• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Phương vớt từng sợi mì bỏ vào tô giống như rồng vẫy đuôi, mì ăn liền kiêu ngạo tạo thành hình cột buồm thuyền.
Nhớ lại dáng vẻ trước đó khi cô xé mở gói gia vị, Triệu Sĩ Hành cảm thấy Đường Phương nhìn hơi giống đồ tể Jack.
Nước mì rưới vào trong tô, hơi nóng bốc lên khiến kính mắt Triệu Sĩ Hành mơ hồ thành màu trắng. Anh ta luống cuống tay chân bỏ kính mắt xuống, nhấc lên một góc áo sơmi lau.
Ở bên trong lớp dầu tỏa sáng mặt ngoài xếp thịt hộp thành một nửa vòng tròn, một nửa khác là hai miếng trứng rán, nhìn rất mê người.
Đường Phương lại rán thêm hai quả trứng nữa, nhắc nhở Triệu Sĩ Hành: "Mì của anh xong rồi."
Giá cả giao dịch những căn nhà lớn cũ ở Thượng Hải đã lên tới trăm triệu, những kẻ giàu có sẵn lòng bỏ ra từ một triệu đến chục triệu để lắp đặt thiết kế cũng rất nhiều. Với cấp bậc thiết kế của Trần Dịch Sinh, còn cung cấp thay đổi phục vụ trọn gói, tin tưởng chồng Diệp Thanh tuyệt đối không phải bên giáp duy nhất đuổi theo bờ mông lạnh của anh ta. Chỉ là một cái lò sưởi trong tường có thể kiếm được lợi nhuận đến một trăm nghìn, sao anh ta cần quan tâm đến một tháng tiền thuê. Khó trách giả câm vờ điếc lề mà lề mề không chịu trả nhà, nếu như không phải đêm nay vô tình đụng phải, Đường Phương không chút nghi ngờ ba tháng sau bọn họ còn sẽ có cớ mới.
Sau lưng truyền đến tiếng nói thầm của Triệu Sĩ Hành và Trần Dịch Sinh, Đường Phương chỉ lãnh đạm.
Trong chiến lược coi khinh người, ở trong chiến thuật phải coi trọng kẻ địch. Đã tính trước còn chưa đủ, cây trúc là rỗng ruột, danh ngôn của thái hậu là trong ngực có "côn ", tùy thời đánh chó.
"Ngon quá." Trần Dịch Sinh kêu lên! Húp một hơi hết nước mì, giơ chiếc đũa vẫn chưa thỏa mãn: "Triệu Sĩ Hành cậu xem đấy, tớ đã sớm nói với cậu mì ăn liền phải nấu ăn mới ngon, cô ấy chỉ mất thêm mấy phút đồng hồ. Mì không nhũn không cứng vừa vặn, cậu đã học được chưa? Còn có thịt hộp nhất định phải rán cháy cạnh mới ngon. Aiz, tại sao cậu luôn phải để miếng ngon đến cuối cùng? Chưa nghe câu chuyện quả táo ngon quá táo nát sao? Cậu luôn ăn phải táo nát đấy."
Triệu Sĩ Hành rất muốn cắm cho cậu ta lá cờ, viết lên bốn chữ to"Tự lực cánh sinh". Bất đắc dĩ anh ta bị Trần Dịch Sinh "áp bức" đã quen, chỉ yên lặng khẽ gật đầu, nhanh chóng bỏ miếng thịt hộp để lại cuối cùng nhét vào trong miệng. Người đối diện tuy chỉ có một tay, cũng không ngại làm ra hành vi giành ăn đáng xấu hổ.
Đường Phương ngồi vào bên cạnh Trần Dịch Sinh: "Ăn no rồi chứ?"
Trần Dịch Sinh giơ ngón tay cái lên với đầu bếp Đường: "Tay nghề không tệ." ( lời thuyết minh: còn muốn ăn thêm 500 tô. )
"Chúng ta nói chuyện đi, anh cũng có thể rời khỏi 102 trước thời hạn, tiền thuê đã trả tôi có thể kết toán theo sổ sách trả lại cho anh."
Trần Dịch Sinh nhìn cô, có chút giật mình: "Ăn người yếu đuối, thức thời mau cút?"
Anh ta cười đến giảo hoạt, không che dấu chút nào dương dương đắc ý: "Nhưng mà —— không được."
Hai người lẳng lặng nhìn nhau nửa phút, hoa lửa văng khắp nơi.
Triệu Sĩ Hành im lặng húp canh, kính mắt đã bịt kín sương mù.
Đường Phương lấy sổ sách và bút: "Chúng ta thương lượng một chút, ngày một tháng bảy phòng ở đến kỳ, anh muốn mang đi những gì."
"Ngoài những đồ cố định, mặt khác toàn bộ mang đi. Bồn cầu coi như thôi, tặng cho cô, cô có thể cẩn thận một chút đừng để lại rơi vào, ha ha ha." Trần Dịch Sinh nghiêng đầu nhìn trên bàn: "Quyến sổ này của cô không tệ, nhưng bút hơi kém."
Đường Phương cúi đầu viết chữ: "Cụ thể một chút đi, bây giờ chúng ta liệt kê tất cả danh sách, hai bên ký tên, vừa vặn có cả nhân chứng ở đây."
Trần Dịch Sinh một tay chống cằm cười tủm tỉm hỏi: "Hình như cô từng nhắn tin, nói muốn đền bù phí tổn thất lắp đặt thiết bị là ba vạn cho tôi?"
Đối với một kẻ ngay cả trà của công ty bạn cũng không buông tha, Đường Phương sẽ không trông cậy vào anh ta lơ là chuyện nhỏ này: "À, trước kia cha tôi nói anh thay đổi nhà bếp, điện gia dụng, quét tường, cân nhắc đến việc anh tạm thời không tìm thấy phòng ở mới khả năng phải ở khách sạn, còn phải tìm nơi để đồ dùng trong nhà, cho nên báo tạm một con số."
Trần Dịch Sinh đang muốn nói tiếp, Đường Phương lại thản nhiên nói: "Chủ yếu bởi vì anh mất liên lạc quá lâu, cố ý hay vẫn là vô tình chúng ta cũng không rõ ràng. Tôi cũng là muốn thử xem có tiền có thể giúp quỷ hiện thân hay không." Cô ý tứ hàm xúc sâu xa nhìn thoáng qua Triệu Sĩ Hành.
Triệu Sĩ Hành sặc một cái, vội ho khan: "Đúng vậy, xin lỗi."
Trần Dịch Sinh lại không cho là đúng: "Thực sự không phải cố ý, tôi vừa đi Nga đã đổi sang điện thoại Nokia, dùng số bên kia để tiết kiệm tiền. Đúng rồi, cô có biết không? Ở Siberia, điện thoại Apple muốn dùng chỉ có thể luôn đặt ở ngực giữ ấm. Nhưng nếu như cô muốn lấy ra dùng ở bên ngoài, thì không được! Bởi vì cô phải đeo găng tay rất dày, ha ha ha ha."
Đường Phương và Triệu Sĩ Hành yên lặng nhìn anh ta.
"Không buồn cười sao?" Trần Dịch Sinh gãi đầu, có chút xấu hổ.
Đường Phương mỉm cười mượn lời của Phương Thiếu Phác: "Anh Trần, anh thật thú vị. Đêm qua trong lúc vô tình không liên lạc được với anh, cũng may đến nơi thấy anh đang lắp đặt đồ, con số này chúng ta có thể bàn một lần nữa."
Trần Dịch Sinh đắc ý nhìn chung quanh một chút: "Tôi đương nhiên là người rất thú vị. Có phải lương tâm cô thức tỉnh, muốn cho tôi thêm một số không hay không? Tôi sẽ miễn cưỡng nhận, ngày một tháng bảy chắc chắn rời đi."
Ba mươi vạn?! Đường Phương hít một hơi thật sâu, đem ánh mắt dịch chuyển khỏi chỗ anh ta treo thạch cao, sợ chính mình lại cho anh ta gãy tay lần nữa.
Không biết xấu hổ vậy sao, ai hơn ai chứ? Không phải chỉ là một gương mặt thôi sao, muốn thêm số không? Không bằng giảm số không thử xem.
"Hiện tại anh có ba tháng thời gian tìm chỗ ở mới, cũng không cần chuyển đồ dùng trong nhà đi, lắp đặt thiết bị phòng bếp coi như cũng được, tôi cảm thấy 3000 không chênh lệch lắm."
Giọng Đường Phương tỉnh táo, dứt khoát, hoàn toàn nghe không ra cô chệch khỏi kế hoạch quỹ đạo tốc độ siêu âm đã lên đến 340m/s.
Muôi sứ trong tay Triệu Sĩ Hành va vào tô phát ra tiếng, đeo kính mắt vừa tan sương mù lên.
Trần Dịch Sinh nheo mắt: "3000 là phí thiết kế cho tôi, cô cứ thế định giá như vậy?"
Đường Phương khẽ cười: "Tổng cộng 3000 nhân dân tệ. Nếu không, phiền anh Trần dựa theo hợp đồng cho thuê phòng, phục hồi 102 như cũ, việc huỷ tường coi như bỏ qua. Tôi sẽ mời nhà thiết kế khác làm lại, những phí tổn này cũng không so đo với anh nữa. Dù sao nhìn ra được anh rất dụng tâm, cũng tốn không ít tiền."
Trần Dịch Sinh dừng một chút: "Cô nói cái gì? Mời người khác sửa lại?"
Đường Phương nhìn thoáng xung quanh, thản nhiên nói: "Tôi không thích loại phong cách này, quá tận lực rồi, như tác phẩm tốt nghiệp của sinh viên thiết kế, không có chút nào hơi thở sinh hoạt."
Trần Dịch Sinh nghiêng nửa người trước mặt Đường Phương, mi tâm nhíu thành chữ Xuyên: "Cô đang phê bình thiết kế của tôi? Tác phẩm tốt nghiệp của sinh viên thiết kế? Tận lực?"
"Không có phê bình, là bình luận. Cảm nhận cá nhân của tôi mà thôi." Đường Phương hơi suy nghĩ, thêm một câu: “Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy."
Trần Dịch Sinh rụt người trở về, ba chữ không có gì còn chưa nói ra, chỉ thấy Đường Phương nghiêng đầu, cười đến cực giảo hoạt: "Hiện tại có phải có rất ít người dám nói thật với anh? Thậm chí là không có? Đại sư Trần thật lợi hại, còn trẻ tuổi, vô cùng xa hoa, có phải anh chán nghe những cái này rồi hay không? Hoặc là anh thích ‘chỉ mua đắt , không mua đúng ? ’ "
Triệu Sĩ Hành phun nửa ngụm nước mì ra khỏi miệng, không thể nuốt nổi nữa, da đầu run lên.
Đường Phương thản nhiên: "Yên tâm, nếu như còn có cơ hội, lần sau tôi sẽ dùng một ít lời nói dối thiện ý, tuy nhiên sự thật luôn đả thương lòng người đấy."
Trần Dịch Sinh nhìn chằm chằm vào miệng Đường Phương, bỗng nhiên lại cười: "Khẩu khí không nhỏ, môi trên đụng môi dưới rất dễ dàng đúng không? Không bằng nói thẳng cô muốn làm gì? Muốn ép giá?"
Đường Phương nhún vai: "Chúng ta giải ước theo như hợp đồng giấy trắng mực đen? Làm phiền lúc anh chuyển đi mời công nhân đến phục hồi như cũ, cũng không cần lo lắng phí tổn."
Trần Dịch Sinh nhìn chằm chằm vào Đường Phương một lúc lâu, bỗng nhiên đứng dậy, vọt tới trước giá sách, mở ra một tờ giấy A4 dí vào trước mặt Đường Phương: "Giấy trắng mực đen sao? Vậy cô nhìn cho rõ đây. Cha cô đã quên sao? Lúc ấy bên môi giới còn ký tên làm chứng đấy."
Đường Phương nhìn một lần, lại nhìn một lần.
Đương nhiên cha ruột cô đã quên, thậm chí cô có thể trăm phần trăm xác nhận, cha cô căn bản không nhìn kỹ nội dung viết tay này, chắc chắn chỉ quan tâm tiền thế chấp và bản sao CMND của khách thuê. Nhưng chữ kí của cha cô xác nhận không sai, môi giới cũng đã đổi qua bảy tám người.
Triệu Sĩ Hành đứng dậy dọn bát đũa trên bàn đi.
"Cái này ký lúc nào?" Đường Phương ngẩng đầu hỏi. Đời này cô thay cha ruột lau mông vô số lần, nhưng lần này chỉ sợ là nghiêm trọng nhất đấy.
"Vào lúc ban đầu. Nhìn thấy cái này không? Tôi phụ trách xuất tiền đổi mới, nếu như chính mình không tiếp tục thuê, hoặc là thuê đủ năm năm, lắp đặt thiết bị và đồ điện gia dụng toàn bộ tặng cho nhà cô. Nhưng nếu như nhà cô muốn giải ước, trừ hao mòn 20 % hàng năm, cho nên phí đền bù tổn thất hẳn là tổng 40% giá trị lắp đặt thiết bị. Bao gồm cả đồ điện gia dụng."
Trần Dịch Sinh đổ sấp văn kiện xuống trước mặt Đường Phương: "Đây là quyết toán lắp đặt thiết bị 102, phí gia công đồ đạc cố định, 128 vạn. Đồ thi công là từ bên UDI của Triệu Sĩ Hành, đơn vị thi công là công ty GM chuyên nhận thầu công trình cấp một, báo cáo kế toán ở đây. Cô cứ chụp mà từ từ xem."
Anh ta dừng một chút bổ sung thêm một câu: "Tự tôi thiết kế, không có phí thiết kế phí, lợi cho cô rồi."
Kĩ năng tính nhẩm của Đường Phương lập tức có điều kiện phát huy tác dụng:
51 vạn 2 nghìn nhân dân tệ.
Trần Dịch Sinh đúng là biết đào hố, sao anh ta không đi làm cướp luôn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK