• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) Nghiền nát hạt cà phê thành bột rồi cất vào bao con nhộng

Bạn muốn vượt qua chính là lòng hư vinh, là ham muốn khoe khoang của bạn. Bạn muốn đối phó chính là kẻ khôn vặt luôn luôn muốn xông tới. —— William Somerset Maugham “Vạn Sự Thông”

Nhìn đến báo cáo sổ sách, Đường Phương khẽ thở ra. Cho dù như thế nào, cuối cùng đã có chút manh mối, chỉ cần có thể bắt được khách thuê, trận chiến mở màn sẽ giành thắng lợi. Thật sự ra tòa cũng không sợ, dù sao cô có kim bài luật sư.
Đường Phương suy nghĩ không nhịn được chậm rãi đánh vào tìm kiếm " tự mình lái xe ở Siberia" .
Con đường xương trắng nguy hiểm thứ ba thế giới, đường quốc lộ số M56 của Nga...
Nơi cực hàn âm 50 độ ...
Đường Phương đi nơi xa nhất là nước láng giềng Nhật Bản, mặc dù là ở Hokkaido, nhưng cũng nhàn nhã yên tĩnh mỹ vị khắp nơi.
Tắt đi một đống cửa sổ, chậm rãi đi đến phòng trà nước, pha cho mình ly cà phê đen. Đã có ly cà phê này, cô mới có thể thoát khỏi những hình ảnh vừa rồi trở lại thế giới này, thế giới chân thật an nhàn thuộc về cô.
Trần Dịch Sinh khách thuê nhà cô, rất rõ ràng là thuộc về một thế giới khác đấy.
Hoá ra hồ Baikal Lí Kiện hát sâu tận 1637 m, nước hồ trong veo như vậy. Hoá ra hai phần ba đường quốc lộ số M56 dài 2200 km bị tuyết trắng bao trùm như vậy. Còn có hắt nước thành băng trong thời tiết âm 50 độ. Ở nơi kia bị nhốt hơn bảy mươi tiếng đồng hồ, phải là người thế nào mới có thể kiên trì thời gian dài như vậy...
Cà phê suýt nữa tràn ra, Đường Phương xé gói đường nâu, tinh thể màu vàng xôn xao như thác nước tiến vào trong chất lỏng màu nâu đậm, kích thích từng vòng rung động, cà phê tung tóe ra một ít, làm bẩn thành cốc cà phê màu trắng.
Uống một ngụm, Đường Phương nhíu mày, thật sự quá ngọt rồi.
Cho dù như thế nào, cô cũng khâm phục Trần Dịch Sinh yêu thích thám hiểm cực độ như vậy, cũng thưởng thức anh cải tạo tuyệt vời đối với phòng 102 cũng như chất lượng sinh hoạt, song anh mang đến phiền toái và nguy hiểm cho nhà mình là sự thật. Hơn nữa người như vậy hoàn toàn sẽ không để ý cảm nhận của những người khác, cho dù là người nhà của anh ta. Bọn họ chỉ sống vì chính mình, chỉ cần sống thoải mái đẹp đẽ. Gần đây trực giác của Đường Phương rất chuẩn.
Cái đó hoàn toàn trái ngược với nguyên tắc cuộc sống của Đường Phương "tuyệt đối không gây phiền phức cho người khác, cũng không thích người khác làm phiền chính mình".
Đường Phương bình tĩnh trở lại thản nhiên đổ hết cà phê vào trong bồn rửa, tùy tiện trút ra ngoài, cũng như mang theo cả chút áy náy của cô.
Trở lại trước bàn làm việc, mới phát hiện Triệu Sĩ Hành lại liên tục nhắn mấy tin đến.
"Cô Đường, xin hỏi nếu như Trần Dịch Sinh tìm được phòng ở mới sớm chuyển đi, vậy cô sẽ trả lai tiền đặt cọc chứ?"
"Cô Đường, xin lỗi, cô không muốn trả cũng không sao. Nếu như Trần Dịch Sinh hỏi, cô cứ trả lại trước cho cậu ta, rồi tôi sẽ trả cho cô. Tin nhắn này có thể làm chứng."
"Hoặc là tôi gửi trước cho cô, xin yên tâm. Tôi cũng không có ý gì khác."
Đường Phương nhìn từ trên xuống dưới nhiều lần, kết luận hai người này hoặc là quan hệ đại ca và ngựa chết, hoặc là cặp gay. Đối với sự tôn trọng dành cho nhà thám hiểm, Đường Phương hiếm khi nhượng bộ: "Nếu như phòng ở không tổn hại gì, sau khi hoàn tất kết toán điện nước than đá, sẽ trả lại." Đương nhiên điều kiện là Trần Dịch Sinh chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề cải tạo trái pháp luật.
"Thật tốt quá, cám ơn."
Đường Phương thuận tay lưu lại số của Triệu Sĩ Hành, thêm cho anh ta định ngữ: Con sói nhỏ nghịch ngợm mắt cát (*).
(*) cố ý làm ra vẻ
Cô cũng thât sự không biết Triệu Sĩ Hành cũng đã sớm kết luận cho cô: Cánh cửa cặn kẽ chín mươi sáu.
Trần Dịch Sinh bên ngoài vạn dặm đang nằm trong phòng bệnh ngủ mơ mơ màng màng, cánh tay trái treo thạch cao tuyết trắng, bút đen viết một dãy số điện thoại di động vô cùng bắt mắt, bên cạnh là ba chữ cái cực kỳ tinh tế phỏng Tống như được in lên: Nữ thần kinh. Điện thoại Nokia kiểu cũ bên gối lóe lên, là tin nhắn Triệu Sĩ Hành gửi tới.
"Dịch Sinh: Thôn Vũ Cốc nói chỉ cho thuê tiếp ba tháng, tiền thuê hơi tăng lên một chút, tớ đã thanh toán tiền. Cô ta thật sự không nhắc đến chuyện đền bù tổn thất lắp đặt thiết bi. Cuối tuần Mã Tổng từ Vân Nam đến Thượng Hải, năm ngoái cậu đã hẹn anh ta đi thôn Vũ Cốc xem xếp đặt thiết kế và tài liệu, đừng quên đấy."

***
Trước khi tan việc, Miss Chung đột nhiên gọi Đường Phương đến văn phòng.
Cửa kính mờ văn phòng mở rộng, mùi thơm cà phê bao con nhộng bay khắp bốn phía. Bìa tạp chí và tranh minh hoạ đặc sắc bản thảo vẽ tay treo nghiêm chỉnh đầy mặt tường. Đường Phương gõ cửa.
"Vào đi, Fang, uống ly cà phê." Miss Chung cười dịu dàng ngoắc Đường Phương.
Miss Chung cũng là người Thượng Hải, những năm tám mươi di cư đến Hồng Kông học trung học, đi Nhật Bản học đại học, là bạn học của dì Đường Hoan, sau đó lại đi bồi dưỡng ở Anh hai năm, công tác ở London, tiếng Anh chính tông London.
Bà không thể dễ dàng tha thứ nhân viên không có tên tiếng Anh, bắt Đường Phương buộc phải chon một trong mấy cái tên Elizabeth, Victoria, khiến Đường Phương sợ tới mức dứt khoát dùng ghép vần làm tên tiếng Anh. Miss Chung thì sao ư, bà yêu cầu nhân viên gọi là Miss Chung, nếu gọi là Miss Zhong, bà cũng sẽ dịu dàng uốn nắn. Ánh mắt dịu dàng mang theo bất đắc dĩ chiều chuộng, ai cũng không thể hiểu lầm thành khinh miệt nhìn từ cao xuống.
Bình thường Miss Chung nói chuyện sẽ luôn xen lẫn từ đơn tiếng Anh, khiến cho Đường Phương lúc vừa mới vào công ty còn đi đăng kí lớp học tiếng Anh, may mà một thời gian ngắn sau phát hiện không có từ tiếng Anh nào cô không nghe hiểu mới thở dài một hơi. Cái này đương nhiên cũng phải cảm ơn Miss Chung bởi vì dì Đường Hoan nên quan tâm cô.
Có một lần liên hoan đồng nghiệp chấm dứt, Miss Chung hiếm khi uống nhiều mấy chén, không biết như thế nào trên xe thổ lộ hết với Đường Phương, giọng Thượng Hải giống như hơi nước sôi đập lên vung nồi: "Đường Đường à, phong cách của cháu rất tốt, đi ra ngoài vẫn có thể làm được. Nhìn ta này, cầm hộ chiếu Hồng Kông, ở Hồng Kông bị xem như người Thượng Hải, đi Anh quốc thì là nô lệ thuộc địa, công dân nhị đẳng cũng không được tính. Trở lại Thượng Hải lại bị trở thành con chim Hồng Kông. Ban bè thân thiết ư? Luôn lấy ta trảm.Cứ dứt khoát như dì cháu, đi ra ngoài không trở lại, chỉ cô đơn thôi, tóm lại không có tí sức lực nào..."
Người lái xe thuê không biết nói gì cho phải, lo lắng bà uống say nôn ra, lúc ngừng đèn đỏ quay đầu nhìn Miss Chung. Ánh đèn neon đường Nam Kinh Tây chiếu vào mặt bà, lóe lên ánh sáng lóng lánh, càng làm nổi bật sự phiền muộn và xa cách, như cách một cái chụp không thấy gì hết.
Từ đó về sau, Miss Chung kiên trì bảo Đường Phương gọi bà là Kelly. Đường Phương càng làm việc cẩn thận hơn, thỉnh thoảng nghe được đồng nghiệp sau lưng nói chuyện về Miss Chung, dần dần bị đồng nghiệp khắc cho con dấu quan hệ cá nhân và tâm phúc của boss.
"Cảm ơn." Đường Phương ngồi vào đối diện bà, nhìn thấy bên cạnh ly cà phê còn có đĩa nhỏ gồm bốn miếng bánh bích quy sô-đa. Miss Chung cũng thật cẩn thận.
"Bận rộn chưa ăn cơm à." Miss Chung đẩy đĩa nhỏ về phía cô: "Bản thảo OK, không cần sửa lại. Cháu trực tiếp gửi cho Kevin sắp chữ, cuối tuần giục tranh minh hoạ từ Rose ."
Đường Phương cũng không khách sáo với bà, vừa ăn bánh bích quy vừa đợi bà lên tiếng.
"Đúng rồi, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Ba năm trước Alex làm chủ ở Shiba Toufuya Ukai dưới tháp Tokyo. Có thể mời được linh hồn viết lách như cháu đến viết bản thảo cho tạp chí, là vinh hạnh của ta, cũng là may mắn của độc giả. Mỗi lần trò chuyện với Alex ta đều muốn cảm ơn cô ấy."
Đường Phương suýt chút nữa bị nghẹn bánh bích quy, cuối cùng là báo hiệu thăng chức tăng lương hay là phải cuốn gói rời đi? Alex là tên tiếng Anh của dì Đường Hoan, hai người bọn họ là bạn học cùng lớp ở đại học Waseda. Bởi vậy bà Phương Thụ Nhân vẫn cảm thấy con gái ngay cả công viêc này đều dựa vào quan hệ đi cửa sau có được, thật sự ngại ngùng.
Miss Chung cười mở một chai nước chanh Paris đưa cho cô: "Alex thật sự là tu luyện thành yêu tinh rồi, nhìn giống như chị gái cháu, chả giống Auntie của cháu."
Đường Phương uống một ngụm nước: "Nhìn giống như em gái cháu, cháu là mặt ông cụ non, dì ấy mặt trẻ ——" hai từ ngực lớn mắc kẹt không nói được ra.
"Ha ha ha ha, cái này cháu cũng có, ta không có." Miss Chung hơn bốn mươi tuổi dí dỏm cười, chỉ vào ngực cup A của mình.
Đường Phương cũng cười.
"Fang, cháu cũng biết đấy, hai năm qua quảng cáo không ngừng giảm, bên đầu tư quyết định cuối năm nay ngừng xuất bản." Miss Chung đâm môt nhát dao dịu dàng không hề báo hiệu.
Năm ngoái trong văn phòng đã truyền ra chuyện ngừng xuất bản, trong lòng mọi người đều có tính toán. Đường Phương lộ ra biểu lộ khó tin khi chưa cống hiến đủ cho nơi làm việc.
Miss Chung cười vô cùng chân thành: "Nhưng Online business của chúng ta vẫn còn. Ta hi vọng cháu có thể tiếp tục ở lại giúp ta."
Tạp chí có weibo bán hàng qua mạng cũng như công chúng, Đường Phương cũng đều theo dõi rồi, nhưng chỉ thế không hơn. Cô thoáng tiêu hóa một chút lượng tin tức: "Cháu chỉ biết viết bản thảo, không hiểu nhiều bộ phận, không rõ có thể làm được gì? Cho cháu hỏi những đồng nghiêp khác sẽ sắp xếp thế nào?"
"Weibo ‘Một ôt viên kẹo rất chính trực ’ rất được." Miss Chung tránh nói về chuyện của những người khác, cổ vũ Đường Phương: "Humanistic concern, Traditional, đều có thể sinh ra lưu lượng. Nhưng chuyển đổi thành hình thức kinh doanh, chúng ta có thể nghiên cứu thảo luận. Fang, cháu có passion đối với mỹ thực, cũng có talent, đừng lãng phí lễ vật thượng đế ban thưởng cho cháu."
Trong lòng Đường Phương biết rõ, khách sáo trả lời một câu cám ơn.
"Đúng rồi, bài viết về bánh bao súp lần này của cháu không tệ, trước đó phía Jolin vẫn còn hỏi weibo công chúng của công ty có thể liên kết với weibo của cháu không? Cháu thấy có được không? "
Tạp chí và nghiệp vụ tuyến trên là hai ngành lệ thuộc, trong lòng Đường Phương không tình nguyện, thực sự không thể không cho Miss Chung mặt mũi, làm bộ hào phóng đồng ý.
Hai người tâm đầu ý hợp trò chuyên một lát, Miss Chung nhìn ra ngoài đứng dậy: "Đúng rồi, ta giới thiệu một vị gentleman cho cháu làm quen. Có lẽ cậu ấy đã đến rồi."
Đường Phương ngẩn ngơ: Boss cũng muốn dẫn mối cho cô? Là vì cô đồng ý ở lại hay là vì dì Đường Hoan ... Nhanh chóng rút tờ khăn giấy ấn khóe môi, hi vọng không có vụn bánh bích quy và cà phê.
Lời tác giả:
Đường Phương: Triệu Sĩ Hành người nghịch ngợm mắt cát.
Triệu Sĩ Hành: Đường Tiểu Phương yêu tinh khó chơi.
Trần Dịch sinh: Không liên quan đến tôi.
XXX: Tôi được lên sàn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK