Đường Phương sảng khoái đồng ý, cô chả có vấn đề gì với chuyện Miss Chung rốt cuộc là muốn dùng cô vặn ngã Vivian, hay là lợi dụng Vivian để tiếp cận ông chủ, tóm lại dùng bất biến ứng vạn biến, chỉ là mười ngày nửa tháng. Cô quay đầu dứt bỏ phiền não chuyên tâm làm việc, đúng giờ tan tầm đi chợ, ôm đồ ăn về nhà nấu.
Trong nhà im ắng, thái hậu và ông Đường Tư Thành từ Bắc Tuần trở về, sức cùng lực kiệt ngả đầu nằm ngủ, trời sắp tối rồi còn chưa tỉnh. Trong phòng bếp sáng đèn, khúc nhạc dạo piano nhẹ nhàng, giọng nam trong trẻo bắt đầu ngâm nga. Tiếng nồi niêu va chạm, tiếng nước chảy qua những nguyên liệu nấu ăn khác nhau hoặc chầm chậm hoặc nhanh chóng, lưỡi dao và thớt gỗ hôn nhau chợt nhanh chợt chậm, trở thành khúc biến tấu hỗn hợp đặc biệt, mâu thuẫn lại hài hoà.
Đường Phương cắt xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, bất giác theo tiếng nhạc ngâm nga hai câu ca từ cuối cùng: "Bạn trong veo lại thần bí, ở bên bờ hồ Baikal. Bạn trong veo lại thần bí như hồ Baikal... "
Á, cô đây là bị ma âm nhập não sao? Đường Phương vươn tay thay đổi ca khúc, “Thiên ngoại tiên vận” của Trương Kế Thanh chậm rãi bay ra: "Hoá ra hoa khoe màu đua sắc khắp lượt giống như gửi gắm cho cảnh tượng đổ nát. Ngày tốt cảnh đẹp không biết trời làm sao, ban thưởng chuyện vui sân nhà ai..."
Cởi tạp dề con cú mèo không thấm nước, thay đổi tạp dề Totoro chuyên dụng của mình, đội lên chiếc mũ Doraemon và khẩu trang giống minh tinh, Đường Phương nổ súng.
Nấu cơm thật ra là chuyện rất hao mòn người, khói bếp khiến người già đi không nói, còn phải làm dâu trăm họ, không cảm giác được thành tựu. Đường Phương cảm giác mình có lẽ là hiếm thấy, cô thực sự thích toàn bộ quá trình nấu cơm. Nhìn nguyên liệu nấu ăn ngâm ở trong nước toát ra bọt khí là một loại hưởng thụ, tiếng nguyên liệu nấu ăn khác nhau dưới tay hoặc dưới đao đứt gãy cũng rất dễ nghe, cải trắng phải dựng thẳng xé mới ngon, sẽ có trải nghiệm kì diệu giống như Tình Văn xé quạt, túi đồ ăn phải xé ngang, như không chút nào lưu luyến ly biệt. Cắt khoai tây như múa trên phím đàn piano, lúc rau hẹ đứt gãy sẽ có tiếng chồi nổ bung. Mỗi chảo nồi trên bếp, dùng như thế nào, thứ tự sử dụng ra sao, chỉ cần rửa một lần sẽ không còn mùi, Đường Phương cũng không cần suy nghĩ nhiều hơn đã hạ bút thành văn. Tóm lại, khi cô khống chế tất cả trong phòng bếp, thể xác và tinh thần sung sướng.
Càng thú vị chính là, cho dù là rửa cắt chiên xào nấu, động tác của cô đều giống như bản năng máy móc, mãi cho đến khi rửa xong chiếc bát cuối cùng, tư tưởng của cô luôn ở trong trạng thái nhàn nhã tự tại, thậm chí càng thêm sinh động. Văn tự, hình ảnh, linh cảm các loại tin tức xuất hiện, cũng không xung đột với những công việc trong tay cô.
Sau một phen bận rộn, Đường Phương đặt chảo lên bếp, đổ vào dầu vừng Nhật Bản chuyên rán tempura, lấy nhiệt kế đo đã đến 120 độ, bỏ dần đồ vào, nhìn màu sắc chuyển sang vàng, để cho chín kĩ. Đợi ba phút lấy cá chép trong nồi hấp ra, Đường Phương lại ra tay, đợi dầu sôi đến 180 độ, đồ rán đã xếp đầy. Màu dầu vừng đã chiên đồ đậm hơn màu nguyên bản, đổ hành tây tỏi ớt cà rốt vào xào, sắc hương vị đều đủ.
Bên ngoài đã truyền đến tiếng tranh cãi của bà Phương Thụ Nhân và ông Đường Tư Thành, hai người mở mắt ra đã oán trách đối phương cũng không biết đặt đồng hồ báo thức. Đường Phương cảm giác người càng lớn tuổi, càng giống như trẻ nhỏ, cười lắc đầu để đồ lên bàn: "Ăn cơm thôi ạ ——"
"Đường Đường, hai ngày nay con dọn dẹp phòng ở cũ đã vất vả rồi, còn làm nhiều đồ ăn như thế làm gì?" Ông Đường Tư Thành lướt bàn một vòng khen ngợi: "Tôm trắng, cá chép hấp, ốc nước ngọt cũng cắt bỏ đầu rất sạch sẽ. A, hương vị xiên nướng này cũng không tệ."
"Lại dùng tay cầm!" Bà Phương Thụ Nhân nhíu mày quát to một tiếng: "Ông ba tuổi à? Đi lấy đũa!"
Ông Đường Tư Thành bỏ một miếng vào miệng, đi vào bếp lại đi ra ngoài: "Lão Phương, Đường Đường còn làm cả sườn heo rán giòn xào ớt bà thích nhất này."
Bà Phương Thụ Nhân để đĩa rau trộn hương thung và cọng ngải xào chuyển đến trước mặt mình: "Đường Đường con làm ít thôi, mẹ phát sợ đồ Như Đông rồi, trông thấy thịt cá là không có khẩu vị."
Đường Phương ở phòng bếp tiếp một câu: "Hả? Lần trước về Như Đông không phải có rất nhiều hải sản sao, đợt trước mẹ còn khen mà."
"Aiz! Sang năm phải mời đầu bếp khác mới được. Ngày hôm qua ở nhà thím tư con ăn, tất cả đều là thịt và nội tạng, ngán muốn chết." Bà Phương Thụ Nhân thở dài: "Còn tưởng rằng có thể nhờ biển ăn đồ biển, làm mẹ để dành bụng ở Tây Sơn ăn thịt cá tươi."
Ông Đường Tư Thành lén nói ra điều quan trọng: "Mẹ con chỉ ai oán thế thôi, hai bát súp phổi nháy mắt đã ăn sạch, kết quả buổi đêm cái bụng chịu tội." Hai cha con ở trong phòng bếp lén cười. Nghĩ đến phần hiệp nghị bổ sung đào hố cho mình, Đường Phương quay đầu lườm cha mình.
"Được rồi, không cười bà ấy nữa." Ông Đường Tư Thành nhận ra lỗi sai.
Đối với chuyện thái hậu tham ăn đến tiêu chảy, Đường Phương không bất ngờ. Thím tư là người Dương Châu, mở nhà máy may đồng phục nữ cấp hai, là Vương Hi Phượng sống sờ sờ, nổi danh mạnh mẽ, có một tay nghề đồ ăn Hoài Dương, đối với chị dâu ba Phương Thụ Nhân giúp từ con gái đến con trai thi đậu đại học vô cùng phục tùng. Chả cua hầm, mì cá, súp phổi, canh đậu Đường Phương nấu ra đều học từ thím ấy.
Nói tới nói lui, ăn vẫn phải ăn. Trên bàn cơm thái hậu không thể không hỏi thăm bốn lần xem mắt, vui chính là hai người trẻ tuổi tuấn kiệt trong đó ấn tượng không tệ đối với con gái, tức chính là Đường Phương cuối tuần sau chỉ có thể xem mặt một lần. Đợi biết được Đường Phương thay bà hẹn trị liệu xoa bóp ở chỗ bác sĩ Tôn, cơn giận theo đó cũng tiêu tan.
"Xem ra con cũng là người lợi ích thực tế. Trong nhà phải có bác sĩ, mặc kệ Trung y hay Tây y, tóm lại bớt lo hơn nhiều, về sau sinh con, khám bệnh cũng thuận tiện." Thái hậu nhìn xa trông rộng lo xa: "Nhưng con không cần quyết định quá sớm, cứ gặp thêm mấy người nữa đã."
Đường Phương cười: "Vậy con đây là phụng chỉ chân đạp mấy thuyền."
"Nói linh ta linh tinh. Mọi người trước làm bạn bè bình thường, phải quan sát từ từ mới biết có thích hợp làm bạn trai gái." Hạng mục công việc ba ngày này thái hậu tồn một bụng muốn tung ra, "Người ta muốn mời con ăn cơm cũng đừng khách sáo. Không phải con có rất nhiều thẻ uống cà phê sao? Mời người ta uống ly cà phê. Nhưng phải nhớ kĩ, quà tặng không được thu loạn. Nếu không từ chối được, nhất định phải đáp lễ. Các cô gái không nên vì món lợi nhỏ."
Đường Phương đứng dậy thu dọn bát đũa: "Mẹ yên tâm, món lợi nhỏ con chướng mắt, con chỉ thích tiện nghi lớn."
"Thích cái đầu con ấy!" Thái hậu tức giận quở trách cô: "Món thịt trong căn tin trường học con chọn miếng lớn nhất. Tiệm mì đối diện trường, thịt cũng phải gắp miếng lớn nhất, con có chút tiền đồ đi! Con lấy được thứ gì tiện nghi lớn hả?"
Nói còn chưa dứt lời, đồ ăn đã quét sạch. Hai cha con tranh thủ thời gian đứng dậy dọn dẹp bát đũa bỏ vào bồn, tránh mũi nhọn của thái hậu đi ra ngoài tản bộ tiêu thực.
***
"Hiệp nghị bổ sung?!" Ông Đường Tư Thành đờ người: "Cha không có ký cái gì hiệp nghị bổ sung nha."
"À —— có phải tờ giấy cha đồng ý cho cậu ta sửa sang lại không?"
"Còn có bản phô tô! Cha nghĩ ra rồi. Đặt ở —— đặt ở —— "
Ông ngẩng đầu nhìn lên, cây hoa như mây, cúi đầu nhìn hoa rơi như mưa, nhưng trong đầu cũng nở đầy hoa, hoàn toàn không có ấn tượng về chỗ để hai tờ giấy kia.
"Còn viết cái gì nữa nhỉ? Để cho cha suy nghĩ thật kỹ. Thay đổi nhà bếp khẳng định có, quét tường cũng có, còn có cái gì nữa ta —— "
Đường Phương nhìn dáng vẻ ông trầm tư suy nghĩ tình huống khẩn cấp, thở dài: "Được rồi. Dù sao anh ta đã dỡ xuống tường, vốn cũng không phải là tường chịu lực, con đã xem qua bản vẽ nguyên thuỷ số 115 rồi, không có tường, cho nên không tính vi phạm luật."
Ông Đường Tư Thành đi vòng dưới tàng cây: "Không được, chúng ta đi tìm xem sao."
Đường Phương dứt khoát nói cho ông biết ý định tiếp tục cho Trần Dịch Sinh thuê 102. Dù cha cô gà mờ, nhưng còn có chút trực giác quân nhân phát huy tác dụng. Ông Đường Tư Thành nghi hoặc hỏi: "Con ở 202 bất tiện lắm, trời nóng nhà vệ sinh phải dùng chung. Không phải đã nói chỉ thuê đến tháng bảy thôi sao, tại sao lại biến thành tháng mười rồi hả?"
Đường Phương lấy chuyện trang viên nhà Diệp Thanh có liên quan đến Trần Dịch Sinh ra làm lá chắn, thuận lợi qua cửa. Cha ruột tri kỷ đề nghị cô mùa hè về Cổ Bắc ăn cơm tắm rửa, buổi đêm lại về thôn Vũ Cốc ngủ. Đây cũng thật sự là biện pháp tốt.
***
Tối nay Đường Phương ngâm trong bồn tắm tới 20 phút, mới cảm thấy cơn mỏi mệt cả về thể xác và tinh thần sống lại hơn nửa, sớm lên giường chuẩn bị ngủ, nhận được wechat từ bác sĩ Tôn: "Cô Đường: mỗi ngày tốt nhất ngủ trước mười giờ, nếu không lá gan sẽ chịu tổn hại, ăn mặc theo mùa tránh ho khan."
Đường Phương nhìn đồng hồ, chín giờ bốn mươi lăm, xem ra nếu thật sự gả cho bác sĩ Tôn, bề ngoài sẽ giống như sinh hoạt quân doanh. Cô lễ phép nhắn lại hai chữ: "Cảm ơn".
"Không cần khách sáo, còn nữa trước khi ngủ đừng uống nước, tăng việc cho thận, cũng đừng uống sữa tươi, không tốt cho dạ dày. Trên thực tế, sữa bò cùng một chỗ với cơm, gia tăng hấp thụ, lần sau chúng ta gặp mặt lại trò chuyện."
Đường Phương nhắn lại một biểu tượng cười lịch sự.
Một anh chàng khác cũng có ấn tượng tốt với cô, mười giờ đúng gửi wechat y đêm qua: "Ngủ ngon, ngày mai không khí không tốt, nhớ uống nhiều nước ấm ( mỉm cười )."
Đường Phương không thể xác định vị này có phải chép từ tin nhắn quảng cáo ấm nước vạn năng hay không, nhưng duy nhất có thể xác định chính là: đối phương nhất định là vị thẳng nam tùy thời có thể giết chết câu chuyện.
Phương công tử cũng không buông tha cơ hội "Người đêm dài dài đằng đẵng vô tâm ngủ đều có nguyên nhân”, cầm sủng vật Tiểu Tam nịnh nọt ton hót.
Tuy Đường Phương mệt, nhưng thích động vật nhỏ, ấn mở video tò mò hỏi anh ta: "Chó nhà anh thật sự quá nghe lời, không quá giống Akita rồi. Hoá ra anh còn có một con mèo Garfield?"
Phương Thiếu Phác đáp lại: "Của em gái tôi đấy."
Đường Phương nhắn lại ba chữ ha ha ha. Bên kia có lẽ cũng ý thức được tại sao cô cười, trên màn hình biểu hiện đối phương đang nhắn lại...
"Mèo Garfield luôn được em gái tôi mang theo trên người, gọi là Xú Xú, con này vừa ỉu xìu vừa hư hỏng."
Phương Thiếu Phác gửi tới hai tấm hình, Mèo mập Xú Xú diễu võ dương oai cưỡi trên đầu chó Akita Tiểu Tam, bạn học Tiểu Tam vẫn toét miệng lộ ra rất vui vẻ.
Đường Phương cười không nhịn được, trả lời một câu: "Cho nên chó mèo nhà anh hợp lại là Xú Tiểu Tam?"
Chó Akita và mèo Garfield do Phương công tử đề cử, thật sự quá không phù hợp rồi.
Bên kia Triệu Sĩ Hành sau khi đã suy nghĩ kĩ cuối cùng nhắn tin cho Đường Phương: "Cô Đường, tôi tùy tiện nói chuyện riêng của Dịch Sinh rất không thích hợp, có thể xin cô đừng nhắc tới trước mặt cậu ấy không?"
Such a fool! Đường Phương nhắn lại một biểu tượng cười không nói. Triệu Sĩ Hành lúc này mới an tâm.
Hiếm có nửa đêm còn trò chuyện với bốn người khác phái, Đường Phương lại không có chút giác ngộ nào về cánh cửa vận mệnh phấn hồng đã mở ra, càng không ý thức được dưới chân có một con đường vàng nối thẳng tới ngôi sao biển cả. Cô mơ mơ màng màng muốn ngủ, điện thoại đang sạc pin, đột nhiên vang lên, là Trần Dịch Sinh có tiền có bệnh đào hố.