vô cùng phong phú. Tôi tin tưởng với sự đổi mới nỗ lực của các vị, công ty có thể đạt được đột phá tiến triển.”
Chu Đạo Ninh bất đắc dĩ nói: “Bởi vì trong tay tôi có hai mươi hạng mục đang trong tiến trình, trọng tâm công tác ở Bắc Kinh, cho nên chỉ có thể tạm thời đảm nhận chức thành viên hội đồng quản trị công ty, nhưng tôi lúc nào cùng hoan nghênh đoàn đội kinh doanh trực tiếp liên hệ với tôi. Tôi sẽ gửi phương thức liên lạc sau cho mọi người. Mọi người yên tâm, nguyên tắc đầu tư của tôi là: Muốn tiền cho tiền, muốn người cho người, muốn tài nguyên cho tài nguyên. Mong mùa xuân sang năm IAIF có thể dẫn đầu tài chính vòng B của công ty."
Đường Phương âm thầm thở dài một hơi, hoài nghi mình mới vừa phỏng đoán có phải quá mức lòng tiểu nhân.
Mũi tiêm này rất có hiệu quả, bầu không khí cuộc họp nhiệt liệt, trên mặt người cũng có sự vui mừng, đang chuẩn bị tiến hành thảo luận đề tài cuối cùng, Trương Vĩ rốt cuộc giơ tay lên.
Chu Đạo Ninh gật đầu: "Anh Will phụ trách weibo công ty phải không? Mời nói."
Vivian nhìn về phía Trương Vĩ: "Will, cậu có ý kiến gì thì có thể để đến cuộc họp tuần sau, hoặc gửi mail cho tôi và Dư tổng đều được."
Trương Vĩ do dự, nhìn Đường Phương một chút, vẫn như cũ đứng lên hỏi Chu Đạo Ninh: "Chu đổng, cảm ơn anh cho tôi cơ hội trực tiếp trao đổi. Câu hỏi của tôi có thể có chút lỗi thời, nhưng tôi tin tưởng không ít đồng nghiệp đang ngồi đây và tôi đều có chung cảm nhận, cũng có chung thắc mắc, hơn nữa là tiêu cực. Cho nên tôi vẫn nên thay mặt mọi người hỏi cho tốt, xin Chu đổng vui lòng chỉ giáo."
Đường Phương trong lòng cười ha ha, không phải là muốn biết gã và Vivian sẽ đi đâu sao, còn phải kéo tới kéo lui. Gã có thể thay mặt cho mọi người? Ai cần gã thay mặt, hừ.
Vivian không lên tiếng nữa, những người khác trong phòng hợp cũng đều thích nghe ngóng có người dẫn đầu xông ra.
Chu Đạo Ninh dựa vào ghế, khóe môi cong lên: "Ok, hợp tác giữa bên đầu tư và đoàn đội kinh doanh quan trọng nhất là trăm phần trăm tin tưởng lẫn nhau và thẳng thắn thành khẩn. Will mời nói, tôi chăm chú lắng nghe."
Đường Phương liếc Chu Đạo Ninh, yên lặng châm nến cho Trương Vĩ. Năm đó trong đội bóng trường có người ý đồ bức vua thoái vị, muốn bắt Chu Đạo Ninh rời khỏi vị trí đội trưởng, anh mười bảy tuổi cũng là khẩu khí này.
Trương Vĩ hít một hơi: "Anh Chu, tôi biết vòng xoay đã không thể sửa đổi, nhưng theo tôi được biết, IAIF đầu tư thấp nhất là 20 triệu USD đã được duyệt. Mà nghiệp vụ doanh thu trên mạng quý hai sẽ ảnh hưởng đến giá trị công ty. Doanh thu tháng nàycủa chúng tôi tăng trưởng 150%, tôi không biết rõ vì sao giá trị công ty lại bị đánh giá thấp như vậy. Tôi tin tưởng các vị đồng nghiệp đều sẽ cảm thấy không công bằng —— "
"Được rồi." Dư tổng trầm giọng cắt lời anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK