"Hả? Không sao không sao, tàu điện ngầm cũng rất tốt ——" Phương Thiếu Phác vừa mới chuẩn bị tập trung sắm vai nhân vật "hộ hoa sứ giả toa tàu", thể nghiệm một chút sóng gió trong biển người có em có anh vẻ mặt nghiêm túc tươi cười, lại bị cô gái thay đổi chủ ý khiến cho có chút chưa tỉnh hồn lại.
"Xe của anh phải làm thế nào?"
Đường Phương đang quan tâm anh? Phương Thiếu Phác cười như hoa: "Để lại ở bãi, ngày mai tới lấy lúc nào cũng được."
"Quá không thỏa đáng, ngày mai anh phải trả 240 tệ tiền đỗ xe." Đường Phương đã coi Phương Thiếu Phác từ đường vòng giao tiếp "người quen biết" tiến vào trong phạm vi "bạn bè", tự động tự giác tiết kiệm tiền cho bạn, hơn nữa Phương Thiếu Phác mặc đẹp như vậy, chen thành rau khô trong tàu điện ngầm thực đáng tiếc.
Phương Thiếu Phác gật đầu nháy mắt mấy cái, nhìn cô sải bước ra khỏi phòng làm việc. Anh ta cầm cán bút, nhếch mép, xuống được nhà bếp, lên được phòng khách, lòng còn thiên vị lo cho túi tiền của anh ta, thật tốt. Xem ra đàn ông Thượng Hải đều thực sự duy trì hôn nhân ổn định, tiền nên nộp cho vợ. Phụ nữ có nhiều thời gian để ý đến tiền, đương nhiên thời gian nhìn chằm chằm đàn ông sẽ ít, có thăng bằng mới có thể hài hòa.
So với tốc độ ánh sáng còn nhanh hơn là cái gì? Tốc độ của bộ não. Phương công tử sau khi bổ não lại nghĩ đến vở kịch ám muội trên toa tàu: Anh ta thoải mái nắm tay cầm, giữ Đường Phương ở trước người mình, cằm hơi chếch về phía trước có thể đụng tới mái tóc đuôi ngựa của cô, bị tóc của cô khẽ phất qua gương mặt, sẽ hơi ngưa ngứa một chút, giống như anh ta hiện tại.
Đường Phương đang thay váy đen, đau thương phát hiện một sự thật: Tháng ba không giảm béo, tháng tư đành đau thương. Thịt tăng và giảm cùng tuân theo một nguyên lý: Hoặc là bạn mặc đồ len toàn thân, hoặc là bạn tháo hết đồ len. Mong đợi gì vào chỉ béo ngực không béo eo? Chỉ có áo giáp thôi.
Cúi xuống 45 độ, đầu dán vào cánh cửa WC, Đường Phương học tập cô giáo Y Năng Tịnh, hạ tay xuống, lưng, hai bên hông, tất cả phần” thịt ba cân” trên bụng dồn về một chỗ. Cổ áo chữ V không sâu như rãnh Mariana (*)cũng vô cùng đồ sộ. Đường Phương cúi đầu hít một hơi, mắt thấy độ cao toàn bộ thềm lục địa đột nhiên lên cao hơn so với mặt biển, cô vội vàng bật hơi, nhắc nhở chính mình tối nay nghìn vạn lần nhớ kỹ tránh hít thở sâu.
(*)Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất đã biết, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. (wiki)
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa nặng nề và tiếng bước chân.
Giọng Vivian rầu rĩ hỏi: "Có mang theo dầu tẩy trang không?"
"Không mang, nếu không dùng thêm che khuyết điểm?" Nghe giọng như của trợ lý Vivian.
Vòi nước ào ào chảy, Đường Phương nhẹ nhàng gấp lại quần áo để vào túi. Trong túi trang điểm của cô luôn có dầu tẩy trang.
"Đây là một cái bẫy kinh doanh!" Giọng Vivian giận dữ át cả tiếng nước chảy.
Trợ lý ho khan hai tiếng, nhắc nhở cô ta cẩn thận tai vách mạch rừng.
"Sợ cái gì! Bọn họ dám làm, tôi còn không dám nói?" Vivian hai mươi năm tu luyện, một khi công phá, cũng không kịp giữ hình tượng, liên tiếp trách mắng: "Ai coi ai thành kẻ ngu si, ai lừa gạt kinh doanh! Đây là xâm lược là hút máu!"
Đường Phương cũng không thích nghe trộm, cơ thể hiên ngang, thản nhiên mở cửa đi ra.
Bên ngoài chỉ còn dòng nước ào ào.
"Đường Phương..." Vivian sẽ đi, nhưng trợ lý của cô ta sẽ còn tiếp tục là đồng nghiệp của Đường Phương, nhất thời vẻ mặt xấu hổ.
Đường Phương gật đầu với cô ta, lấy ra kẹp tóc, sau đó búi tóc lại.
Lách cách một tiếng lại có người đi ra, khuôn mặt tròn tươi cười, là Tiền Tân Mai. Hình như phụ nữ công ty các cô nhịn cả một buổi chiều, chuyên chờ sau khi tan làm đến WC họp.
Vivian hừ lạnh một tiếng, trong tay cầm bông hứng nước, lau vùng đen quanh mí mắt: "Nói cái gì chính mình không có thế không có vũ khí, hóa ra nội ứng ngoại hợp hạ thấp công ty, làm cái gì chủ biên chứ, làm diễn viên không phải có tiền đồ hơn sao?"
Tiền Tân Mai cười ha ha: "Đường Phương à, câu cô nói Trương Vĩ vô cùng hay, trong lòng có phân thì nhìn cái gì cũng là phân. Tôi cũng có một câu vô cùng hợp: Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo."
Đường Phương chỉ vòi nước, khẽ nhắc nhở cô ấy: "Chuyện phân phiếc nói sau rửa tay trước đã."
Tiền Tân Mai cười ha ha, rửa tay.
Cách Tiền Tân Mai và trợ lý, mí mắt Vivian bốc cháy, xoay người ngôn từ chính nghĩa chất vấn Đường Phương: "Top Nhạc Thực là cô Dư và mọi người hao hết tâm huyết sáng lập, cũng đối xử với các người không tệ, cô và loại quỷ hút máu này xâm chiếm công ty, xua đuổi người sáng lập, không cảm thấy thẹn trong lòng sao?"
Đường Phương cất son môi, nhìn cô ta: "Chưa từng làm, không thẹn với lương tâm."
Mắt thấy Đường Phương kéo cửa làm như muốn đi, Vivian rốt cuộc bất chấp hình tượng thốt ra: "Đừng tưởng rằng cô và Chu Đạo Ninh có một chân thì không sợ gì, Dư tổng tuyệt đối sẽ không nhìn công ty bị các người hủy hoại!"
Cửa dừng ở vị trí nửa khép nửa mở.
Đường Phương hít sâu một hơi, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc: "Tạm biệt, Vivian."
Thực sự tiếc nuối, thông minh tháo vát thủ đoạn khéo đưa đẩy nữ tính chuyên nghiệp như Vivian, cũng sẽ có lúc xấu xí không khống chế được hình tượng, không tìm Kelly lại kéo cô không tha, thậm chí dùng quan hệ nam nữ bôi đen, có thể thấy được năng lực chống chọi quá kém, trong xương còn là người bắt nạt kẻ yếu, coi như đó là lời cảnh báo đi.
Nói cô và Chu Đạo Ninh có một chân? Đây là xem thường Chu Đạo Ninh hay là xem thường Đường Phương cô?
***
Trước mắt Phương Thiếu Phác sáng ngời, tầm nhìn cố định ở xương quai xanh Đường Phương để tránh không khống chế được đi xuống: "Đẹp quá." Còn rất ngoài dự đoán.
"Cảm ơn." Đường Phương tiện tay lấy khăn choàng trên ghế khoác vào: "Đi thôi."
Hai người tới bãi đỗ xe, Phương Thiếu Phác đi hết một vòng vẫn không tìm được xe, nhức đầu: "Quái lạ, tôi nhớ rõ đỗ ở gần cửa thang máy mà."
Đường Phương nháy mắt mấy cái, có chút hiểu tại sao anh ta phải nuôi chó Akita: "Anh —— xác định là đỗ ở đây sao?"
"Xác định." Phương Thiếu Phác như đinh đóng cột trả lời, lại bắt đầu chuyển động, không thấy xe, lại bất ngờ gặp Chu Đạo Ninh, rất giống niềm vui tìm xe xa ngay chân trời.
"Trùng hợp như vậy. Chu Đạo Ninh —— "
Đường Phương còn không kịp thôi nghĩ về Akita, mắt mở trừng trừng nhìn anh ta sung sướng chạy về cái hố sâu không thấy đáy.
Chu Đạo Ninh xách mấy túi mua sắm, đang mở cửa xe, nghe tiếng ngẩng đầu.
"Sam, Đường Phương?" Ánh mắt Chu Đạo Ninh rơi vào trên người Đường Phương, nheo lại mắt như cười như không: "Khéo thật."
Phương Thiếu Phác bất đắc dĩ buông tay: "Tôi không tìm ra xe, sao anh còn chưa đi?"
Chu Đạo Ninh chỉ mấy gói đông trùng hạ thảo trên tay, bỏ vào trong xe: "Phải đi bệnh viện thăm một hàng xóm cũ, nên mua chút quà."
Đường Phương im lặng nhìn về hai bên, thứ sáu trong bãi đỗ xe đã có không ít chỗ trống. Chu Đạo Ninh có lẽ đi thăm bác Lưu ở bệnh viện ung bướu. Ngày hôm qua cha mẹ cô vừa đi, cô thực sự không biết nên mua gì mới tốt, đành mua mấy hộp protein. Bệnh viện là một trong những nơi cô không muốn đi nhất.
"Hai người đây là —— đi hẹn hò?" Chu Đạo Ninh thò người ra sau khi cất xong túi, chống tay lên cửa xe cười hỏi, tầm mắt như có như không xẹt qua khuôn mặt lạnh lùng của Đường Phương.
Phương Thiếu Phác cười: "Công ty tôi đêm nay có một bữa tiệc." Anh ta sẽ không phủ nhận loại hiểu lầm này, ý thức được Đường Phương cũng không lên tiếng, lập tức có chút không quản được nhịp tim mình.
Chu Đạo Ninh nhíu mày: "Cậu đi xe gì?
"GT3." Phương Thiếu Phác cười sờ mũi, nhìn một chút xe Chu Đạo Ninh. Anh ta hoàn toàn hiểu được những tinh anh như Chu Đạo Ninh vì sao phần lớn đều chọn Audi.
Chu Đạo Ninh cũng hiểu nở nụ cười, xe Phương Thiếu Phác cũng rất phù hợp với khí chất phú nhị đại của cậu ta: "Ở Thượng Hải còn đi GT3, đi nhanh được sao?"
"Chả hài lòng tí nào. Gầm xe thường bị ma sát." Phương Thiếu Phác thở dài: "Nhưng hiện tại tôi già rồi nên nhát gan, có Đường Phương ở đây cũng không dám lái nhanh. An toàn là quan trọng nhất."
Nói như thật như giả, Đường Phương vô ý chậc một tiếng, để tránh khỏi có vẻ sẽ có tiếp xúc gì đó với Chu Đạo Ninh.
Phương Thiếu Phác cười: "Tôi tìm một chút, anh đi đi, lúc nào rảnh rỗi cùng uống một chén."
"Cậu đi về cửa thang máy phía trước, rẽ trái rồi lại rẽ phải, có lẽ là vị trí số bốn bên phải, có một chiếc GT3 màu trắng, biển số Thượng Hải, số đuôi 88. Không biết có phải của cậu hay không." Chu Đạo Ninh ngồi vào xe, nổ máy: "Tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Phương Thiếu Phác trợn mắt há hốc mồm nhìn theo đuôi xe.
Đường Phương hừ lạnh một tiếng: "Đi thôi." Thả cái rắm gì, một trăm năm không thay đổi, rất giỏi nha. Xì!
Hai người thuận lợi tìm được xe, Phương Thiếu Phác vuốt tay lái, còn chưa thoát khỏi khiếp sợ: "Chu Đạo Ninh thực sự thần kỳ nha."
Đường Phương yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Nam thần lớp người ta dáng vẻ đẹp mà thôi. Chu Đạo Ninh lớp các cô thực sự là thần.
"Cô và Chu Đạo Ninh là bạn thời đại học? Anh ta luôn lợi hại như vậy?"
Đường Phương lắc đầu tự giễu: "Làm sao có thể chứ, anh ta là Bắc Đại, tôi chỉ học sư phạm, không dám trèo cao, bạn học cấp ba mà thôi."
Hơn nữa không quá thân. Lời kịch này cô đã sớm nghĩ tới, lại bị anh nói trước, quả thực bị chặn miệng.
GT3 chầm chậm di chuyển lên đường cái, bên ngoài đèn rực rỡ mới lên, ánh sáng lấp lánh, phồn vinh phát triển. Phương Thiếu Phác cười quay đầu nhìn Đường Phương: "Đường Phương cô còn để bụng cái này? Thật đáng yêu nha. Thực ra đại học trong nước cho dù đứng đầu thì đặt ở toàn cầu cũng chỉ là như vậy thôi. Cô không cần tự coi nhẹ mình. Đại học sư phạm cũng tốt, Trung Quốc quá thiếu giáo viên còn thiếu giáo viên tốt, có đúng không, cô giáo Đường? Trợ lý của cô nói trong ngành tạp chí không có ai giỏi hơn cô."
"Ừ, bởi vì đã không còn mấy quyển tạp chí còn sống." Đường Phương cười hỏi anh ta: "Vậy xin hỏi anh tốt nghiệp đại học gì mà có can đảm dám xem thường Thanh Bắc."
"Cao đẳng Hoàng gia London." Phương Thiếu Phác cũng không khoe khoang: "Không phải khinh thường. Thực ra chỉ đơn giản là lấy lòng cô, cố gắng đạp lên anh ta một cái. Thực ra tôi cũng rất thương tâm."
Hai người cười ha ha. Đường Phương coi như thấy được trình độ của Phương Thiếu Phác. Người hoa hoa, miệng ba hoa. Nhìn đẹp mắt, nói dễ nghe.
"Nhưng tôi học là khai thác công trình mỏ. Trước đây nhà tôi ở Sơn Tây có mấy cái mỏ, vận khí không tốt, lúc tốt nghiệp tôi không có đất dụng võ, đành kinh doanh thực phẩm." Phương Thiếu Phác có chút bất đắc dĩ.
GT3 kẹp trong dòng xe, chậm rãi lái về phía biển.
Nhà họ Phương trước kia ở Hồ Nam kinh doanh mỏ, vô cùng thuận lợi, ném vào mười một sẽ ra một mỏ kim loại, không cần tự mình khai thác mỏ, trực tiếp sang tay kiếm một khoản lớn. Tiện đà còn liên tục chiến đấu ở Sơn Tây, kiếm đến chín chữ số, chuẩn bị làm mỏ than đá tự sinh tự tiêu. Vừa có khởi sắc, lại gặp phải nhiều nguyên nhân, sau khi chỉnh đốn toàn bộ, không nói đến ngừng kinh doanh, các mỏ riêng đều phải nhập vào nhà nước. Mấy người nhà họ Phương cảm thấy ngâm nước quá lâu khó bán. Ông chủ cứng rắn đi tìm truyền thông tố khổ, vốn muốn tăng chút giá trị sẽ bán mỏ, lại bị tra ra có rất nhiều tai hoạ ngầm. Ông chủ Phương quyết định nhanh chóng ra tay, không còn làm khai thác mỏ nữa.
"Nữ sợ lấy sai chồng, nam sợ vào sai ngành. Cô xem, tôi chính là điển hình."
Đường Phương ôm đệm hình chó Akita cười hỏi anh ta: "Cho nên bây giờ anh mang theo tiền kinh doanh thực phẩm kiếm kim cương ở châu Phi để giữ mặt mũi cho em gái, coi như là học đã dùng được?"
Phương Thiếu Phác cười ha ha: "Đúng, vừa nhặt vừa chảy. Cho nên tôi thật ra là sửa mái nhà dột?"
Tốt nhất là chảy về họ Đường tên Phương.