• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế giới ra sức hôn ta, muốn ta hồi báo bằng khúc ca” – Tagore “Tập thơ Người làm vườn”
Một ngày mới bắt đầu từ mua thức ăn.
Con người luôn có nỗi buồn, không muốn sụp đổ thì phải trút ra. Trong “Cô nam quả nữ” khi Trịnh Tú Văn gặp sụp đổ điên cuồng chải bồn cầu. Đường Phương tức giận sẽ điên cuồng đi chợ mua thức ăn ——đi đến phía nam đường Ô Lỗ Mộc Tề mua đồ ăn.
Đoạn đường chen nhúc nhất trong khu yên tĩnh nhất, ngoài quảng trường trấn Mai Lũng, Trung Tín Thái Phú và Hằng Long lấy phía tây đường Nam Kinh làm trung tâm "Mai Thái Hằng", chính là đường Hoa Sơn Ô Lỗ Mộc Tề. Ngoài ra, còn bởi vì là nơi tập trung tài nguyên giáo dục và y tế hàng đầu. Phía tây đường Hoa Sơn là nhà trẻ Mẫu Viên Tống Khánh Linh mà Đường Phương từng học và nhà hát Mã Lan Hoa, đi tiếp là Học viện hí kịch Thượng Hải. Phía đông đường Hoa Sơn có trường Mỹ học Hoa Sơn. Đường giao giữa đường Duyên An và Ô Lỗ Mộc Tề còn có cung thiếu niên Phúc Hội. Ngoài ra còn có hai bệnh viện tam giáp lớn: Bệnh viện da liễu Hoa Sơn nổi tiếng cả nước cùng với bệnh viện Hoa Đông cán bộ kỳ cựu. Sinh lão bệnh tử, một vòng có thể xem hết.
Khi Đường Phương còn bé, xế chiều mỗi ngày bà ngoại tới đón cô, xuyên qua đèn giao thông đến phía đông tĩnh lặng mua một chiếc bánh mì Pháp, một túi bánh mì gối, lại đến đối diện Hồng Bảo Thạch ăn một miếng bơ Tiểu Phương. Trong tiệm bánh ngọt ngoài có thể gặp được đám bạn ở nhà trẻ, còn sẽ gặp được mỹ nhân. Bà ngoại chỉ nhìn cách ăn mặc quần áo, có thể phân biệt rõ được chúng mỹ nhân rốt cuộc là mỹ nam mỹ nữ học viện hí kịch phía tây, hay là trường mỹ học Hoa Sơn phía đông.
Bà thường cười khuyên bảo khi Đường Phương không vui: "Bé ngoan, nhìn thấy người đẹp mắt, ăn vào đồ ăn ngon, đi cung thiếu nhi học lớp năng khiếu cho tốt. Học được kĩ năng là của chính cháu, về sau cũng không ai cầm đi được, hiểu không?" Đợi lớp năng khiếu chấm dứt, Đường Phương vui vẻ nhất chính là được dắt đi chợ Ô Nam, cô có thể giúp bà ngoại xách nhiều túi.
Sau khi bà ngoại qua đời, mỗi lần Đường Phương tới nơi này, đều cảm thấy bà vẫn còn nói liên miên bên người: phải mua cá sống rồi mới giết, tôm phải chọn từng con một. Lá rau nhà này có sâu đục lỗ chứng tỏ dùng ít thuốc trừ sâu, cây nấm còn vàng chứng tỏ không có tẩy trắng, lớp xếp cao thấp, con mái dùng muối tiêu, con trống rán hoặc xào hành, còn muốn làm xiên nướng thì dùng thịt miếng. Xiên đi xuống, từ tâm vuốt lên.
Mấy năm nay đường Ô Lỗ Mộc Tề đột nhiên nổi tiếng trên mạng, Đường Phương cũng ít tới. Cũng may mới hơn bảy giờ rưỡi chợ còn chưa có thanh niên văn nghệ giơ cameras, không có người nước ngoài chen tới chen lui. Giọng Thượng Hải Tô Bắc An Huy liên tục không ngừng, tiếng cười tiếng mắng hô quát ầm ĩ.
Rau củ vừa được phun nước, bề ngoài nhìn rất tươi. Xanh biếc, chín vàng, đỏ tươi, chỉ nhìn màu sắc cũng đã trị được bệnh. Ngoài những hoa quả tươi bày trên sạp, còn nhìn thấy mơ, roi, măng cụt sầu riêng.Thanh toán hai chiều quét ở nơi người ta dễ chú ý. Bà chủ bán hoa quả tay trái cầm lấy hoa quả đặt lên cân, tay phải cầm bánh quẩy, thỉnh thoảng còn có thể hút một ngụm sữa đậu nành ở túi bên trên. Dù thế nào cũng có thể ăn cùng lúc, đây vẫn là khu chợ nhỏ bà ngoại thích đến nhất.
Ở sạp hoa ông chủ ngồi xổm trên mặt đất bó hoa bách hợp, một chồng báo tiếng Anh được cột dây thừng xếp gọn chỉnh tề, cho thấy sự nổi tiếng của chợ trên mạng. Đường Phương đến gần, cảm thấy người ngồi xổm bên cạnh đám hoa bách hợp nhìn tờ báo tiếng Anh có điểm giống Triệu Sĩ Hành, vẻ đeo kính ngốc nghếch kèm theo kết giới làm cho cô ấn tượng khắc sâu, nhưng Đường Phương nghi ngờ sẽ không quá trùng hợp như vậy.
Triệu Sĩ Hành đứng dậy móc ví tiền, ngẩng đầu ngẩn ngơ: "Cô —— Cô Đường? Chào cô."
Ông chủ bất mãn lườm anh ta: "Ngôn ngữ Thượng Hải không phải lời ong tiếng ve, dùng lời bình thường đi, 50 tệ!"
"Chào anh Triệu. Sáng sớm đã tới mua hoa tặng người rồi?" Đường Phương thoải mái đáp lại anh ta.
Triệu Sĩ Hành luống cuống tay chân nhận hoa trả tiền: "Ừ, mẹ tôi thích hoa bách hợp —— "
Ha ha, nhìn anh cũng không giống người có bạn gái.
"Trong phòng bệnh không thích hợp để hoa bách hợp, mùi thơm quá nồng." Đường Phương nhịn không được nói ra một câu.
Triệu Sĩ Hành ngẩn ngơ: "Làm sao cô biết —— "
Anh ở đường Khang Bình lại chạy tới nơi này mua hoa, không phải thăm bệnh thì là cái gì?
Đường Phương nhận tiền lẻ ông chủ trả lại thay anh ta: "Hoa Sơn hay là Hoa Đông?"
"Bà nằm bệnh viện Hoa Đông." Triệu Sĩ Hành cảm thấy không có kinh nghiệm nói chuyện với người khác, có chút xấu hổ, không tìm được lời nói: "Cô đến mua đồ ăn?"
Đường Phương cười gật đầu: "Đặt trước chút đồ, tan làm mới lấy. Cha mẹ tôi đi tảo mộ về, buổi tối muốn nấu một bữa." Trao đổi tin tức ngang nhau mới không xấu hổ.
Triệu Sĩ Hành quả nhiên thoải mái hơn một chút: "Vậy à —— tạm biệt." Anh ta vẫn không nghĩ ra tại sao Đường Phương đoán được hoa là đặt ở trong phòng bệnh, cũng nghĩ không thông tại sao tan tầm mới đến lấy đồ ăn mà sáng sớm đã đến đặt.
"Tạm biệt." Đường Phương lễ phép nhưng không khách sáo: "Chúc mẹ anh sớm hồi phục."
Triệu Sĩ Hành lộ ra một nụ cười khổ: "Cảm ơn cô."
Khu tôm cá tươi, nguyên một đám tạo sóng lăn tăn trong chậu nước hoặc tạo ra bong bóng, đã sớm có mấy đầu cá mè máu chảy trên thớt gỗ vừa dày vừa nặng, vết máu chưa rửa sạch để lại dấu vết tính mạng vùng vẫy giãy chết, bên trên bàn chải dính đầy vẩy cá. Bà chủ đeo tạp dề nilon cười chào hỏi Đường Phương: "Đã lâu không thấy cháu rồi, mua chút gì nhé? Tôm trắng, cá chép?"
"Cá chép giá bao nhiêu ạ?" Đường Phương xoay người mò một con, đám cá chép tản ra vô cùng linh hoạt.
"Năm nay hơi đắt, 130 tệ một cân." Bà chủ dùng lưới vớt lên hai con: "Nhìn xem, còn tươi lắm."
"Phiền bác để lại bốn con cho cháu." Đường Phương thản nhiên nói.
"Vẫn như cũ tan làm tới lấy?" Bà chủ cười: "Đợi cháu đến rồi giết, yên tâm! Muốn hầm hay nấu súp?"
"Hầm ạ." Ngón tay Đường Phương lại chọc chậu nước đầy tôm: "Để lại nửa cân tôm trắng, nhờ bác chọn cẩn thận chút ạ."
"Được rồi, dùng muối hay là xì-dầu?" Bà chủ có thói quen quan tâm kết cục của đám tôm cua nhà mình, vẫn không quên ân cần chào hàng sản phẩm: "Ốc nước ngọt muốn không? Không có cỏ đâu, rẻ lắm. Bác giúp cháu cắt bỏ hết đầu."
Đường Phương mím môi cười, chưa cắt bỏ đầu đã là nửa cân rồi, tránh để bà chủ hỏi tiếp: "Tôm trắng dùng muối, cả ốc cũng thế."
Kết quả bà chủ vẫn nói ra suy nghĩ của mình: "Cháu nên nướng thì hơn! Trước thanh minh ốc nước ngọt còn có thể nấu canh, hiện tại đành phải nướng vậy."
Làm gì đó nên yêu thích , một lòng như vậy. Bác gái nếu không bán tôm cá thì làm gì cũng phát đạt.
"Cô Đường——!"
Đường Phương quay đầu, trông thấy Triệu Sĩ Hành lại quay lại. Hai người cứ như vậy đứng ở trước quầy tôm cá nói chuyện.
"Tôi vẫn là muốn nói rõ ràng, về vết thương và cú điện thoại bảo tiếp tục thuê nhà kia, là tôi không đúng. Xin lỗi." trong tay Triệu Sĩ Hành còn đang cầm hoa, nói tiếng phổ thông tỏ vẻ trịnh trọng.
Đường Phương nhíu mày, xem ra người thành thật hiếm khi có một lần không thành thật, còn rất chịu sự khiển trách của lương tâm đấy.
"Mặt khác xin cô đừng hiểu lầm Dịch Sinh, ngày hôm qua cậu ấy bị cô làm tức giận." Triệu Sĩ Hành là thật lòng nói chuyện với Đường Phương: "Cô không hiểu rõ ngành thiết kế. Mọi người hoàn toàn chính xác đều gọi cậu ấy là đại sư. Cậu ấy thật sự rất có tài hoa, chỉ là nói chuyện không tốt lắm."
Đường Phương cười: "Bởi vì lừa người phí đền bù tổn thất lắp đặt thiết bị, anh cảm thấy áy náy rồi hả?"
Triệu Sĩ Hành hơi do dự: "Cô đừng lo lắng, cậu ấy sẽ không làm như vậy đâu. Thật ra tháng mười Dịch Sinh muốn đi Bắc Âu định cư rồi, vốn cũng định để lại đồ đạc ở 102 cho nhà cô đấy. Cô biết mà bên ngoài thuê phòng không có chuyện chỉ thuê mấy tháng, nhà của tôi lại không tiện cho cậu ấy ở. Cô xem có phải tất cả mọi người nên lui một bước hay không —— "
Đường Phương nháy mắt mấy cái, vị này chính là khờ thật hay là ngốc thật vậy?
Triệu Sĩ Hành hồn nhiên không biết là đã bán đi Trần Dịch Sinh, chỉ quan tâm tận tình khuyên bảo: "Dịch Sinh thật sự rất tốt, cậu ấy tùy tiện nhận thiết kế một cái thì đã kiếm đủ lợi nhuận lắp đặt thiết bị 102 rồi, sao cần cô phải đền bù chứ. Như nhà cô là dùng sơn Danilo, gạch men sứ Mutina, đều là bên cung ứng cầu xin cậu ấy dùng. Những đồ điện kia, rất nhiều đều là hàng mẫu, như lò sưởi trong tường của Peter gần như là hàng tặng, cho nên không cần phải tranh giành cái gì ‘màn thầu’. Cô để cho cậu ấy thuê đến tháng mười, tôi đi khuyên cậu ấy không nhắc đến chuyện đền bù tổn thất lắp đặt thiết bị, cô cảm thấy như thế nào?" Thật sự là anh ta có chút áy náy.
Đường Phương bắt được thông tin mấu chốt, bán tín bán nghi hỏi: "Nhưng mà tôi đã nhìn kỹ qua phần quyết toán rồi, sơn và gạch men sứ đều hơn 2000~3000 một mét vuông. Đồ dùng nhà bếp cũng đều rất đắt đấy?"
Triệu Sĩ Hành ấp úng hai câu, ra sức nhấn mạnh: "Nếu như cô chủ động liên hệ Dịch Sinh không thu hồi 102, chắc chắn cậu ấy sẽ rất vui đấy —— "
"Vậy phần quyết toán kia chỉ là cho khách hàng của các anh xem có đúng không?" Đường Phương nheo mắt lại, cười đến như ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây: "Thuận tiện còn có thể đề cử công ty của anh, công ty trang trí công trình. Công ty muốn miễn phí lắp đặt thiết bị phòng ở cho Trần Dịch Sinh nhất định cũng không ít. Tôi đoán đúng chứ?"
Vừa rồi cô nên ghi âm đấy.
Triệu Sĩ Hành ôm hoa mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Anh ta muốn suy nghĩ một chút rốt cuộc mình nói sai cái gì, hình như là đều nói sai toàn bộ rồi.
Đường Phương tâm tình thật tốt, đặt một đống rau quả, lại chuyển đi xem thịt. Ông chủ quán thịt heo đối diện đang dỗ con trai gào khóc, thấy Đường Phương trực tiếp gật đầu: "Muốn đặt gì? Có thịt miếng, có xương sườn, còn có cả thịt ba chỉ."
Cậu bé con mặc bộ đồng phục thể thao màu xanh lá từ dưới quầy chui ra hét lên: "Phiền chết rồi, con không ăn nữa, bị muộn rồi —— "
"Tiểu Bả Hí, cặp sách cũng không cầm, học cái rắm à!" Một cái cặp xách giống như vali đặt ở bên cạnh máy thu tiền, bay lên không trung mấy vòng.
Đường Phương cười tủm tỉm cầm cặp xách lên đeo vào lưng cho cậu bé: "Nào, cô giúp cháu." Muốn mạng rồi, cặp sách học sinh tiểu học mà phải nặng đến mười lăm cân (*).
(*) 1kg Trung =1/2 kg Việt Nam
Cậu bé quay đầu cười, miệng như rót mật: "Cám ơn chị, chị gái thật xinh đẹp!" Hôn gió với cô rồi nhanh chân bỏ chạy.
Đường Phương nháy mắt mấy cái, nhất thời chưa lấy lại tinh thần. Cô đây là bị một học sinh tiểu học bảy tám tuổi trêu chọc rồi hả?
Chủ quán hét lớn một tiếng: "Tiểu quỷ! Khăn quàng đỏ đâu?"
"Ở trong cặp xách!" Cậu bé một đường như gió cuốn ra khỏi chợ, vừa chạy vừa hát: "Mặt trời chiếu qua đầu, bông hoa cười với ta, chim con chào buổi sớm, tại sao trên lưng lại đeo bao thuốc nổ..."
Đường Phương nghẹn họng nhìn trân trối, hiện tại trình độ nuôi dưỡng trẻ đã khó đến độ này rồi sao? Cô thật sự đồng tình với Diệp Thanh.
Từ chợ thức ăn đi ra, trên đường cái nhỏ hẹp đã chật kín, cửa bệnh viện Hoa Sơn đầu xe và đuôi xe chật như nêm cối. Trên đường phố đối diện bệnh viện mấy quán điểm tâm đầy ắp người. Đường Phương đạp xe cũng chỉ có thể ngừng một chút đi một chút lại ngừng.
Cao ốc chọc trời khu trung tâm im ắng thổ lộ: Thượng Hải chào đón bạn.

***
Tiến vào cửa công ty, quầy lễ tân không có một bóng người.
Đường Phương thậm chí hoài nghi mình nhớ lầm ngày rồi. Đi qua phòng họp, dịch người vào thăm dò, bỗng nhiên bên trong bùm bùm pháo nổ, dọa cô nhảy dựng.
Trong phòng họp ào ra một đám người.
"Cô Đường uy vũ ——!"
"Nữ vương mang hàng!"
"Mọi người ôm chặt đùi vàng của cô Đường đi."
Đường Phương bị lôi vào phòng họp. Bên trong nghiễm nhiên là một đại hội ăn mừng. Bóng bay biểu ngữ, trên mặt đất đầy mảnh vụn giấy màu, các đồng nghiệp phấn chấn. Hà Khải Văn trong góc vẻ mặt bất an liếc Đường Phương, cúi đầu.
Nữ ma đầu Vivian bên cạnh mặc Chanel bước nhanh đi tới, ra sức ôm lấy Đường Phương: "Không nói nhiều, buổi tiệc ăn mừng tối nay Đường Phương cô nhất định phải tới."
Biểu cảm của người phụ trách weibo công ty Trương Vĩ hơi khó hiểu: "Cũng phải mời cả G đấy."
"Suỵt ——, G ra khỏi thang máy rồi." July trên mặt đỏ bừng đẩy cửa tiến vào, hưng phấn dùng tay ra hiệu.
Đường Phương bị Vivian nửa ôm nửa kéo đứng ở trong phòng họp.
Xa xa truyền đến tiếng giày cao gót quy luật của G va chạm sàn nhà gỗ, sau đó đột nhiên biến mất.
"Đến rồi." Có người nén cười giảm thấp cuống họng xuống thông báo.
Cái gọi là surprise lại tới một lần nữa. Trong tay Đường Phương không biết bị ai nhét pháo, cô không giựt ra. Gương mặt trang điểm tinh xảo của Miss Chung xuất hiện ở cửa ra vào, lại được quần chúng nhiệt tình chào đón. Miss Chung hơi giật mình biểu cảm cho thấy chính mình không hề liên quan chuyện bán bánh bao súp, chị ta giả bộ dùng sức đẩy Vivian ra: "Crazy! Đều không cần đi làm sao? Còn cô nữa ở trước mặt tôi mà thông đồng với Fang nhà tôi?"
"Happy chứ~, không được sao, tôi cần phải bắt đầu nghiêm túc thông đồng rồi." Vivian cười đến còn quyến rũ hơn so với Miss Chung khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Hai người cười vai đụng vai, cằm hất lên suýt chạm vào nhau.
Trương Vĩ duỗi hai tay ý bảo mình có chuyện muốn nói.
Trong phòng họp từ từ yên tĩnh trở lại.
"Đêm nay bộ phận chúng ta mời khách, mời các vị đồng nghiệp đến chỉ đạo!" Trương Vĩ cười giơ cao hai tay: "Cứ việc uống rồi nằm sấp lên tôi, xin buông tha cho boss tôi."
Sau một hồi ồn ào và cười to, Trương Vĩ tuyên bố: "Đặc biệt cảm tạ G đề nghị weibo công ty hợp tác với weibo công chúng của Đường Phương giúp đôi bên cùng có lợi. Chúng ta đăng lại bài của Đường Phương, tạo ra thành tích tốt nhất từ khi weibo lập ra đến nay. Ba ngày lượng chuyển tiếp lên tới 4700 người, tỉ lệ chuyển hóa quảng cáo đạt đến 25%! Tổng cộng tiêu thụ được 130.000 phần bánh bao súp hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng. Cảm ơn thần bút Đường Phương! Toàn bộ đồng nghiệp chúng ta may mắn chứng kiến một nữ hoàng mang hàng mới giới mỹ thực ra đời! Chúc mừng Đường Phương!"
Các loại hét lên vỗ tay cười đùa khiến Đường Phương đau cả não. Cô yên lặng nhẩm một trăm ba mươi nghìn người còn tăng thêm.
Vivian cười dịu dàng nắm tay Miss Chung và Đường Phương: "Tiếp tục hợp tác vui vẻ."
Miss Chung cười sâu xa: "Cái này nên thương lượng với Fang, that's."
Trương Vĩ đưa cho Đường Phương một cuốn sổ: "Đây là số lượng khách hàng trước mắt trong tay phòng thị trường, cô nhìn xem có hứng thú với cái nào, chúng ta sắp xếp gặp mặt nói chuyện."
"Bụp" một tiếng, Đường Phương kéo pháo trong tay, mảnh vụn rơi vào trên tay Trương Vĩ.
Trong phòng họp có người hô lên, nhao nhao nhìn về phía Đường Phương.
Miss Chung gạt tay Trương Vĩ, thuận tiện nhận cuốn sổ, cười nhìn xung quanh: "Ok, được rồi được rồi, vẫn nên đi làm chứ nhỉ?"
Đường Phương lại tiến lên một bước nhìn thẳng Trương Vĩ: "Xin hỏi một chút, tại sao không có bất kỳ người nào nói cho tôi biết, weibo công ty chuyển tiếp bài viết của tôi là vì quảng cáo tiêu thụ? Tại sao mail công việc và bản thảo đóng dấu của quý bộ phận không xuất hiện từ quảng cáo? Tôi đối với lần quảng cáo này hoàn toàn không biết rõ tình hình, vương miện nữ hoàng mang hàng đầy gai như vậy tôi không mang nổi."
Trương Vĩ giật mình hỏi lại: "Đường Phương có phải cô đã hiểu lầm cái gì hay không, chúng tôi khiến cô không hài lòng ở đâu hả?"
Phản ứng thực vui vẻ, chỉ kém còn chưa nói là cô chứng kiến quảng cáo bán được nên ghét bỏ tiền nhuận bút thấp.
Đường Phương lắc đầu: "Bên trong ngoài giới đều biết, Đường Phương tôi chưa bao giờ làm quảng cáo, chưa bao giờ tiêu thụ, càng không đề cử sản phẩm hoàn toàn không đạt được tiêu chuẩn của tôi. Xin lỗi, cái gọi là kỳ tích lần này của các anh mang đến cho tôi phức tạp rất lớn, cũng đã tạo thành tổn thất danh dự khiến tôi không cách nào lấy lại. Tôi hi vọng các anh viết một bài giải thích hợp lí trên weibo cho tôi."
Trong phòng họp yên tĩnh trở lại, đám lẩn tránh sóng gió lui đi, đám hóng chuyện nhanh chóng dịch sang bên.
Trương Vĩ giữ nguyên phong độ, nụ cười lại cứng ngắc: "Cô Đường chụp cái mũ này tôi cũng không nhận nổi."
Đường Phương chuyển sang Miss Chung: “G, xin hỏi trước đó chị có biết lần quảng cáo bánh bao súp này không?"
Miss Chung cũng không nghĩ tới Đường Phương hoàn toàn không để ý đến đại cục trước mặt mọi người làm khó dễ, nhíu mày: "Sorry, là tôi xem bài chuyển tiếp mới biết được —— "
Người tuyến bên trên bên kia dần dần tập trung lại bên người Trương Vĩ, vẻ mặt khác nhau nhìn Đường Phương. Đường Phương trong truyền thuyết rất tài giỏi rất chuyên nghiệp rất chăm sóc cấp dưới nhưng rất thanh cao rất khó đối phó, thật sự khó đối phó, cũng hơi quá đáng.
Vivian nhún vai, cười hỏi Trương Vĩ: "Xem ra hoàn toàn thực sự có hiểu lầm, không bằng mọi người đến phòng họp nhỏ nói chuyện một chút." Ánh mắt cô ta đảo qua mọi người: "Nhớ buổi tối cùng uống rượu nhé. Đừng nghe Trương Vĩ, tôi là thần rượu, còn sợ các người hay sao?"
Mọi người thức thời, lập tức lui đi không còn một mảnh, tất nhiên có người hiểu chuyện ở cửa ra vào lề mà lề mề thắt dây giày bàn nghiệp vụ gì đó.
Vivian quay đầu an ủi Đường Phương: "Từ từ nói chuyện, nhân phẩm Trương Vĩ tôi tin được, có lẽ quá trình bên trên xảy ra điều gì sơ suất, cô là lãnh đạo, giơ cao đánh khẽ. Kelly, Đường Phương của các cô thật đúng là nổi danh ngay thẳng."
Miss Chung liếc xéo cô ta, cười đến có chút hả hê: "Tôi càng tin nhân phẩm của Fang hơn, trong ngành cũng tiếng lành đồn xa đúng không? Tôi còn hâm mộ cô ấy dám nói, cũng hâm mộ cô còn dám làm hơn so với tôi. Tôi già rồi, đều đã có lòng về hưu rồi." Chị ta chậm rãi rời đi.
Tôi là lãnh đạo bình thường tôi không so đo nên tôi phải chịu bắt nạt?
Đường Phương ngay thẳng girl vẻ mặt bình tĩnh: "Xin yên tâm, Vivian, tôi sẽ không cậy già lên mặt, cũng không biết ỷ thế hiếp người, tôi cũng không có thế có trận chiến. Nhưng mà tôi muốn không chỉ là lời nói suông, còn hi vọng weibo công ty có thể đưa ra phương án giải quyết hợp lý. Hôm nay tôi đã mang theo thư từ chức đến, thị phi trắng đen, xin làm cho rõ ràng. Xin hãy tha lỗi, tôi là người còn nặng về ăn uống hơn so với tiền."
Ánh mắt Vivian sâu xa nhìn khuôn mặt Đường Phương tuần tra một vòng, nụ cười không giảm từ chối cho ý kiến: "Mọi người nói chuyện, có vấn đề gì không giải quyết được hãy tới tìm tôi."

***
Phòng họp nhỏ cách hành lang không xa, Trương Vĩ thay Đường Phương mở cửa. Vừa ngồi xuống, Hà Khải Văn gõ cửa, đưa cà phê Americano vào, ủ rũ nói: "Cô Đường, xin lỗi."
Đường Phương mỉm cười cho cậu ta một câu danh ngôn: "Nhớ kỹ lời mẹ Trương Vô Kỵ: Phụ nữ xinh đẹp càng biết gạt người."
Trương Vĩ phụt cười ra tiếng.
Hà Khải Văn đỏ mắt: "Tôi đã viết xong đơn từ chức."
"Bác bỏ, kháng án không có hiệu quả." Đường Phương đá cậu ta: "Không liên quan gì đến cậu. Mau cút về giúp tôi giục tranh minh hoạ."
Hà Khải Văn gật đầu không ngừng quay người rời đi.
Trương Vĩ thở dài: "Đường Phương, tôi thật sự là phục cô."
"Không dám nhận."
"Đúng rồi, chuyện tạp chí sắp ngừng xuất bản cô cũng biết chứ?" Trương Vĩ móc ra điếu thuốc: "Hút không?"
Đường Phương khẽ mỉm cười lắc đầu, trong văn phòng có chỗ nào kín tiếng đâu, ai cũng không phải bé thỏ trắng.
Trương Vĩ đặt điếu thuốc trong tay lên bàn dừng một chút: "Cuối năm chân chính là người một nhà rồi, một chuyện tốt win win win như vậy, có cần phải khiến cho khó coi như vậy sao? Trước mặt boss của tôi và nhiều đồng nghiệp như vậy, một chút mặt mũi đều không để cho tôi, cô không thể lén nói sao? Thật sự là! Aiz —— "
Hoá ra người đàn ông vừa biết tấn công vừa hoá giải đòn tấn công của đối phương cũng rất có sở trường làm nũng giả vờ uất ức, sau lưng cô nổi lên tầng nổi da gà, rất buồn nôn đấy.
Đường Phương nhấp một ngụm cà phê: "Anh chỉ là khó coi trước mặt người trong công ty, còn tôi là mấy vạn fans hâm mộ và với người trong giới đấy. Win win win? Các người thắng được khách hàng, còn tôi thắng cái gì? Muốn xem bình luận và tin nhắn trên weibo công chúng của tôi không?"
Trương Vĩ đè lại huyệt thái dương: "Tư duy đừng có cứng ngắc như vậy. Hiện tại quảng cáo và tiêu thụ đều có mạo hiểm, có lẽ có antifan cố ý bôi xấu cô, hoặc là đồng nghiệp cạnh tranh cố ý chèn ép cô đấy."
Đường Phương yên lặng nghe anh ta chuyển đi trọng điểm như thế nào.
"Cô chưa bao giờ gia nhập đội ngũ, một bài viết được đăng lại, đột nhiên làm ra tỉ lệ chuyển hóa mới cao, khó tránh khỏi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trước kia tuy cô bình luận nhà hàng ghi chú rõ là ý kiến cá nhân, dù sao ngăn cản tài lộ của người ta đều sẽ bị ghi hận. Nhìn cái weibo khí thế ngất trời kia của cô xem, rất nhiều người trong giới lửa đổ thêm dầu, người muốn bôi đen cô đã quá rõ ràng. Không cần phải bởi vì vài câu này mà căng thẳng với tuyến bên trên khiến danh dự bị hao tổn nha?" Trương Vĩ cầm điếu thuốc định hút lại để xuống: "Giới truyền thông chúng ta cũng phải có thần kinh thép tim kim cương đúng không? Nếu tim thủy tinh đụng một cái đã vỡ, còn làm việc thế nào?"
Đường Phương yên tĩnh nhìn Trương Vĩ.
Đối mặt với một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người trong truyền thuyết trong giới, Trương Vĩ mất tự nhiên dựa vào ghế: "Hơn nữa weibo công chúng nếu đã là nơi bình luận, thì phải nghĩ cách chuyển hóa thành tiền lời. Trên thế giới có nơi nào trắng đen rõ ràng chứ? Lùi một bước trời cao biển rộng, mềm mỏng mới có thể khắc chế đúng không?"
"Trương Vĩ anh đã hiểu rõ cách làm người của tôi, còn theo dõi weibo của tôi như vậy, chắc chắn biết rõ nguyên tắc tôi không làm quảng cáo không tiêu thụ." Đường Phương cười, "Cho nên các người cố ý để lọt câu từ quảng cáo kia? Sớm chụp mũ cho tôi rồi?"
"Cô xem cô cũng không nên nói khó nghe như vậy chứ, cái gì gọi là chụp mũ? Cái này hơi có chút chứng bị hại vọng tưởng nha?" Trương Vĩ tự cho là hóm hỉnh cười ha ha: "Trước quà tặng ai có thể là thần tiên? Chẳng lẽ biết sẽ bán chạy sao? Quảng cáo chỉ là biên tập sơ ý mà thôi, sau đó kiểm tra điều tra ra, lập tức lại bảo July thông báo cho cô rồi, cô cũng không phản đối nha."
Đường Phương bỏ cốc cà phê xuống: "Cho nên chuyện quan trọng như vậy, các người bảo July dùng hòm thư cá nhân gửi cho tôi biết? Tôi thấy bộ phận các anh đúng là có thần tiên, đoán trước nhất định sẽ bị chặn tiến vào thư rác, sau đó tôi không nhận được mail biến thành không phản đối?"
Trương Vĩ nhíu mày: "Có chuyện này sao? Trách không được cô hiểu lầm sâu như vậy, cô chờ một chút." Anh ta lấy điện thoại di động ra.
Nói y như thật vậy. Đường Phương ngồi đợi xem cuộc vui.
Chỉ chốc lát sau, July cẩn thận từng li từng tí gõ cửa tiến vào, còn chưa mở miệng, vành mắt đã đỏ lên.
Trương Vĩ trầm mặt yêu cầu cô ta giải thích.
"Cô Đường, đều là lỗi của tôi, ngày đó tôi vội vã đuổi theo tàu cao tốc, dùng di động gửi mail cho cô không lưu ý, dùng mail cá nhân gửi cho cô——" July lã chã chực khóc: "Đều là lỗi của tôi, xin lỗi."
Đường Phương chuyển sang Trương Vĩ, cười hỏi: "July vẫn còn đang thử việc nhỉ, cho nên các người muốn để cho cô ấy cõng cái nồi này? Để cấp trên như tôi không đến mức làm khó xử một người mới?"
Trương Vĩ ra hiệu cho July đi ra ngoài trước, hơi dịch cơ thể mới thở dài: "Đường Phương, cô có thể đừng hùng hổ dọa người như vậy không? Thực sự là người của chúng tôi sơ sót, nhưng mọi việc đều phải xem kết quả. Buổi sáng Vivian còn cố ý nói với tôi muốn đem cô xếp vào trong danh sách blogger đại v hợp tác, lần sau hợp tác sẽ kết toán theo như phí quảng cáo, không kết toán như tiền nhuận bút đăng lại. Dựa theo lần UV, PV và tỉ lệ chuyển hóa này một bài viết cô có thể thu từ ba đến năm vạn —— nếu như cô cảm thấy 5000 tiền nhuận bút lần này quá ít, tôi có thể xin ban thưởng thêm đấy."
Dù là Đường Phương đã tưởng tượng bọn họ sẽ lấy cớ đủ loại thoái thác, nhưng cô vẫn đánh giá thấp trình độ vô sỉ của đối phương.
Đường Phương cầm lấy muỗng nhỏ gõ bên cạnh cốc cà phê, phát ra tiếng đinh đang: "Trương Vĩ, tôi không tiếp nhận giải thích như vậy. Anh cũng đừng bôi xấu tôi là vì bất mãn tiền nhuận bút quá thấp mới đến so đo với anh. Tôi chỉ đồng ý cho các anh đăng lại bài của tôi, không đồng ý các anh lợi dụng tôi và bài viết của tôi đẩy quảng cáo sản phẩm."
"Cô nhắn lại mail nói ok, bên trên bản thảo văn tự cũng có mã tiêu thụ hai chiều, cô cũng đã ký tên đồng ý. Đường Phương, bỏ sót từ quảng cáo là biên tập sai lầm, tôi sẽ xử trí bên trong. Sau khi phát hiện bỏ sót cô ấy đã áp dụng biện pháp bổ cứu, trời đất đưa đẩy nên mới có sai lầm." Trương Vĩ có chút không kiên nhẫn giang tay ra: "Tôi đại biểu toàn thể thành viên ban biên tập weibo công ty xin lỗi cô được không? Nếu cần tôi sẽ gửi một mail xin lỗi đến toàn bộ công ty."
Đường Phương tức đến bật cười: "Trương Vĩ, tôi là người rất rất yêu quý danh dự của chính mình. Tôi đã viết đồ ăn hơn chục năm, người sử dụng bởi vì hiểu lầm nhà xxx là tôi đề cử mà mua sắm, các người bán đi hơn một trăm nghìn phần bánh bao súp, chẳng khác nào đút hơn một trăm nghìn con ruồi vào bên trong miệng tôi. Hiện tại tôi chỉ đưa ra ba yêu cầu: thứ nhất, lập tức xóa bỏ bài đăng lại này; thứ hai, thanh minh bài đẩy quảng cáo tiêu thụ không nhận được sự cho phép của tôi, nói xin lỗi tôi. Thứ ba, hứa hẹn trả lại tiền cho khách hàng không hài lòng chất lượng sản phẩm."
Trương Vĩ im lặng một lát: "Đường Phương, tôi nghĩ cô là người chín chắn. Xem ra tôi sai rồi."
Đường Phương đứng lên: "Anh sai rồi. Tôi là người tuyệt đối không cho phép người khác giẫm lên điểm mấu chốt của tôi. Ở phương diện này, tôi vĩnh viễn sẽ không có cái gọi là ‘chín chắn’. Anh không thể làm chủ, vậy đi mời Vivian, tôi sẽ cho các anh bốn mươi tám tiếng đồng hồ cân nhắc."
"Không cần, tôi hiện tại có thể trả lời cô ba cái này đều khó có thể xảy ra." Trương Vĩ hất cằm lên: "So, what cô không định đến văn phòng chúng tôi đấy chứ?"
Đường Phương quay người nhìn đối thủ rốt cục lộ ra kiêu căng và khinh thường, cười: "Anh cho rằng tôi hiếm khi thu được một khoản nhuận bút trong ngành ư? Không what, vậy thì dùng luật pháp tố tụng chứ sao. Tháng trước phòng thị trường công bố quảng cáo trong danh sách cũng không có nhà xxx đúng không?"
Trương Vĩ có chút chật vật, đứng dậy: "Đường Phương! Người sử dụng chẳng lẽ chỉ bởi vì hai chữ Đường Phương cô mới mua sắm sao? Chúng tôi có lòng tốt nâng cô cổ vũ cô, là biểu đạt thành ý hoan nghênh đồng nghiệp hợp tác tương lai! Cô lại ——cho tới bây giờ tôi chưa thấy cô gái nào càn quấy như vậy, quả thực khó có thể nói lý!"
Đường Phương lắc đầu: "Tất cả mọi người nói với tôi weibo của công ty chúng ta nát như thế nào, hiện tại tôi tin rồi. Mặt khác, tôi đề nghị anh liên lạc với khách hàng xem họ có bao nhiêu đơn đặt hàng. Không tin ư? Sáng nay tôi có thể xác nhận có bảy mươi sáu tổng giám đốc kinh doanh ăn uống cổ vũ Đường Phương tôi, đặt 5800 đơn đặt hàng với tư cách phúc lợi cho công nhân. Một nhà xưởng Nam Kiều còn đặt 3000 phần với tư cách bữa sáng cho công nhân. Anh cần tôi sẽ chuyển danh sách cho anh. Trương Vĩ, ít nhất 67% người sử dụng cũng là bởi vì hai chữ Đường Phương mới mua đấy."
Trong lòng các ông chủ đều tính toán rõ ràng, 100 phần bánh bao súp chỉ có 4000 tệ. Cấp bậc như Đường Phương, đổi lại là người khác, không nói ba ngày hai đầu hô hào bạn bè kêu gọi nếm thử, viết mấy nghìn chữ ít nhất cũng được một hai vạn tiền nhuận bút. Mà ngay cả Thịnh Gia từng trả giá năm vạn, nhắc đến Đường Phương đều dựng thẳng một ngón tay cái: "Tiểu Đường có khí khái, hiểu ăn biết làm, các người đừng làm ô nhiễm cô ấy."
Đường Phương trước sau như một tự trả tiền nếm đồ ăn, viết bình luận cũng không lấy tiền. Không ô nhiễm cô, nhưng có thể mượn bánh bao súp nho nhỏ còn có người nhờ cô mượn hoa hiến Phật lại kết thiện duyên, tuyệt đối là cách tốt nhất.
"Cô —— cô nói cái gì?" Trương Vĩ nghẹn họng nhìn trân trối, có chút chóng mặt.
Đường Phương kiêu căng lại khinh thường nhướn mày: "Số liệu chỗ các anh cũng không đáng tin. Ông chủ xí nghiệp Nam Kiều này có chuyển tiếp trong vòng bạn bè, có lẽ mang đến cho anh mười nghìn lượt xem và 2000 chuyển phát. Nhưng mà, anh ta chỉ là chồng của bạn tôi, bị ép hoàn thành nhiệm vụ yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Tôi có mang được hàng hay không tự mình hiểu lấy, nhưng mà các anh lại không có."
Đi ra khỏi phòng họp nhỏ rẽ đến phòng trà nước trà đầy ắp người ầm ĩ. Đường Phương mới xuất hiện, bên trong yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng July khóc lóc.
Có người ho hai tiếng.
July như con thỏ con bị giật mình ngẩng đầu: "Cô —— cô Đường, xin lỗi xin lỗi! Là lỗi của tôi..."
Tất cả uất ức nơm nớp lo sợ, hành động có thể so với nhân vật nữ chính phim Quỳnh Dao.
Đường Phương không để ý tới Tiền Tân Mai liếc mình, mỉm cười nhắc nhở: "July, lần sau nhớ đổi bút kẻ mắt và mascara."
Tiền Tân Mai cười ha ha ra tiếng, bước nhanh đuổi kịp Đường Phương: "Nghe nói cô viết xong đơn từ chức rồi hả?"
"Cô đúng là người thạo tin nhất." Đường Phương lườm cô ta.
Tiền Tân Mai kéo cô đến bên cạnh máy copy, giảm thấp tiếng xuống: "Cô đừng ngốc nghếch trúng kế. Bên kia cố ý gạt cô đấy. Tôi cho cô biết tin tức nội tình—— "
Đường Phương hỏi đùa: "Cổ phiếu tăng gấp bốn lần sao?"
Tiền Tân Mai vỗ cô một cái, nhìn chung quanh một chút: "Biết tạp chí sắp ngừng xuất bản chưa?"
Đường Phương nháy mắt mấy cái, cố sức bày ra bộ dáng giật mình.
"Nhưng thật ra là có bên đầu tư lợi hại muốn thu mua công ty của chúng ta!" Tiền Tân Mai khó dấu kích động, giọng nhanh gấp ba: "Một lần nữa chỉnh đốn tài nguyên là bên đầu tư nói ra, ngừng xuất bản tạp chí cũng là bọn họ yêu cầu đấy. Doanh thu ba tháng này của tuyến nghiệp vụ bên trên sẽ ảnh hưởng đến giá trị đánh giá cuối cùng."
Đường Phương không cần cố sức biểu lộ thật sự rất giật mình cái này rồi.
Tiền Tân Mai lại buôn tiếp: "Còn nghe nói là bên đầu tư chỉ tên muốn dùng cô làm cái này." Cô ta bĩu môi: "Hiện tại ở bên kia đã có ba Tôn Đại Phật rồi, cô làm lão nhị, những người khác làm sao bây giờ? Quyền lực tóm lại sẽ bị giảm. Cô cẩn thận, không chừng bên kia ghim đấy."
Đường Phương thiệt tình thành ý nói lời cảm ơn. Giải quyết điểm cơ bản toàn diện lợi ích xung đột, mới có thể giải quyết xung đột.
Tiền Tân Mai mềm lòng đối với Đường Phương: "Tôi đã giúp cô, danh dự tính là cái gì chứ? Ba ngày hai đầu mọi người sẽ quên thôi. Ngộ nhỡ thật sự lên sàn chứng khoán thì sao?" Cô ta làm ra vẻ vê tiền: "Tiền mặt mới là thật, đến lúc đó cùng tung nha? Muốn tổng giám đốc bá đạo có bá đạo, muốn phi công có phi công, tùy tiện cho cô nuôi mấy người chơi. Nghĩ thôi đã thấy vui."
Đường Phương dở khóc dở cười. Tiền Tân Mai từ trong túi tiền móc ra mấy thẻ cà phê: "Một chút tấm lòng nhỏ, cô rảnh thì mang mẹ đi uống cà phê. Tiểu Hoàng hỏi thăm cô Đường đấy."
Đường Phương không chịu nhận. Tiền Tân Mai trừng cô: "Làm gì! Tiểu Hoàng năm nay học lại, toán học 1 kèm 1, một tháng tốn hai vạn bảy. Cô Phương vất vả, phụ đạo cho Tiểu Hoàng hơn nửa năm, một phần tiền cũng không chịu thu, cả người tôi khổ sở. Mau lấy đi!"
Tiền Tân Mai không hiểu, cô giáo Phương nhiều năm dạy phụ đạo toán cho đám người thi Đại học chưa bao giờ lấy tiền. Cũng không phải bà phẩm hạnh cao thượng, mà là nhát gan mê tín thêm thể hiện lợi mình, một là sợ bị kẻ ghen tị báo cáo, thứ hai nghĩ đến khả năng có thể giúp đỡ chút nào đó, tích thiện có phúc báo, tốt nhất đều báo trên người Đường Đường nhà mình.

***
Trong văn phòng tạp chí trước sau như một như chưa xảy ra chuyện gì. Họp xong, thư ký của Miss Chung cười dịu dàng đến mời cô. Đường Phương suy nghĩ, quay về bàn làm việc cầm theo đơn xin từ chức.
Trong văn phòng Miss Chung như thường lệ tràn ngập mùi cà phê. Sáng sớm Phương Thiếu Phác đã tới báo danh tựa vào ghế sô pha đọc tạp chí, hai chân dài đĩnh đạc đong đưa.
Đường Phương vừa gõ cửa, Phương Thiếu Phác lập tức đứng dậy, nhịn không được khoe thành tích: "Này, Đường Phương, tôi cũng mua bánh bao súp cô đề cử đấy."
Thấy Đường Phương khẽ biến sắc mặt và Miss Chung sau lưng cười, Phương Thiếu Phác sờ lên mũi: "Xin lỗi, mua không nhiều lắm, cho công nhân phúc lợi mà thôi." Giống như có chút ngây thơ, không giống anh ta rồi.
Đường Phương và Miss Chung liếc nhau một cái: "Cảm ơn anh Phương, không nhiều lắm của anh là bao nhiêu?"
Phương Thiếu Phác có chút thẹn thùng: "Thực sự không nhiều lắm. Cô không cần khách sáo, tôi chỉ là cảm thấy cô đề cử khẳng định không tệ, cổ vũ một chút mà thôi." Công ty của anh ta ở Thượng Hải vẫn còn thiếu người, vẫn nên thuyết phục ông già chuyển bộ phận quản lý đến Thượng Hải.
Đường Phương đen mặt. Miss Chung giơ bản thảo lên che lại mặt, dựa vào ghế cười.
"Bao nhiêu người?" Đường Phương truy hỏi.
"1200 người." Phương Thiếu Phác thật sự thẹn thùng rồi. Ngày hôm qua được Lão Giang nhà hàng chay nhắc nhở anh ta, cấp dưới ông ta có chừng trăm công nhân, phát đồng đều mỗi người hai phần bánh bao súp. Nhưng nói như vậy lại khiến cho anh ta giống như đang nện tiền theo đuổi cô, hình như có chút low.
Đường Phương hít một hơi: "Anh mua 4800 bánh bao súp?" Gần đây người có tiền ở Thượng Hải rảnh rỗi mắc bệnh tâm thần bệnh mở party sao? Các người nên đến số 600 đường Uyển Bình Nam đi!
Phương Thiếu Phác cảm thấy sau cổ ngưa ngứa, nhún vai: "Dệt hoa trên gấm, bày tỏ tâm ý."
Đường Phương nhìn anh ta một lát, bạn bè Diệp Thanh cổ vũ, cô không bất ngờ, Phương Thiếu Phác cổ vũ như vậy, có chút thật tâm thật ý rồi, còn phải muốn cảm ơn. Cô cười vươn tay: "Bánh quy đi, bánh sô cô la lại, cảm ơn anh Phương. Tôi rất vinh hạnh có thể trở thành bình luận viên mỹ thực quý tư. Cơm trưa hôm nay tôi mời."
Gió lớn dưới miếu tiểu yêu, nước cạn rùa nhiều, bái mấy thổ địa thành hoàng sẽ không sai.
Miss Chung vỗ tay: "Congratulations!"
Phương Thiếu Phác mừng rỡ, cầm thật chặt tay Đường Phương: "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh! Nhưng đã nói cơm trưa tôi mời, hơn nữa tôi còn có cái đuôi, em gái Mẫn Nghi của tôi nói đã lâu không gặp Kelly, không nên đến ăn chực —— chính là cô bé mà cô gặp tối qua ——" Anh ta cảm thấy mình mắc bệnh "vừa thấy Đường Phương đã sống lại hồi mười sáu tuổi" .
Đường Phương khẽ giật mình, nhìn thấy trên mặt anh ta hơi đỏ, có loại giống như thiếu niên trẻ trung lại không che dấu ái mộ và vui sướng, cô kéo tay, Phương Thiếu Phác vội buông ra, cười thành một đóa hoa đào, lòng bàn tay có chút ẩm ướt.
Là một người yêu thích khuôn mặt đẹp, đối mặt với sắc đẹp như vậy rất khó không động lòng. Đường Phương cảm thán một tiếng: Tiểu Minh nhà ta đang ở nơi nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK