Phương Thiếu Phác tràn đầy tò mò đối với Đường Phương: "Cô thích Phố Đông hay là Phố Tây?"
Đường Phương chỉ vào tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông đã sáng đèn: "Phố Tây. Cho tới bây giờ tôi chưa từng đi nơi nào. Có rất nhiều nơi người địa phương chúng tôi chưa từng đi. Còn có Tân Thiên Địa, phố Điền Tử, đời này tôi còn chưa đi quá năm lần.”
"Đây coi như là bệnh chung sao?" Phương Thiếu Phác cười hỏi: "Rời khỏi nơi quen thuộc trong vòng năm cây số sẽ không có cảm giác trung thành và an toàn?"
Đường Phương đồng ý với quan điểm của anh ta: "Nghe rất có lý. Thế hệ trước đây của mẹ tôi chỉ cần một căn phòng yên tĩnh ở Phố Tây chứ không cần ở Phố Đông. Ấn tượng đầu tiên và duy nhất của họ đối với Phố Đông chắc là bạch trảm kê." Lời này đương nhiên từ lâu đã không còn sau khi nước sông Hoàng Phố đổ vào biển nữa.
Phương Thiếu Phác cười đến không cầm được tay lái: "Nhưng mà bây giờ nhà cửa đắt tiền nhất hình như đều Phố Đông nhỉ?"
"Không phải chứ, hai trăm nghìn một mét vuông đối với người giàu các anh không phải giống mua cải trắng à." Đường Phương yêu tiền yêu nhà không khỏi chán nản oán giận: "Giá nhà các nơi đều là bị kẻ có tiền các anh đẩy lên, chậc chậc chậc."
Phương Thiếu Phác lập tức biện minh cho mình: "Cô hiểu lầm rồi. Người Quảng Đông chúng tôi thích mua cửa hàng, không thích mua nhà. Cô biết đấy giá nhà Quảng Châu cho tới bây giờ cũng chả cao hơn mấy, chúng tôi đều là người sống thực sự. Cô phải nói người Ôn Châu mới đúng. Tôi có một người bạn Ôn Châu, xem nhà chưa bao giờ hỏi tầng trệt và kiểu dáng."
Đường Phương tò mò: "Là bởi vì có tiền rồi không cần quan tâm tình hình giá cả sao?"
Phương Thiếu Phác cười: "Bởi vì bọn họ đều là mua cả tòa nhà. Ha ha ha ha.'Các cậu xem tòa nhà này được không, không biết còn lại bao nhiêu tòa nhỉ? À, tháng sau chuẩn bị bắt đầu giao dịch bốn tòa nhà? Tôi sẽ mua bốn tòa, Sam, cậu thấy thế nào?' "
Đường Phương quay đầu nhìn gò má Phương Thiếu Phác, anh ta bắt chước tiếng Ôn Châu giống như đúc, đây có lẽ là thể hiện "Tôi có một người bạn" rất giỏi sao? Rõ ràng là một chuyện cười lại khiến cho người ta có chút cười không nổi. Chênh lệch giàu nghèo vĩnh viễn đều ở đây, tiếp xúc không được thực ra cũng sẽ không có sự chênh lệch của lòng sông so với mặt biển.
Phương Thiếu Phác nghiêng đầu nhìn Đường Phương, thực sự rất thích dáng vẻ đờ ra của cô: "Cô biết không? Mặt cậu bạn tiêu thụ bất động sản đều cười đến rút gân, tức muốn chết, suýt chút nữa trở mặt với cậu bạn đó."
Đường Phương càng đờ ra: "Tại sao?"
"Nếu muốn mua thì cậu ta phải nói trước một tiếng chứ? Chắc chắn trước đó tôi sẽ bàn với công ty bất động sản, để lấy một phần tiền boa tiêu thụ." Phương Thiếu Phác vẻ mặt ảo não: "Thế nào khu đó sau này cũng tăng lên mấy triệu bà vợ, ngộ nhỡ mắt cung cấp rau xanh quá lớn, nhặt hột xoàn để lọt trứng, còn có thể dùng tiền riêng lấy lòng bọn họ có đúng hay không?"
Đường Phương ngơ ngác mắt to chớp hai cái, cong thành trăng lưỡi liềm, cười ha ha. Phương Thiếu Phác thật sự là một người rất biết nói chuyện trời đất.
Bánh ít đi, bánh quy lại, Đường Phương chỉ vào những nóc tòa nhà bên Lục Gia Chủy: "Anh có biết người thiết kế tòa nhà kia cũng thuộc giới mỹ thực của chúng ta không?"
Lần này đến lượt Phương Thiếu Phác đờ ra: "Sao tôi chưa từng nghe nói, sớm biết đã mời bọn họ tới tham gia tiệc."
Đường Phương nín cười vẻ mặt thành thật: "Trung tâm Thượng Hải là máy đánh trứng, Tài chính toàn cầu là mở máy đánh trứng, Kim Mậu là ống tiêm. Cho nên thêm cả Lục Gia Chủy của Thượng Hải chúng tôi được coi là ba thần khí nhà bếp, có thần kỳ không?"
Đáng tiếc Đường Phương nói đùa sẽ luôn là bản thân không nhịn được cười trước, mấy chữ thần kì cuối cùng đã cười ầm lên, đang chuẩn bị giải thích công dụng của ống tiêm ở nhà bếp.
Lúc này trên cao tốc xuất hiện tấm biển phía trước đi chậm, Phương Thiếu Phác quay đầu nhìn Đường Phương, nụ cười xuất hiện trên mặt rõ ràng không phải vì câu chuyện cười của cô.
Đường Phương chán nản thở dài: "Được rồi, tôi quả nhiên là người không biết kể chuyện cười."
"Lúc cô kể chuyện cười rất đáng yêu." Phương Thiếu Phác mắt sáng như sao: "Đáng yêu đến mức tôi quên mất phải cười chỗ nào."
Đường Phương nhìn anh ta trong chốc lát, đột nhiên không khống chế được cười ha ha, vừa cười vừa nói xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi!"
Phương Thiếu Phác đạp chân ga, vượt qua một chiếc xe con định chen vào làn, bất đắc dĩ lắc đầu: "Hiện tại tôi cảm thấy mình giống như một câu chuyện cười."
Đường Phương vừa nhịn cười vừa giải thích: "Xin lỗi, nhưng lời của anh thực sự nghe rất giống lời thoại trong phim Đài Loan hay Thái Lan gì đó—— xin lỗi, tôi thực sự không có ý chê cười anh. Cám ơn anh khen tôi, anh là đang khen tôi đúng không?"
Phương Thiếu Phác cũng không nhịn được bật cười: "Đương nhiên là đang khen cô."
Đường Phương tò mò hỏi anh ta: "Trước giờ anh luôn nói vậy với phụ nữ à, không cảm thấy rất quái dị sao? Hay là tôi quá quái dị, phụ nữ nghe được như vậy, có lẽ sẽ rất cảm động hoặc xấu hổ cũng là bình thường nha?"
Phương Thiếu Phác thở dài: "Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nói như vậy, trong lòng nghĩ thế nào thì nói thế ấy." Đối với người khác, anh ta đâu cần nói như vậy, chỉ có người khác nói vậy với anh ta, chỉ riêng có Đường Phương nghĩ sao nói vậy.
Phương Thiếu Phác thở dài một hơi, cảm giác đường ngày càng xa. Cho dù thế nào, anh ta cũng xác nhận sự hiểu biết giữa mình và Đường Phương cũng ngày càng sâu sắc.
***
Khách sạn Bán Đảo là kiến trúc mới nhất được xây dựng ở Ngoại Than Nguyên trong sáu mươi năm qua, so với "khách sạn thiết kế" hoặc khách sạn xa hoa mà nói, Bán Đảo chỉ có hơn hai nghìn mét vuông là có lương tâm rồi.
Sau khi xuống xe Đường Phương chỉ đối diện Ngoại Than Nguyên: "Thật đúng dịp, ngày mai chúng ta có thể mời khách ở bên kia."
Phương Thiếu Phác sửng sốt: "Ngự Bảo Hiên?" Anh ta có chút vui mừng bất ngờ vì đã bước một chân vào vòng sinh hoạt của Đường Phương.
"Không biết có phải là nhà anh mở không? Báo tên của anh có thể được miễn phí chứ?" Đường Phương nhớ tới thói quen phung phí của Phương công tử.
Sao cô ấy lại đáng yêu như vậy! Phương Thiếu Phác cười không ngừng: "Không phải, chỉ là quen với ông chủ bên đó. Mỗi lần mẹ tôi tới Thượng Hải, đều muốn mời các anh em uống trà. Bà bái một đống sư thầy."
Ánh mắt Đường Phương bất giác chuyển qua cổ tay Phương Thiếu Phác, mang theo vẻ mặt đờ ra Phương Thiếu Phác thích nhất, nhưng dường như sẽ biến thành ghét bỏ bất cứ lúc nào. Phương Thiếu Phác giơ hai tay lên ra hiệu: "Không có ngọc trai, không có tràng hạt, còn chưa bỏ được dầu mỡ."
Đường Phương cười đến mặt rút gân, cô thừa nhận cho dù Phương Thiếu Phác không dựa vào gia thế và gương mặt, người quỳ dưới quần anh ta cũng có hàng đống, thậm chí không phân biệt nam nữ.
Phòng trong Bán Đảo luôn chật kín, thích hợp cho các loại tiệc họp hàng năm. Hai cô gái đẹp phụ trách đón tiếp ở cửa gặp được ông chủ Phương Thiếu Phác, nụ cười như cúc, lại thấy được Đường Phương bên cạnh ông chủ, nụ cười hơi cứng lại.
"Sam, sao đến trễ thế!" Người phụ trách bảng xếp hạng bình chọn vẫn là cô Chu năm ngoái, hờn dỗi đập một cái vào cánh tay Phương Thiếu Phác, nhìn sang Đường Phương: "Xin chào cô Đường, đã lâu không gặp. Nghe nói IAIF đầu tư công ty của các cô, chúc mừng chúc mừng!"
Trong phòng không ít người đều liếc nhìn, một người râu xéo dẫn đầu đi ra: "Đường Đường, chúc mừng chúc mừng, có phú quý đừng quên người nha."
Đường Phương bất đắc dĩ cười khổ, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền nghìn dặm.
Lại có mấy người quen đến trò chuyện, cùng mang theo Đường Phương ra sân thượng: "Đi nào, Thịnh Gia vừa còn đang hỏi cô có tới hay không đấy, ngày mai có nhà hàng mới muốn thử món ăn Hoài Dương, cùng đi nhé. Ăn xong đi chơi cầu lông. Quán quân thế giới kia cũng mang theo vợt kí tên đến đấy."
Phương Thiếu Phác bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Đường Phương, quay đầu hỏi Chu Sa: "IAIF đầu tư Top Nhạc Thực?"
Chu Sa mím môi cười: "Hai tiếng trước IAIF đã công bố ở trên mạng. Giá trị công ty hơn 40 triệu, bên kia đầu tư 4 triệu USD."
Phương Thiếu Phác sửng sốt: "Nhạc Thực nắm chưa đến 10% cổ phần?" Đây hoàn toàn không phải phong cách của Chu Đạo Ninh, từ trước đến nay anh ta là ổn chuẩn nhanh độc, vừa ra tay đã mạnh mẽ khống chế cổ phần, đây cũng là nguyên nhân năm đó nhà họ Phương không tiếp nhận sự đầu tư của IAIF.
Chu Sa cười đến sóng mắt lưu chuyển: "Giá trị hơn 40 triệu là nhân dân tệ."
Sân thượng đứng đầy người, đêm trăng trên sông, đối diện là Lục Gia Chủy huy hoàng, trong nước sông gợn sóng có một đô thị chói lọi.
Đường Phương chân thành từ chối hoạt động thử đồ ăn chơi cầu lông ngày mai, sảng khoái tự phạt ba ly rượu trắng, lùi đến bên góc, khép lại khăn choàng, nghe Thịnh Gia kể về bữa tiệc năm triệu ít người biết đến. Trong đám người thỉnh thoảng tuôn ra tiếng cười vang. Có người phục vụ khôi ngô đi tới, khom lưng tiếp nhận ly rượu không trong tay cô: "Xin hỏi cô có cần dùng chút điểm tâm không?"
Phương Thiếu Phác chen vào, cầm trong tay một đĩa nhỏ: "Bụng rỗng uống rượu sẽ say, trước tiên ăn một chút gì đã."
Đường Phương cám ơn người phục vụ, nhận lấy đĩa tôm hùm.
Phương Thiếu Phác thấy hai gò má cô hơi ửng đỏ, ánh mắt phát sáng, không nhịn được mở miệng: "Có cân nhắc đến việc rời khỏi Nhạc Thực không?"
Đường Phương đang ăn tôm hùm, quay đầu hỏi: "Tại sao?"
"Tôi rất hiểu Chu Đạo Ninh." Phương Thiếu Phác quyết định đề phòng Chu Đạo Ninh: "Công ty bị anh ta thu mua, toàn bộ đoàn đội đều sẽ bị lãnh đạm, có rất ít người vùng vẫy được trong ao."
Đường Phương suy nghĩ một chút, hỏi lại anh ta: "Làm sao anh quen Chu Đạo Ninh?"
"Anh ta học thạc sĩ ở Wharton, đến London giao lưu thì quen biết." Phương Thiếu Phác cũng không gạt Đường Phương: "Lúc anh ta mới vừa vào IAIF, muốn đầu tư chuỗi trà sữa nhà tôi, khi đó nhà tôi không thiếu tiền, không muốn công khai tài vụ, cũng không muốn quá rêu rao. Hơn nữa anh ta kiên trì IAIF muốn khống chế cổ phần, nên đàm phán không thành. Sau đó anh ta thu mua một ít cổ phần của nhà hàng Giang Nam Xuân."
"Là anh ấy thu mua?" Đường Phương rất giật mình: "Đó không phải là đầu tư thất bại sao? Giang Nam Xuân không thể lên sàn, phần ăn buổi trưa tụt xuống còn có 50-60 tệ, còn rất khó ăn." Tiêu xài một món tiền lớn như vậy chỉ để kinh doanh buổi trưa, chỉ có thể giải thích là có một khoản tiền trợ cấp tiền thuê nhà và nhân viên.
Phương Thiếu Phác cười lắc đầu: "Vòng đầu tiên Chu Đạo Ninh đầu tư 20 triệu USD, chiếm 15% cổ phần, nhưng có thỏa thuận đánh cược với đoàn đội của Giang Nam Xuân."
"Thỏa thuận đánh cược?"
"Nếu như trong vòng hai năm Giang Nam Xuân không lên được sàn chứng khoán, phải trả 60 triệu USD cho số cổ phần IAIF nắm giữ." Phương Thiếu Phác lắc đầu: "Sau đó Giang Nam Xuân đưa cổ phiếu ra thị trường bị ngừng hẳn thẩm tra. Trong vòng nửa năm IAIF lại đầu tư thêm một khoản mới, chỉ mất 30 triệu USD đã có được 50% cổ phần."
Đường Phương nghe chữ số nhảy loạn lên, không khống chế được "Oa" một tiếng cảm thán.
"Giang Nam Xuân đi đến thị trường chứng khoán Hong Kong xin đưa ra thị trường, cũng không thành công."
Điều này Đường Phương cũng đã từng biết, ngành kinh doanh ăn uống sóng to gió lớn, sóng lên sóng xuống, người trong cuộc kinh tâm động phách, cô và Phương Thiếu Phác thân là người ngoài cuộc chỉ là đề tài hời hợt nói chuyện phiếm mà thôi.
Trong lời Phương Thiếu Phác chứa đựng sự chịu thua: "Để thực hiện đánh cược Giang Nam Xuân bán 80% cổ phần cho SAS, định giá 400 triệu USD. Lúc đó IAIF rời khỏi, tuyên bố đầu tư thất bại."
Thất bại cái rắm á, Đường Phương dùng cái mông cũng tính được Chu Đạo Ninh đã buôn bán lời 70 triệu USD.
Phương Thiếu Phác dường như biết cô đang suy nghĩ gì, cười lắc đầu: "Ngành VC (*) cũng không phải giống như cô nghĩ. Hạng mục này thực sự là thất bại. Nhưng SAS cũng là Chu Đạo Ninh dẫn vào, anh ta còn có thể nhận được hai phần tiền trung gian, chí ít cũng được 20 triệu USD."
(*)Quỹ đầu tư mạo hiểm
Đường Phương đờ người không nói gì. Đó là xã hội gì thế!
"Chu Đạo Ninh vậy mà trở nên lòng dạ đen tối như vậy——" Đường Phương bỗng nhiên có một loại cảm giác nguy cơ sâu sắc. Kẻ sĩ ba ngày đương nhiên phải thay đổi cách nhìn triệt để đối đãi, huống chi là kẻ sĩ mười năm.
Phương Thiếu Phác cười ha ha: "Thị trường tư bản nào có cái gì gọi là đúng sai trắng đen? Chu Đạo Ninh dẫn SAS vào đã coi như nghĩa hiệp. Ngành VC và ăn uống đều rất tôn sùng anh ta." Tuy rằng sau đó SAS và Giang Nam Xuân từ hai bên tình nguyện biến thành vợ chồng bất hoà còn ra tòa, đều hoàn toàn không liên quan đến Chu Đạo Ninh.
Ý thức được chính mình bất giác cùng hướng với Chu Đạo Ninh, Phương Thiếu Phác nhanh chóng chuyển hướng: "Tất cả đều rất thực tế. Có thể là thiên sứ, càng có thể là ma quỷ. Công ty của các cô quá mức lý tưởng hóa, rất khó tiếp tục ở trong tay anh ta. Không bằng sớm một chút tính toán cho mình, lựa chọn cành tốt mà đậu. Ví dụ như công ty của tôi?" Gần quan được ban lộc.
Đường Phương xoay người nhìn về phía Chu Sa đang mời rượu Thịnh Gia, ánh mắt bên kia ra vẻ lơ đãng rơi vào trên người Phương Thiếu Phác.
"Cám ơn anh giải thích. Tôi lại có thêm kiến thức." Đường Phương cười khanh khách: "Tôi quả thực đã đưa đơn xin từ chức."
Phương Thiếu Phác vui vẻ, phía sau lại truyền đến tiếng cười sang sảng của Thịnh Gia: "Tiểu Đường, lại đây, lần trước không phải cô hỏi tôi ai thiết kế tòa nhà kia sao, tôi giới thiệu cho cô vị đại sư thiết kế này."
Ngọn đèn Minh Châu Phương Đông từ xanh biến thành đỏ, Đường Phương nghe hai chữ đại sư đã chóang váng đầu óc, dự cảm điềm xấu gần đây hình như hơi nhiều, cũng có chút chuẩn.