• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Quân đạp giày cao gót 9cm, tiếng lộc cộc vang lên đi vào ngõ đường Thiên Tân. Vừa vào đồn công an, đập vào mặt là mùi khó ngửi từ bún ốc, Lâm Tử Quân nhíu mày che kín mũi, liếc hộp đồ thừa ném trong thùng rác, hít thở sâu vài hơi, tiến lên hỏi thăm Phó sở trưởng Triệu ở nơi nào.
Người cảnh sát trẻ tuổi mặt đỏ bừng, chỉ bên trong không chịu mở miệng, sợ mùi làm ngạt thở mỹ nữ, thấy Lâm Tử Quân rời đi, nhanh chóng móc ra kẹo cao su, nhét mấy viên vào trong miệng. Ai biết trực đêm còn có thể gặp được đại mỹ nữ, sau này không bao giờ gọi bún ốc nữa.
Đường Phương, Phương Thiếu Phác và Triệu Sĩ Hành ngồi trong phòng họp đầy mùi thuốc lá. Trước mặt để ly giấy dùng một lần, lá trà màu vàng xanh lơ lửng trong làn nước nóng, bọt trà từ từ tan biến, giúp lá trà có thêm không gian nở ra.
Phó sở trưởng Triệu khách khí cầm mấy quả chuối tiêu vào, mùi chuối giúp giảm bớt cảm giác mệt mỏi trong lúc chờ đợi: "Tiểu Triệu, hiện tại sức khỏe cha cháu thế nào?"
"Cảm ơn chú, vẫn ổn ạ." Triệu Sĩ Hành mất tự nhiên bưng ly lên, lại bị nóng phải thả trở lại.
"Ta xem tin tức, phải đi Hàng Châu dưỡng bệnh đúng không? Aiz, dù nói như thế nào, mọi người Thượng Hải chúng ta đều vẫn nhớ lão lãnh đạo. Ta chỉ có thể đè nén trong lòng. Những gia đình ở khu nhà cũ phía nam thành phố, hàng năm bị ngập trong nước, phải dùng một cái bàn để di động trên mặt nước. Hàng năm phản ánh, có tác dụng gì đâu? Chỉ có cha cháu xắn ống quần, mặc kệ nước chảy, thăm viếng từng nhà. Nửa năm hay là một năm nhỉ? Hệ thống thoát nước toàn bộ làm xong, nhà ở dột nước cũng sửa xong. Chỉ có làm quan ở Thượng Hải mới suy nghĩ cho Thượng Hải, đúng không? Cháu cũng biết đấy tiền lương chả tăng là bao. Sau đó cha cháu bị cách chức, qua mười năm tiền lương cũng chỉ tăng có chút! Làm bao nhiêu việc cũng coi như vô dụng." Phó sở trưởng Triệu thấy bọn họ ngồi im, tự mình bóc vỏ một quả chuối, đưa cho Triệu Sĩ Hành: "Ngại quá, hoa quả không được ngon, chịu khó vậy."
Đường Phương biết Triệu Sĩ Hành là quan nhị đại đường Khang Bình, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới anh là vị công tử của người mới từ ngục giam kia đi ra, đã từng hiển hách như vậy, cũng coi như công tử số một Thượng Hải, hôm nay lại lưu lạc thành như vậy, bị Trần Dịch Sinh hò hét sai bảo... Cô nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.
Triệu Sĩ Hành rõ ràng không muốn nhắc tới việc này, bất đắt dĩ nhận lấy quả chuối, do dự có nên ăn hay không: "Cha cháu ở Hàng Châu. Xin lỗi Phó sở trưởng Triệu, Dịch Sinh cậu ấy —— bạn cháu làm sao vậy ạ?"
Phó sở trưởng Triệu cũng không giấu diếm: "Không có việc gì đâu, đang hỏi chuyện thôi. Chủ yếu trước đó ở quán bar M khu Tĩnh An xảy ra chuyện, cháu hiểu không?"
Triệu Sĩ Hành mờ mịt lắc đầu.
Phương Thiếu Phác vừa nghe được ba chữ quán bar M, cũng tiếp một câu: "Nghe nói là bang An Huy đánh nhau?"
Phó sở trưởng Triệu thở dài lắc đầu: "Cả bang khốn nạn ăn no không có chuyện gì, gây phiền toái, mấy trăm người động dao, hại ba mươi mấy cảnh sát bị thương, còn chạy thoát mấy người."
Phương Thiếu Phác nhíu mày, tin tức cũng không lọt ra bên ngoài, nhưng một mạch chỉnh đốn quán bar, tóm lại không gạt được người trong ngành.
Đường Phương lại càng hoảng sợ: "Vậy —— là nghi ngờ Trần Dịch Sinh sao? Không thể nào, anh ấy là nhà thiết kế, cũng là tay đua xe. Tuyệt đối không phải dân xã hội." Trần Dịch Sinh tuy không phải người tốt, nhưng cũng không phải dân lăn lộn xã hội.
Phó sở trưởng Triệu lấy thuốc ra đưa cho Triệu Sĩ Hành. Triệu Sĩ Hành nói cảm ơn lại giải thích hai câu. Phương Thiếu Phác nhận một điếu trực tiếp hỏi: "Anh ta —— sẽ không bị đánh chứ?"
Phó sở trưởng Triệu xoay người, móc ra bật lửa: "Cậu Phương nói đùa rồi, cảnh sát nhân dân chúng tôi làm sao lại làm chuyện tra tấn bức cung. Yên tâm yên tâm."
Phương Thiếu Phác quay đầu giơ thuốc hỏi Đường Phương: "Có được không?"
Đường Phương vô thức gật đầu, càng lo lắng, dù sao bị đánh cũng nhìn không ra.
"Đường Phương —— Đường Phương?" Giọng Lâm Tử Quân vọng trong hành lang.
Đường Phương nhanh chóng đi ra ngoài gặp cô ấy.
Ba người đàn ông trong phòng vừa thấy Lâm Tử Quân, đều ngẩn người, đứng lên.
Lâm Tử Quân đối với loại ánh mắt kinh diễm này tập mãi thành thói quen, khách sáo móc ra danh thiếp: "Xin chào Phó sở trưởng Triệu, tôi là luật sư Lâm Tử Quân đại diện cho nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế Trần Dịch Sinh, xin hỏi có tiện để cho tôi gặp anh ấy một chút không?" Chí khí hiên ngang chạy vào đồn cảnh sát yêu cầu gặp người ủy thác chỉ tồn tại trong phim mà thôi.
Đại mỹ nữ cười một cách tự nhiên dịu dàng nhờ vả, Phó sở trưởng Triệu hỏi lai lịch Trần Dịch Sinh. Lâm Tử Quân cười hì hì nhìn về phía Triệu Sĩ Hành, Triệu Sĩ Hành nhanh chóng trả lời, do dự một chút nói cho Phó sở trưởng Triệu: "Nhất định là có hiểu lầm gì đó, Dịch Sinh là người gốc Thượng Hải, không có liên quan gì với An Huy."
Thấy ánh mắt Đường Phương nghi ngờ, Triệu Sĩ Hành nhức đầu: "Nhà cậu ấy ở Bắc Tân Kinh, từ nhỏ đã theo cha mẹ đi Tây Bắc, sau đó lại đi nước ngoài, cũng không biết ngôn ngữ Thượng Hải mấy."
Bắc Tân Kinh, vậy cũng trách không được mở mồm là tiếng nước ngoài lạc đề tiếng Thượng Hải. Ai bảo cũng có một chữ “Kinh” chứ (*).
(*) Chỗ này ám chỉ huyện Kinh của An Huy, nên ý Đường Phương là cũng có liên quan An Huy chả trách bị hiểu nhầm
Phó sở trưởng Triệu sảng khoái gật đầu: "Xem ra là hiểu lầm rồi, để tôi đi qua giải thích một chút."
Triệu Sĩ Hành theo đó vẽ rắn thêm chân: "Phó sở trưởng Triệu, nhất định đừng báo cho người nhà cậu ấy."
Đường Phương và Lâm Tử Quân nhìn nhau, cảm giác về tới thời tiểu học, phạm lỗi sợ nhất giáo viên mời phụ huynh. Ha ha.

***
Lâm Tử Quân thấy Phó sở trưởng Triệu ra cửa, hỏi rõ nguyên do, nhíu mày, nheo mắt nhìn Phương Thiếu Phác: "Anh là phú nhị đại đúng không? Anh đang tự đắc sao?"
Ánh mắt Phương Thiếu Phác lóe lên... Bạn thân của Đường Phương không phải nên khen anh ta sao?
Đường Phương nín cười ho khan hai tiếng: "Quân Quân ——" câu này nhắc nhở Lâm Tử Quân lại làm tổn thương người.
Lâm Tử Quân liếc về phía Triệu Sĩ Hành: "Còn có anh nữa, quan nhị đại đúng không? Sau tai nạn giẫm đạp ở bến tàu phải biết cảnh sát căng thẳng thế nào với các bữa tiệc tụ tập chứ?"
Ánh mắt cô ấy nghiêm khắc mồm miệng càng sắc bén: "Vừa có rượu, vừa gần hai trăm người, bao nhiêu cảnh sát đã sớm quan sát ở bên cạnh, vẫn còn muốn rảnh rỗi đi gây sự? Không kéo bè kéo lũ đánh nhau là nhờ Đường Đường của chúng tôi anh minh kéo lại. Có biết an toàn trách nhiệm công cộng nghiêm trọng thế nào không? Trong lúc hỗn loạn xảy ra giẫm đạp thì làm sao bây giờ? Say rượu thì sẽ dùng dao đánh nhau có biết không? Các người mấy tuổi rồi? Biết lần trước sau khi gặp chuyện không may, có bao nhiêu người bị cách chức không? Từ Bí thư đến Cục trưởng, mười một người đấy! Các người muốn làm gì?"
Ánh mắt Phương Thiếu Phác và Triệu Sĩ Hành ngoan ngoãn nghe giáo huấn, trong lòng đều suy nghĩ, hóa ra Đường Phương có cái tên thân mật nghe nhão nhão như vậy.
Lâm Tử Quân liếc Triệu Sĩ Hành dương cằm tự đắc: "Cha anh vừa mới ra ngoài sao? Anh làm ra chuyện này là muốn trả thù chính trị hay xã hội?"
Triệu Sĩ Hành sợ đến làm rơi nửa quả chuối trong tay xuống bàn: "Không! Tôi là bị người đánh. Tôi không có ra tay." Nói xong cả câu, mí mắt giật giật.
Lâm Tử Quân lại cười nhạt nhìn Phương Thiếu Phác: "Còn anh nữa, còn báo ra tên Phó cục trưởng Trình, sợ còn chưa đủ đường hoàng, gây phiền phức không đủ lớn? Người ta không có mặt mũi sao, anh là đồ ngốc sao?"
Nhìn bọn họ không còn sức đánh trả chút nào bắt đầu chăm chú kiểm điểm, Lâm Tử Quân mới quan sát Phương Thiếu Phác: "Anh đang theo đuổi Đường Đường?"
Phương Thiếu Phác có cảm giác vận đen đã qua, thở phào nhẹ nhõm, kiên định gật đầu mỉm cười: "Tôi nghiêm túc."
Lâm Tử Quân nhếch khóe miệng: "Nghiêm túc có tác dụng sao? Tôi còn nghiêm túc muốn ngủ biến thành võ cơ. Đừng tưởng rằng anh giữ hình tượng tốt sẽ có cơ hội. Mày mặt ngốc nghếch, vô dụng thôi."
Thấy vị nữ luật sư xinh đẹp này có thể so với mẹ kế công chúa bạch tuyết một đao quét tới, Triệu Sĩ Hành lập tức làm sáng tỏ: "Tôi không —— "
"Anh không dám?" Lâm Tử Quân cười nhạt: "Tốt nhất là không dám, nghĩ cũng không cần nghĩ, nghĩ cũng có tội." Về phần phía câu kinh điển kia "Chim trĩ sao có thể xứng với phượng hoàng" bị Đường Phương bấm một cái, nuốt trở về trong cổ họng.
Triệu Sĩ Hành yên lặng cúi đầu. Trần Dịch Sinh nói rất đúng, thế đạo này làm gì có nữ thần, tất cả đều là nữ thần kinh.
Lâm Tử Quân mắng mỏ giáo huấn xong, đứng lên: "Tăng ca đến bây giờ, còn chưa ăn, chết đói rồi. Tôi đi nhờ cảnh sát gọi giúp một phần bún ốc, Đường Đường đi theo tôi."
Đường Phương nhanh chóng chào bọn họ, đứng lên. Lâm Tử Quân là muốn lén giáo huấn cô. Trước mặt dạy con, sau lưng dạy bạn, là tác phong trước sau như một của Lâm Tử Quân. Tối nay cô ấy biểu hiện bình tĩnh, đương nhiên toàn bộ là đều trút về phía Trần Dịch Sinh!

***
"Tên?"
"Trần Dịch Sinh."
"Viết như thế nào?"
"Trần trong Nhĩ Đông Trần, Dịch trong dễ dàng, Sinh trong sinh mạng." Trần Dịch Sinh tựa lưng vào ghế, nâng thạch cao phụng phịu: "Tôi muốn khiếu nại, cảnh sát số xxxxx của các anh vừa bạo lực với tôi!"
"Số điện thoại?"
"31011xxxxxxx, tôi vừa khiếu nại, anh phải ghi chép lại."
"Quê quán?"
"Thượng Hải. Tôi gửi —— "
"Buổi tối ngày 28 tháng trước anh đang ở đâu? Tay sao lại bị thương?"
Trần Dịch Sinh nheo mắt lại: "Có ý gì?"
Một cảnh sát mặc thường phục chỉ vào hình con dơi trên thạch cao, giọng vô cùng lơ đãng hỏi: "Anh thích hình con dơi?"
"Thích."
"Vì sao?"
Trần Dịch Sinh trợn to mắt: "Thích con dơi còn cần lý do, vì sao?"
"Trả lời câu hỏi!"
"Vì sao cần lý do? Cần lý do sao?" Trần Dịch Sinh không chịu: "Các người đây là thái độ gì, tôi bị đánh bị đấm, tôi là phạm nhân sao? Có cách ghi lời khai như vậy sao? Các người thuộc ban nào?"
Hai bên nhìn nhau, giọng điệu cũng giảm đi: "Thành thật khai báo, anh có phải thành viên trong Biệt đội báo thù không?"
Trần Dịch Sinh dịch người, vẻ mặt không lúng túng: "Các người có lầm không đấy? Biệt đội báo thù là Marvel, Người dơi là của DC!" Giúp cho đám người này hiểu thêm về truyện tranh!
Một cảnh sát mặc thường phục đập mạnh xuống bàn: "Ai hỏi anh về truyện tranh, hỏi anh có phải thành viên bang An Huy tự xưng Biệt đội báo thù hay không, tay anh có phải bị thương khi dùng vũ khí đánh nhau trong quán bar M không?"
Trần Dịch Sinh cứng đờ người, khó tin trợn trừng mắt: "Tôi? Anh nói tôi là cái gì bang An Huy chó má?" Anh nhìn giống như xã hội đen sao? Có thành viên bang An Huy đẹp trai như anh sao? Còn có cái quỷ gì đặt tên Biệt đội báo thù? Nhưng đối mặt với hai người rất nghiêm túc, thoạt nhìn không giống như đang nói đùa.
Trần Dịch Sinh nhìn xung quanh một chút: "Các người là người mới trong đội cảnh sát hình sự sao? Trình độ nghiệp vụ kém quá." Lời còn chưa dứt, bị đẩy mạnh ngồi về ghế.
Phó sở trưởng Triệu gõ cửa một cái, cười hì hì đẩy cửa tiến vào: "Xin lỗi, hiểu lầm hiểu lầm. Tiểu Vương Tiểu Chu, vị này tuy rằng bị gẫy tay, cũng có hình con dơi, nhưng thật ra là một nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, luật sư của anh ta ở bên ngoài chờ." Ông ta tới gần hai người mặc thường phục thấp giọng nói lai lịch Triệu Sĩ Hành.
Hai người mặc thường phục hai mặt nhìn nhau, xem ra dây báo có sai lầm.
Phó sở trưởng Triệu vỗ vai Trần Dịch Sinh: "Nào nào, tôi thay mặt cảnh sát chịu phạt được không? Bên ngoài đã pha trà, uống tạm an ủi, xong trở về tiếp tục uống rượu lâu năm chơi đùa nha."
Trần Dịch Sinh vặn cổ một cái: "Để bọn họ xin lỗi. Còn có người cảnh sát đập cổ tôi kia, tôi khiếu nại anh ta. Các người định xử lý như thế nào?"
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Phó sở trưởng Triệu cười ha ha: "Anh Trần, bạn anh còn ở bên ngoài chờ, đi ra rồi nói."
Trần Dịch Sinh chỉ vào hình con dơi trên thạch cao: "Tôi, không, đi." Đen là đen, trắng là trắng, anh không chịu nổi bị oan uổng, còn chịu nhiều uất ức như vậy, gáy bị đánh, vừa rồi bị trở thành phạm nhân thẩm vấn còn bị tát một cái. Trần Dịch Sinh anh đời này còn chưa chịu thua thiệt như vậy.
Hai người mặc thường phục tuổi còn trẻ sức còn mạnh, nhìn anh rất không thoải mái, cười lạnh đứng lên: "Thế nào, bạn anh nói mấy câu, thêm một luật sư là có thể chứng minh anh vô tội? Luật sư của anh tên là gì? Là luật sư của Sở sự vụ sao?"
Trần Dịch Sinh nháy mắt mấy cái: "Tôi có quyền không trả lời anh." Hình như trên ti vi có lời kịch này, hừ, không đáp lại anh thì thế nào!
"Rất khó nói các người có phải bịa đặt lời khai hay không, không đi đúng không? Vậy đều mời đến hỏi từng người." Người cảnh sát mặc thường phục cũng không phải ngồi không, cho rượu mời không uống thích uống rượu phạt.
Trần Dịch Sinh bùng nổ, lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm bọn họ hít thở sâu vài cái, dọa ba người nhảy dựng.
"Không cần hỏi bọn họ! Các người gọi điện thoại cho Cục bảo an, có biết Chung Hiểu Phong không? Hiện tại anh ta vừa lên Cục phó, bảo anh ta đến làm chứng cho tôi." Trần Dịch Sinh đặt mông lại ngồi xuống: "Các người không xin lỗi, ngày hôm nay tôi không đi!"
Phó sở trưởng Triệu đầu óc linh hoạt, nhớ tới Triệu Sĩ Hành căn dặn không thể thông báo cho người nhà Trần Dịch Sinh, lắc đầu thở dài. Xem ra lại là một quan nhị đại lừa gạt người nhà chạy đi làm bậy. Ông ta cũng đã gặp loại người này nhiều rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK