Trần Dịch Sinh hừ lạnh một tiếng: "Không phải."
"Cậu biết đấy, cậu đã thân với Phó cục trưởng Chung như thế, vậy thì không nên để lũ lụt xông vào miếu Long Vương. Tiểu Vương và Tiểu Chu thuộc đội hình sự, đều là người một nhà, hiểu lầm cởi ra là được, không đánh không quen biết có đúng hay không?" Phó sở trưởng Triệu cũng không biết nói thêm gì. Triệu công tử người ta vì cậu ngay cả tên cha ruột đều báo ra. Cậu Phương kia không bị tình nghi mới sáng sớm đã nhắc đến tên lãnh đạo cục. Cậu ta là người bị tình nghi trọng án lại ở chỗ này phổ cập khoa học sự khác nhau giữa Marvel và DC, còn xoắn xuýt cái gì khiếu nại xin lỗi, không tuân theo lẽ thường, chẳng lẽ phải cho vào phòng tối nhỏ ồn ào "Ba tôi là xx" sao, trách ai được? Lẽ nào trách đồn công an của ông?
Trần Dịch Sinh nhìn Phó sở trưởng Triệu nhíu mày: "Không đánh không quen biết, là nói sau khi đánh nhau biến thành bạn bè, có thể có thể dùng cho tôi và Phương gì đó Phác. Nhưng tôi và hai người kia, bọn họ đẩy tôi, tôi cũng không làm gì, cứ thế không ngừng đẩy tôi."
Phó sở trưởng Triệu và hai người khác sau khi hai mặt nhìn nhau, cùng liếc lên trần nhà: "Cậu không đi, chúng tôi đi."
Trần Dịch Sinh nhìn cửa phòng mở ra rồi đóng lại, giữa lúc đó cánh cửa kính khẽ mở ra, trong hành lang khúc xạ ánh sáng nhàn nhạt. Anh vừa nhấc mông, ghế bên dưới phát ra tiếng ma sát, cách bàn nhỏ nửa thước. Trần Dịch Sinh duỗi chân dài, gác lên trên bàn, thị uy nhìn cửa, chiếc đèn treo trên đỉnh đầu lạnh như băng.
Không đi, nói không đi thì sẽ không đi! Xin lỗi, nói xin lỗi thì phải xin lỗi! Đói quá, vừa cầm sáu bảy đĩa còn không kịp ăn, đều tại Đường Phương!
Phó sở trưởng Triệu nói chuyện điện thoại xong sắc mặt có chút quái dị.
"Làm sao vậy?" Tiểu Vương gạt tàn thuốc, có chút căng thẳng: "Địa vị rất lớn?" Nhiều nhất là bị bắt tạm nghỉ mà thôi, có gì đâu.
Phó sở trưởng Triệu lắc đầu, sắp xếp lại một chút suy nghĩ: "Cậu ta —— là 'phạm nhân' do chính tay Phó cục trưởng Chung bắt..."
"Nói là vụ án đặc biệt, Phó cục trưởng Chung khi đó còn chưa ở cục, tự mình dẫn người theo dõi cậu ta một năm." Phó sở trưởng Triệu hít một ngụm khí lạnh.
Tiểu Vương xắn tay áo lên: "Chơi tôi à!" Còn tưởng rằng là cái gì quan nhị đại chứ, hứ!
Phó sở trưởng Triệu lắc đầu thở dài: "Phó cục trưởng Chung bảo chúng ta nói lời xin lỗi với cậu ta, bảo cậu ta hơi bệnh, sẽ lập tức liên hệ với cha cậu ta." Ông liếc về phía Triệu Sĩ Hành: "Người trẻ các cậu đừng kích động. Các cậu nghĩ mà xem, Triệu lão gia tử ở trong tù mười năm, mỗi ngày mặc âu phục, một ngày tiêu 200 tệ, còn có thể xem ti vi, hiện tại đi ra ngoài đến Hàng Châu an dưỡng, mỗi tháng còn được lĩnh 7000. Phó cục trưởng Chung không nói cha cậu ta là vị lãnh đạo nào, chuyện của cấp trên rất phức tạp, chúng ta không thể hiểu rõ được."
Tiểu Chu nuốt nốt nửa quả chuối, thấy quái dị nhưng không thể trách sao?
***
Người cảnh sát vừa nghe thấy tiếng giày cao gót, vội vàng bỏ kẹo cao su vào giấy gói, vứt xuống mặt bàn, nở một nụ cười thân thiết: "Cô có cần hỗ trợ gì không?" Vì nhân dân chủ động phục vụ.
"Bún ốc của anh ——?" Lâm Tử Quân cười tủm tỉm, gạt lọn tóc xoăn ra sau tai.
"Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không bao giờ ... ăn nữa." Mặt người cảnh sát đỏ lên: "Không để ý khứu giác quần chúng nhân dân là thất trách của tôi."
Đường Phương nín cười quay mặt đi chỗ khác.
Lâm Tử Quân thò người ra chỉ vào điện thoại di động của anh ta: "Không phải, tôi ngửi mùi rất chính tông, phiền anh giúp tôi gọi hai phần được không?"
Người cảnh sát ngẩn ngơ, luống cuống tay chân cầm điện thoại di động lên: "Vâng vâng. Thực sự là rất khó ngửi." Mỹ nữ thật gần gũi!
"Loại thật cay, cảm ơn." Lâm Tử Quân nghịch ngợm hít mũi một cái: "Tôi rất thích mùi này. Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển wechat cho anh."
"Không cần không cần! Tôi mời cô ăn, tôi mời ——" Người cảnh sát ý thức được nhất thời hào phóng đã bỏ lỡ cơ hội có được wechat của Lâm Tử Quân, ảo não hận không thể nuốt lời mình mời ăn trở lại.
Lâm Tử Quân cười chạm vào màn hình điện thoại: "Làm sao không biết xấu hổ như vậy, add nhau đi. Bình thường các anh bận rộn, chỉ tới kịp chào hỏi, Phó sở trưởng Triệu cũng không giới thiệu rõ ràng, aiz, chuối của các anh cũng sắp hỏng rồi, ông ấy cũng không biết xấu hổ lấy ra tiếp đãi người, thật là. Được rồi, mấy người mặc thường phục là ngành nào thế? Đối với quần chúng nhân dân chúng tôi chả hề nhiệt tình chút nào." Lâm Tử Quân bĩu môi, ánh mắt đáng yêu.
Người cảnh sát quét mã QR, ngoài miệng càng nhiệt tình: "Bọn họ là bên cảnh sát hình sự, mỹ nữ thuộc ngành nào?"
"Anh đoán xem?" Lâm Tử Quân cười nháy mắt mấy cái.
"Viện kiểm sát? Tòa án?" Người cảnh sát cũng cười: "Nhưng tôi nhìn cô giống người bên khu hiện đại. Mấy ngày nay ngày đêm tăng ca kiểm tra thí điểm? Vất vả rồi, phân loại thùng rác trong ngõ chúng tôi cũng đã làm theo quy định, có thể kiểm tra bất cứ lúc nào."
Lâm Tử Quân cười: "Vậy sao? Có phải nhìn tôi rất hiện đại không? Thùng rác của các anh tôi còn không biết? Còn giả vờ giả vịt, mở ra bên trong đều là trống không. Chờ kiểm tra xong, lại bắt đầu ném loạn chứ gì?"
Người cảnh sát nhức đầu: "Đã biết, sẽ phối hợp với nhau mà."
Lâm Tử Quân để gần cánh tay, đổi thành ngôn ngữ Thượng Hải: "Vừa bắt tay vào đã có chuyện lớn vậy sao?"
Người cảnh sát lắc đầu: "Tôi hiểu, nhưng cũng chỉ lớn đến thế thôi. Vừa rồi hình như Phó cục trường gọi điện thoại đến Cục bảo an."
Đường Phương lại càng hoảng sợ. Lâm Tử Quân cười tủm tỉm chuyển tiền, cám ơn người cảnh sát, bắt chuyện với Đường Phương cùng đi ra ngoài.
***
Trong ngõ đậu rất nhiều chiếc xe cảnh sát và xe máy cảnh dụng, cách đó không xa có cảnh sát đang chậm rãi đi ra ngoài, trên người mặc áo may-ô phản quang lúc sáng lúc tối trong đêm. Hai người tìm một chỗ tối hút thuốc.
"Tây Tây không gọi điện thoại cho cậu sao?" Lâm Tử Quân không giáo huấn, cũng không hỏi chuyện Trần Dịch Sinh.
Đường Phương ngạc nhiên: "Không có."
Lâm Tử Quân môi đỏ mọng khẽ nhả ra ba vòng khói, đi mấy bước rồi vòng lại. Đường Phương đưa mắt nhìn vòng khói bay về phía đèn đường, một lúc lâu cũng không tản ra.
"Tháng sau tớ được thăng chức." Lâm Tử Quân phả ra một vòng khói, môi đỏ mọng trong bóng đêm mù sương.
Ánh mắt Đường Phương sáng lên: "Chúc mừngchúc mừng! Bữa sáng ngày mai cậu mời khách!"
Lâm Tử Quân liếc cô: "Có chuyện tớ muốn nói với cậu. Xế chiều hôm nay vừa nhận được thông báo, tớ theo vụ án IAIF hợp tác với công ty cậu. Sorry nha."
Đường Phương sửng sốt, lập tức cười đập vào người cô ấy: "Đồ ngốc, xin lỗi cái gì! Mời khách là được rồi. Tốt rồi, chúng ta sau này hẹn ăn cơm trưa danh chính ngôn thuận là: Nghiệp vụ liên quan."
"Chu Đạo Ninh cố ý à?" Lâm Tử Quân gẩy ngón tay, tàn thuốc khẽ rơi xuống, màu đỏ lại sáng lên: "Khó chịu, trong lòng khó chịu, rất không thoải mái. Xin lỗi cậu. Cứ như tớ bị người đàn ông của cậu ép cùng lên giường."
Đường Phương cười không nhịn được: "Gì đấy, không phải chứ? Cậu có tình có nghĩa cho nên tức giận nghỉ việc? Cậu có bệnh à, định về Tùng Giang làm thiếp cho quản đốc Lâm à?" Nhà họ Lâm mở một xưởng linh kiện ô tô, là cung ứng thông dụng, năm sáu năm trước ông Lâm bày tỏ làm quá mệt mỏi, muốn con gái độc nhất Lâm Tử Quân trở lại tiếp nhận.
"Tớ không vĩ đại như vậy đâu." Lâm Tử Quân hừ một tiếng: "Trong xưởng năm nay cũng không tuyển được công nhân, chút lợi nhuận này, còn chưa đủ phí quan hệ xã hội. Tớ bảo cha nhanh chóng bán đi, đưa mẹ ngồi tàu đi du lịch thế giới, đỡ phải suốt ngày làm phiền tớ."
Thấy Đường Phương còn đang cười, Lâm Tử Quân khẽ đạp cô một cái: "Này, đừng đánh trống lảng. Chu Đạo Ninh rõ ràng muốn ăn lại cỏ, cậu nghĩ như thế nào?"
"Hả?" Đường Phương sửng sốt, có chút mất tự nhiên: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Với cấp bậc quỹ đầu tư của bọn họ, không phải nên tìm mấy đại luật sư các cậu hợp tác sao?"
Lâm Tử Quân "chậc" liễu một tiếng: "Phải biết đồng bọn hợp tác trước kia của IAIF là DC. Công ty của chúng tớ ở Bắc Kinh tiếp xúc bốn năm với bọn họ, mời cơm lên đến tiền triệu, cho tới bây giờ không nhận nổi một case."
Đường Phương nháy mắt mấy cái, nhún vai.
Lâm Tử Quân thấp giọng: "Mấy ngày hôm trước vào tiết thanh minh, ở Bắc Kinh có một lão tra nam sáng sớm gian díu với thực tập sinh trong phòng họp, bị một dì vệ sinh bắt gặp, trở thành chuyện cười ở Bắc Kinh. Sau đó IAIF chủ động liên hệ với công ty ở Thượng Hải. Cậu cho là thực sự có miéng bánh từ trên trời rơi xuống?"
Đường Phương thở dài, trong lòng phiền não, dập tắt điếu thuốc, thò tay vào túi lấy giấy.
"Vụ này của các cậu trị giá 4 triệu USD." Lâm Tử Quân cũng có chút nóng nảy: " Trên tay Chu Đạo Ninh có mấy hạng mục khác cũng hứa hẹn giao cho chúng tớ. Ông chủ nói, sang năm chúng tớ rất có thể sẽ thay thế DC, trở thành đồng bọn hợp tác chiến lược với IAIF."
Lâm Tử Quân dập tắt thuốc, lại châm một điếu: "Không phải tớ cứ như vậy bị anh ta thu mua chứ. Nói thật nhé, Chu Đạo Ninh nếu thực sự vì cậu làm như vậy, cũng không có gì kỳ quái, tớ có thể hiểu được. Anh ta tuổi trẻ đắc chí công thành danh toại, gặp gì đều có thể chơi đùa, phụ nữ chắc chắn cũng không ít, trải qua biển khó vào sông, quay đầu ngẫm lại vẫn là cậu tốt nhất, vừa hiểu biết gốc rễ, vừa là mối tình đầu, thẳng nam cơ bản đều có tình kết với mối tình đầu đúng không? Chu Đạo Ninh tài mạo đều mạnh hơn gấp trăm nghìn lần so với hai phú nhị đại? Nhưng có một điều, trước đó hai người chia tay, nếu là bởi vì anh ta hai lòng vứt bỏ cậu, cậu coi như tớ nói linh tinh đi. Một lần bất trung trăm năm không cần. Tớ tìm chút tiền đen của anh ta, chúng ta cùng nhau tiêu."
Đường Phương ngẩng đầu, nhìn về phía đèn đường, vẫn chưa tới mùa hè, không có côn trùng kêu loạn thành đoàn.
"Anh ấy không hai lòng." Một câu nhẹ bẫng, không hề do dự.
Lâm Tử Quân nhìn bạn tốt như có điều suy nghĩ, trong lòng ê ẩm. Đường Phương thích Chu Đạo Ninh, người có mắt đều nhìn ra được, chỉ có chính cô ấy cho rằng người khác không biết cô ấy thầm mến. Thật vất vả hai người mới ở bên nhau, sau khi tốt nghiệp trung học lại đột nhiên mỗi người một ngả, cô ấy không nhắc tới, ai cũng không đành lòng hỏi. Nhưng không thể nghi ngờ, các cô chắc chắn đều đứng về phía Đường Phương.
So với việc Đường Phương hết hy vọng, nếu như có thể cứ như vậy từ bỏ Chu Đạo Ninh, từ bỏ năm năm, cũng không đến mức vẫn lẻ bóng một mình. Thỉnh thoảng con người quả thực cần bị đẩy một cái.
"Tớ thấy hiện tại anh ta xem ra là muốn bồi thường cho cậu. Tiền chắc chắn không thể đại diện cho tình yêu, nhưng cũng thể hiện ra thành ý suy xét nặng nhẹ—— "
Đường Phương hít một hơi ngước mắt lên: "Quân Quân, muốn bồi thường cũng là tớ bồi thường anh ấy."
Lâm Tử Quân ngẩn người tại chỗ: "Hả?" Quả bom này có chút quá mức nặng ký, cô ấy nhất thời không phản ứng kịp.
***
Một chiếc xe máy thả chậm tốc độ đến gần các cô. Đường Phương lôi kéo Lâm Tử Quân tránh ra một bên. Người cảnh sát đúng lúc chạy ra: "Cô Lâm! A Phó cục trưởng tìm cô —— bún ốc lập tức tới ngay, cô mau vào đi."
Người lái xe máy ngừng lại. Mặc áo vest đen quần jean tháo mũ bảo hiểm đi xuống, nói tiếng cảm ơn, vội vã đi về phía cửa đồn công an.
Lâm Tử Quân mắt sắc thấy trong tay là hai chiếc hộp dùng một lần, hô một tiếng: "Shipper —— chú ơi! Bún ốc trong tay chú là của tôi!" Đóng gói thật tốt, một chút mùi cũng không có.
Người đàn ông ngừng lại, quay đầu nhìn Lâm Tử Quân, shipper? Lại còn chú?
Lâm Tử Quân cười hì hì chỉ trên tay anh ta: "Đưa cho tôi đi. Là đồn công an gọi đúng không? Là của chúng tôi."
Chung Hiểu Phong mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng: "Đây là cơm rang, không phải bún ốc." Anh ta chỉ xe máy của mình: "Cô thấy ai làm shipper đi xe việt dã chưa —— chú?"
Lâm Tử Quân sửng sốt, nở nụ cười: "Không phải thì không phải, hiện tại á? Bắc Kinh có một hiệu tên Con Vịt, người ta còn đi Ferrari làm shipper, Kim Hoa có hãng Lãnh Đào, người ta còn lái Bentley đưa đồ. Anh đi xe máy, không làm shipper thật đáng tiếc."
Chung Hiểu Phong cảm thấy tức cười. Tên Con Vịt? Bây giờ phụ nữ đều lợi hại như vậy sao? Trai bao còn đi Ferrari phục vụ?
Ngoài ngõ lại có thêm một chiếc xe, dừng ở giữa đường. Đôi vợ chồng già xuống xe.
"Phó cục trưởng Chung ——!" Ông lão vẫy tay.
Đường Phương chớp mắt vài cái, xác nhận trong tay ông cụ thân hình thon gầy vóc dáng thấp bé kéo theo một cây gậy bóng chày, còn làm bằng nhôm. Bà lão bên cạnh ông thân hình cao lớn, tướng rất phúc hậu, bước đi mang theo vẻ mặt vô cùng lo lắng. Chiếc xe phía sau bọn họ chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa đồn công an chen lấn một đống người, người cảnh sát nhìn hai bên khó hiểu.
"Cháu chào bác Trần!" Chung Hiểu Phong nhanh chóng đi lên nghênh đón, muốn tiếp nhận gậy bóng chày: "Cái này nặng, để cháu."
Trần Ý Sơn hơi nghiêng người: "Đừng, hôm nay tôi không thể không đánh gẫy chân nó. Còn làm phiền cậu đi một chuyến, ngại quá."
Chung Hiểu Phong giơ túi nilon trong tay: "Bác Trần có thể mắng cậu ấy, nhưng đừng ra tay. Bác Thường khuyên nhủ bác Trần đi. Cháu còn mang theo cơm rang Dịch Sinh thích nhất."
Mẹ Trần Dịch Sinh - Thường tổng công trình sư vẻ mặt nghiêm khắc: "Như vậy sao được! Lão Trần nhất định phải đánh thật mạnh! Không đánh, nó không thành thật!"
Thường tổng công quay đầu nhận lấy túi nilon trong tay Chung Hiểu Phong, vẻ mặt hòa ái: "Đánh xong mới cho nó ăn. Nhưng Tiểu Chung à, thực sự là làm khó cháu suy nghĩ chu đáo rồi, Dịch Sinh thích ăn nhất cơm rang ở Cục bảo an các cháu, mỗi lần đều phải ăn hai phần."
Đường Phương yên lặng xoay người đi vào trong, đại khái hiểu được vì sao trên thế giới này sẽ có một Trần Dịch Sinh hiếm thấy như vậy. Hóa ra sức mạnh gia đình thực sự thật đáng sợ.