Đường Phương đã nhận được bài học McDonald, chủ động xác nhận thời gian địa điểm với ba người đàn ông xem mặt còn lại, dựa vào danh nghĩa của mình tương đối quen thuộc với ngành ăn uống, đổi bữa ăn đến Từ Gia Hối. Mỗi ngày tám giờ sáng đi thôn Vũ Cốc dọn dẹp phòng 202, bốn giờ chạy về Cổ Bắc chỉnh trang, sáu giờ chạy tới nơi xem mặt, lúc rảnh rỗi còn phải hỏi han cha me, lại càng không quên ấn like ở chỗ thái hậu, so với chín giờ sáng đi làm năm giờ tan làm còn bận rộn hơn.
Ở bên trong nhóm chat đồng nghiêp thỉnh thoảng nhảy ra dấu chấm hỏi từ đồng nghiệp: "Bài viết trên weibo lần này là do @ Đường Phương cô Đường đẩy ra sao? !"
Đường Phương còn chả cống hiến tí tỷ lệ gì: "Đúng vậy, nghe nói mỗi người có thể cống hiến năm lần lượng đọc, hoan nghênh ấn like và chuyển tiếp, có thể chia sẻ về tường nhà. (mỉm cười) "
"Ha ha ha, cô Đường thay đổi rồi."
"Cùng lúc cùng ăn, cùng quân cùng nỗ lực." Đường Phương bánh ít đi bánh quy lại.
Hai ngày tiếp đó lại nhận được tin nhắn từ các bên trong giới ẩm thực.
"Weibo của công ty nên sớm đẩy bài của cô, bình thường toàn đẩy bài nát bét, dứt khoát chuyển tiếp cổ vũ."
"Cô Đường ra tay, quả nhiên bất phàm. Cùng ngành không thể khinh thường, đã chuyển tiếp cổ vũ, không cần cám ơn."
"Đường Phương cô xấu quá nha, mau tới tùy tiện viết về mì trộn dầu hành tây nhà tôi!"
"Hoan nghênh gia nhập giang hồ blogger mỹ thực. Bài đầu tiên không tệ, đã cổ vũ, dự tính tỉ lệ chuyển tiếp kinh người."
Đường Phương không quan tâm tỉ lệ chuyển tiếp, nhưng vòng bạn bè gần như bùng nổ. Không nghĩ tới cái duyên của bản thân còn coi như không tệ, sau khi Đường Phương đắc ý một phen, trong tay cầm 5000 tiền nhuận bút càng an tâm.
Gần ba giờ chiều, công ty dọn nhà đột nhiên gọi điện thoại tới nói không sắp xếp được người. Đường Phương rơi vào đường cùng đành cầu cứu Tiểu Tống. Tiểu Tống làm ở nhà họ Đường năm năm, ngày lễ ngày tết đều nhân được tiền lì xì, mỗi lần về quê đều mang một ít trứng gà ta dầu vừng cho nhà cô, nghe Đường Phương muốn giúp đỡ, lập tức vui vẻ đồng ý, hai vợ chồng tạm thời tìm ba đồng hương An Huy, sáng sớm đã đến phòng 202 thôn Vũ Cốc hỗ trợ.
Mưa phùn không dứt, hoa viên số 115 chồng chất mấy toà núi nhỏ. Chồng Tiểu Tống chậc chậc cảm thán: "Cô Đường, tủ gỗ đồ đạc toàn là nhập khẩu, mấy ngăn kéo vẫn còn có thể dùng được."
Tiểu Tống cầm lấy tấm rèm IKEA: "Cô Đường, những tấm rèm này tốt như vậy, tôi giúp cô giặt sạch nhé?"
"Cô Đường, cái bồn cầu này phải mấy nghìn tệ đấy..."
Đường Phương chỉ huy đám thợ mang bảy tám thùng đồ về Cổ Bắc bằng xe xích lô điện, vung tay lên: "Mọi người từ từ chọn, nhìn trúng cái gì thì lấy đi, đừng khách sáo. Thật đấy, mọi người không muốn thì toàn bộ ném đi."
Vợ chồng Tiểu Tống mừng rỡ không ngừng lời nói lời cảm ơn.
Đường Phương mặc áo gió vận động, giữ chặt xe xích lô: "Những cái kia mọi người cứ chuyển hết đi, đi ăn sáng, chờ điện thoại của tôi. Chín giờ tôi lại tới nữa, sẽ tìm thêm hai xe xích lô chở đi toàn bộ."
"Vâng!" Chồng Tiểu Tống tháo dỡ bồn cầu.
Ở ngõ cửa ra vào mấy ngày nay bảo an đều được Đường Phương đưa thuốc lá Trung Hoa, ân cần chào hỏi: "Đi à? Buổi tối còn phải chuyển sao? Yên tâm yên tâm, đều biết đều biết. Đi ra ngoài à? OK, tạm biệt tạm biệt."
***
Người cuối cùng là bác sĩ Tôn viện Trung y Thượng Hải, nhấn mạnh mình ăn chay. Đường Phương mặt mo tự mình gọi điện thoại, nhờ nhà hàng chay đông nhất để cho bàn hai người.
Vừa vào cửa, quản lý đã vẫy tay oán trách Đường Phương: "Cô cũng quá không có lương tâm rồi, bình thường không có việc gì giả vờ lạnh lùng, có việc mới gọi điện thoại cho tôi. Nhân vật nào mà cô cần cô phải đích thân gọi đặt chỗ thế, sao không để Kevin liên hệ sớm?"
Đường Phương khẽ cười: "Phụng chỉ xem mặt, người ta ăn chay. Nhớ rõ giảm giá 20% cho tôi. Mặt mũi của tôi đều dựa vào anh cả đấy."
"Cô mà phải xem mặt! Trách không được lần này cô lại hợp tác với weibo công ty." Quản lý giật mình cười: "Chúng tôi sẽ mang thức ăn ngon lên. Yên tâm, tôi giữ kín như bình."
Bác sĩ Tôn đến chậm 10 phút, liên tục xin lỗi. Dáng người anh ta hơi mập, mặt tròn mắt tròn miệng tròn, thần thái sáng láng. Nhìn đường mép tóc của anh ta đã ngắn đi 2cm, Đường Phương đoán ảnh chụp kia ít nhất là ba năm trước đây.
Quản lý tự mình đến châm trà, ra hiệu bằng mắt cho Đường Phương: Không được.
Đường Phương chỉ coi như không phát hiện, chỉ nhìn mặt cũng quá nông cạn rồi, tuy người người đều biết sự nông cạn của cô.
Bề ngoài và thu nhập của bác sĩ Tôn đều không bằng anh chàng lập trình, ăn nói lại rất khôi hài: "Cô là con gái một? Rất tốt, cơ thể chắc chắn tốt, chỉ số thông minh chắc chắn cao đấy. Dựa theo lý thuyết y học của chúng tôi, tất cả dinh dưỡng tinh hoa của mẹ, đều bị thai đầu hấp thụ, còn lại chính là cặn bã. Cho nên con thứ không thông minh bằng con cả, cơ thể cũng không tốt bằng, giống tôi và anh trai. Tuy tôi là bác sĩ, cơ thể lại không tốt, di truyền mà, không có cách nào."
Đường Phương hơi kinh ngạc, vẻ mặt anh ta thẳng thắn thành khẩn giải thích: "Người giới thiệu không nói tôi bị viêm cơ tim sao? Xin lỗi, nhất định là mẹ tôi cố ý rồi. Nhưng tôi không muốn giấu diếm, trên thực tế viêm cơ tim không có gì là đặc biệt, đi làm sinh hoạt bình thường, chỉ là không thể vận động quá mạnh." Anh ta dừng một chút, nghiêng về phía trước khẽ nói: "Thực tế, dựa theo ý nghĩ của tôi, khi xem mắt đúng là phải mang theo báo cáo kiểm tra sức khoẻ. Cho dù có vóc dáng, sự nghiệp, nhưng sức khoẻ không tốt cũng không được. Cô nói xem liệu tất cả 1,2 tỷ người Trung Quốc có virus viêm gan B đều truyền bệnh cho vợ chồng không? Chắc chắn là không rồi."
Đường Phương không chắc anh ta nói gì, chỉ cười gật đầu.
"Cô Đường, chúng ta xem mặt không thành công cũng không sao, chỉ là phiền toái cho cô khi trở về thôi, đừng nhắc đến chuyện viêm cơ tim, cứ nói chê tôi béo khó coi thu nhập thấp là được. Thực tế là bởi vì mẹ tôi khóc lóc bao lâu ép nên tôi mới đi xem mặt."
Đường Phương rất có hứng thú nhìn bác sĩ Tôn, phát hiện anh ta không ngừng nói"Thực tế" quả thực rất giống Đại A Phúc ở Vô Tích. Nếu đổi lại là cô gái khác, xuất phát từ lễ phép và mặt mũi, sẽ mây trôi nước chảy tiếp một câu "Anh không mập cũng không khó xem thu nhập bác sĩ rất tốt ổn định đấy." Nhưng Đường Phương sẽ không làm vậy. Người lấy lui làm tiến, ở trong văn phòng đã gặp nhiều, cô trước sau như một dùng bất biến ứng vạn biến.
Một bữa cơm, Đường Phương đã tiếp nhận không ít tri thức dưỡng sinh kinh mạch xoa bóp Trung y, cùng bác sĩ Tôn không biết làm sao lại từ virus viêm gan B thảo luận nghiên cứu đến vấn đề mẫn cảm của y học: kiểm tra sức khoẻ ra dương tính HIV, trung tâm kiểm tra sức khoẻ có nghĩa vụ thông báo cho bên khác hay không. Bác sĩ Tôn kiên trì dựa vào quy định pháp luật bảo vệ quyền cá nhân của người bệnh, Đường Phương kiên trì bảo vệ đối tượng vợ chồng của người bệnh.
Hai người thảo luận cả buổi, Đường Phương cảm giác không thể tưởng tượng nổi: "Anh đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như hai chúng ta hiện tại muốn kết hôn, đi kiểm tra sức khoẻ, điều tra ra tôi nhiễm HIV dương tính —— "
Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng cười không nhịn được.
Đường Phương bỗng nhiên quay đầu lại, Phương Thiếu Phác hai tay ôm ngực, tựa ở cửa ghế lô, rõ ràng đã nghe lỏm một thời gian ngắn rồi, thấy Đường Phương quay đầu lại, nhìn cô, cười càng vui hơn, dòng điện vẫn vượt qua 220 Volt.
Con người đúng là không thể thuận miệng nói dối, ba thước trên đầu có thần linh, thời gian quả nhiên không thuận lợi, là vô cùng bất lợi.
Đường Phương mặt mo nóng lên, đứng dậy: "Anh Phương, trùng hợp như vậy, anh cũng ăn chay?"
Phương Thiếu Phác cười một câu hai ý nghĩa: "Tôi cũng không phải người ăn chay."
Bác sĩ Tôn Y đứng dậy theo: "Vị này là?"
Phương Thiếu Phác lỗi lạc tự nhiên bắt tay với bác sĩ Tôn Y, cười hì hì nhìn thoáng qua Đường Phương: "Phương Thiếu Phác, đang chuẩn bị theo đuổi Đường Phương. Bác sĩ, anh họ gì?"
Cuối cùng có một đóa hoa đào không hề báo hiệu nện Đường Phương mắt nổ đom đóm.
***
Trước khi bác sĩ Tôn rời đi lời nói thấm thía: "Cô Đường, cô là người thông minh. Loại người như cậu Phương này, nhìn là biết công tử đa tình, tán gái không tốn sức. Thực tế chứng minh chúng ta nói chuyện rất hợp ý, đúng không? Tôi coi cô là bạn, nói lời thật cô đừng tức giận."
Đường Phương cười lắc đầu: "Không tức giận, cám ơn anh. Tuần sau tôi dẫn mẹ đến xoa bóp, phải làm phiền bác sĩ Tôn rồi."
"Không có vấn đề không phiền, cô cứ đến thẳng phòng tìm tôi, không cần đăng ký, tôi dẫn hai người đi. Hôm nay ngại quá, đáng lẽ nên để tôi tính tiền. Lần sau để tôi nhé." Vẻ mặt bác sĩ Tôn tiếc nuối: "Nhà này đồ ăn nhìn đẹp mắt, thực tế lại không có lợi. Lần sau tôi dẫn cô đi một nơi khác, bò bít-tết chay làm vô cùng ngon y như bò bít-tết thật. Còn có thịt viên, hải sâm đều thật sự giống như đúc. Tạm biệt."
Đường Phương cười nói tạm biệt, nhìn bác sĩ Tôn ba bước lên xe taxi đã đặt trước, cảm thấy thực tế anh ta có chút giống thịt viên chay anh ta nói.
Quay người lại, Đường Phương thấy công tử đào hoa Phương Thiếu Phác đứng dưới đèn đường, hai tay đút vào túi, cười giống như đóa hoa, dùng lời Ngô Nguyệt Nương hình dung về Phan Kim Liên từ đầu đến chân, phong lưu đến cả bước chạy, từ chân đến đầu, phong lưu đến cả trên.
"Cô đi xem mặt với anh ta?" Phương Thiếu Phác cười ranh mãnh.
Đường Phương cười gật đầu: "Tôi xem mặt, anh tính tiền, không quá phù hợp. Tôi chuyển khoản cho anh."
"Được." Phương Thiếu Phác sảng khoái lấy điện thoại di động ra: "Để tôi thêm bạn."
Đường Phương quét mã hai chiều với anh ta, sau khi thêm mới phát hiện avatar của anh ta là một con chó Akita màu trắng, cười toét miệng.
"Bác sĩ Tôn thế nào?"
"Rất tốt." Đường Phương thuận miệng đáp một câu.
"Còn tôi thì sao?"
Đường Phương cũng không ngẩng đầu lên ấn chuyển khoản: "Cũng rất tốt." Người đàn ông để avatar chó Akita có vẻ không phù hợp với Phương Thiếu Phác, nhưng người đàn ông yêu động vật có lẽ cũng không đến nỗi nào.
"Vậy không bằng cùng tôi thử xem?" Phương Thiếu Phác bỗng nhiên tới gần, dừng ở một khoảng cách rất mập mờ, cúi đầu xuống cười mỉm hỏi một câu.
Anh ta không nghĩ tới Đường Phương nhận được danh thiếp lại không liên lạc. Dưới đèn đường trong mưa phùn, lông mi cô dính đầy sương mù, màu son môi đã nhạt, có chút phong tình đặc biệt, tạo ra một sự mâu thuẫn với cái cằm vuông của cô, tràn ngập hấp dẫn. Giống như lời văn của cô, tình cảm rõ ràng mãnh liệt, lại luôn mang theo xa cách lạnh lùng. Anh ta rất ngạc nhiên, muốn tìm hiểu Đường Phương rốt cuộc có thể khiến anh ta xúc động là nước hay vẫn là lửa.
Đường Phương ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn anh ta. Hai người cách nhau chỉ 5 cm, đôi mắt cô như làn nước mùa thu lạnh lẽo.
Phương Thiếu Phác cảm thấy Đường Phương có cả tác dụng kính chiếu yêu, không biết sao lại chột dạ, trăm ngàn loại trêu chọc không có đất dụng võ. Anh ta lui ra phía sau một bước sờ lên mũi: "Hiện tại tôi và cô đều độc thân, thử một chút cũng không phải chuyện xấu. Nếu không chúng ta đổi nơi khác uống một chén, hiểu rõ nhau sâu thêm môt chút?"
Đệch, loại lời nói ngu xuẩn này là ai nói, Phương Thiếu Phác hoài nghi mình bị tư tưởng 14 tuổi chiếm đoạt rồi.
"Tôi xem mặt vì mục đích kết hôn." Đường Phương khẽ cười: "Anh Phương hiểu lầm rồi, tôi không cần bạn giường."
Hiểu rõ sâu thêm một chút... Bao sâu? Mười tám centimet?
Đường Phương lấy áo gió vận động từ trong túi mặc vào, nhanh chóng rời đi.
Phương Thiếu Phác có chút chật vật, đuổi kịp vài bước: "Đường Phương, cô cũng hiểu lầm rồi. Tôi không phải ý này, chúng ta đi uống tùy tiện một chút. Tâm sự công việc —— "
Đường Phương dừng lại ở chỗ đèn đỏ, quay đầu lại nhìn, mỉm cười lễ phép mang theo ba phần trào phúng: "Anh Phương, giải quyết việc chung ngày mai gặp. Hiện tại tôi và anh còn chưa có bất cứ việc chung gì."
Cô gái trẻ chạy ra khỏi cửa nhà hàng, thời tiết đầu xuân ở bên trong mặc áo sáng màu không tay quần đen siêu mỏng bó sát, gọi to về phía Phương Thiếu Phác: "Sam—— thân yêu ——!"
Đường Phương cũng nhịn không được thương tiếc cho cô gái cách đó không xa, hất cằm: "Xin lỗi, tôi còn hẹn người có việc. Anh xác định muốn vứt bỏ cô gái kia đi hẹn với tôi?"
Phương Thiếu Phác nhìn Đường Phương đội mũ áo khoác lên, nhanh chóng băng qua đường, lớn tiếng hô : "Đường Phương —— "
Đường Phương coi như không nghe thấy, bước nhanh đi vào công viên Từ Gia Hối. Phía trước truyền đến tiếng nhạc khiêu vũ, nhóm bác gái mặc trang phục khiêu vũ thống nhất đầu đội mũ, mặc mưa gió nhảy.
Cô gái đi giày cao gót chạy tới: "Anh! Cô gái kia là ai?"
Phương Thiếu Phác bất đắc dĩ lườm em gái: "Vừa rồi tại sao em không gọi là anh trai?" Con bé chắc chắn là cố ý, Đường Phương càng thêm hiểu lầm.
Phương Mẫn Nghi trừng lớn mắt, tiếc là lớp trang điểm quá đậm không thể nhìn ra: "Chậc chậc chậc, bạn giường mới của anh à? Quê mùa vậy, ăn mặc giống như công nhân vệ sinh. Anh, em thất vọng về anh rồi nha."
"Cầu còn không được, em còn không mau biến đi."
Cô ta thân mật khoác tay Phương Thiếu Phác: "Vậy tính là bạn gái mới rồi à? Em sẽ đi nói chuyện với chị gái xinh đẹp? Hoặc anh cho em chút phí ngậm miệng đi?"
Phương Thiếu Phác không tách được em gái, kéo em gái về nhà hàng: "Nhanh về, đúng lúc giúp anh giảm đi rất nhiều chuyện."
"Không phải anh nghiêm túc đấy chứ?"
Trong từ điển của Phương Thiếu Phác dường như không có từ này, còn đang xoay mòng mòng đấy.